Trả điện thoại lại cho cô, Nghiêm Trạch Viễn nhanh chóng lái xe rời khỏi bệnh viện. Bên ngoài trời lại tiếp tục đổ mưa, các phương tiện lưu thông trên đường cũng giảm đi không ít, đường phố đặc biệt tĩnh lặng hơn mọi khi.
Từ lúc xe chạy cho đến giờ, Ninh Lạc Điềm vẫn tuyệt nhiên không nói lời nào mà thẩn thờ nhìn ra khung cảnh bên ngoài lớp cửa kính.
Cảm xúc vốn dĩ là thứ thuộc về cô, nhưng hiện tại cô lại không thể xác định được nó, thật là không thể hiểu nổi mà.
Nếu đã như vậy, cô cũng không cần phải xác định làm gì, cứ để bản thân thả lỏng rồi mọi thứ sẽ dần trở về quỹ đạo của nó thôi..
Nhận thấy ngay phía trước chính là con đường dẫn về nhà mình, nhưng không hiểu vì lý do gì mà Nghiêm Trạch Viễn lại rẽ sang một con đường khác, Ninh Lạc Điềm liền nhíu mày hỏi: "Này, cậu định đưa tôi đi đâu vậy? Không phải nói sẽ về nhà sao?"
Nghiêm Trạch Viễn vẫn tập trung cho việc lái xe giữa trời mưa to, đồng thời bình thản đáp lại lời cô: "Đúng vậy, chúng ta đang trên đường về nhà của tôi."
Ninh Lạc Điềm có chút không vui: "Về Nghiêm gia sao? Tôi không muốn gặp lại mụ dì ghẻ độc ác đó đâu!"
"Không." Nghiêm Trạch Viễn bỗng hừ lạnh một tiếng: "Tôi chưa từng xem đó là nhà của mình."
Mỗi khi nhắc đến Nghiêm gia, ánh mắt của Nghiêm Trạch Viễn lại lạnh đi mấy phần. Ninh Lạc Điềm cũng không khó để nhìn ra điểm này, chỉ là cô không muốn khơi dậy những ký ức đau buồn đang ngủ yên trong lòng cậu, vì vậy mới cố tình nói sang một chủ đề khác:
"Đi đâu cũng được, nhưng bây giờ cậu phải thực hiện lời hứa của mình."
Nghiêm Trạch Viễn nghe vậy thì quay sang nhìn cô: "Vậy cậu muốn biết cái gì? Nói đi, tôi sẽ giải thích."
Ninh Lạc Điềm nghĩ nghĩ một lúc rồi hỏi: "Tại sao ba của Phương Nhã lại bị người ta sát hại? Chú ấy rốt cục là người như thế nào?"
Đối với thắc mắc này của cô, Nghiêm Trạch Viễn trả lời một cách rất từ tốn: "Khi còn sống người đàn ông đó đã đắc tội với rất nhiều người, mạnh có, yếu cũng có. Chính cái bản tính ngông cuồng đến nỗi không xem ai ra gì đó đã gϊếŧ chết anh ta. Và những người như anh ta không sớm thì muộn cũng sẽ nhận lấy kết cục bi thảm này!"
Nói rồi, cậu vội vàng đặt tay lên đùi cô như để trấn an, mặc dù không nhìn đến biểu cảm, cậu cũng đoán được cô đang nghĩ gì.
"Yên tâm đi, Nghiêm Trạch Viễn tôi không phải là loại người đó!"
Tâm trạng của Ninh Lạc Điềm lúc này có thể hình dung bằng một từ "phức tạp", thực sự rất phức tạp.
Cô không nghĩ trên đời này lại có người nói về cái chết một cách nhẹ nhàng như vậy. Cô không thể tin cái người đang ngồi bên cạnh cô đây chỉ là một nam sinh trung học, cô không tin!
Nhưng mà cô sẽ không dựa vào đó để kết luận cậu là một người như thế nào, cô có cảm giác đằng sau đó còn có rất nhiều uẩn khúc.
Nghiêm Trạch Viễn được sinh ra trong một gia đình không mấy trọn vẹn, những gì mà cậu đã trải qua thậm chí còn khủng khϊếp hơn cô tưởng. Vì thế suy nghĩ và hành động của cậu đôi khi không giống với những người cùng trang lứa, đây cũng là lý do khiến cô muốn lắng nghe cậu nhiều hơn.
Thả hồn vào những suy nghĩ một lúc lâu, Ninh Lạc Điềm mới chậm rãi cất lời: "Tôi cảm thấy hơi tò mò về mối quan hệ giữa cậu và ông của Phương Nhã, dù sao thì chúng ta cũng đang trong quá trình tìm hiểu, tôi hy vọng cậu sẽ thật lòng trả lời tôi!"
Yêu cầu này cũng không thể làm khó Nghiêm Trạch Viễn, chỉ là lúc cậu sắp nói ra, Ninh Lạc Điềm đột nhiên che miệng hắt hơi liên tiếp mấy cái.
Nghiêm Trạch Viễn lo lắng sờ tay lên trán cô kiểm tra nhiệt độ:
"Bây giờ cậu không khoẻ thật rồi."
Ninh Lạc Điềm khẽ gạt tay của cậu xuống, lắc đầu nói: "Tôi không sao đâu, cậu mau trả lời câu hỏi của tôi đi!"
Chậm rãi thu tay về, Nghiêm Trạch Viễn vẫn không khỏi sốt ruột, nhưng cô đã nói như vậy, trước mắt cậu chỉ có thể tăng tốc để nhanh chóng đưa cô về nhà chăm sóc. Còn câu hỏi kia, cậu sẽ giải đáp cho cô ngay bây giờ, cậu nói:
"Ông ấy là ân nhân cứu mạng của tôi. Ba năm trước, nếu không có ông ấy e rằng tôi đã không thể ngồi đây để nói chuyện với cậu."
"Cậu nói..ông của Phương Nhã là ân nhân cứu mạng của cậu sao?"
Đó là những gì mà cậu đã trải qua sao? Đối diện với cái chết khi cậu chỉ mới 15 tuổi, nhưng tại sao lại như vậy? Người muốn tước đi mạng sống của cậu rốt cục là ai chứ? Là người trong Nghiêm gia sao?
Cô không dám chắc, nhưng mụ dì ghẻ kia thật sự rất đáng ngờ..
Cảm nhận được hô hấp của chính mình có chút không thông, Ninh Lạc Điềm cố gắng hít thở thật sâu, nhưng cô biết suy nghĩ trong lòng mình ngay từ đầu đã bị Nghiêm Trạch Viễn nhìn thấu mất rồi.
Khi xe dừng lại để chờ đèn đỏ, Nghiêm Trạch Viễn mới chậm rãi nói:
"Năm tôi lên mười, mẹ tôi qua đời do mắc phải bệnh nan y. Hai năm sau, ba tôi đi thêm một bước nữa, điều đáng nói là trong thời gian mẹ tôi đang chật vật với căn bệnh hiểm nghèo kia thì ông ta đã lén lút qua lại với một người phụ nữ khác, họ có với nhau một đứa con trai. Sau khi mẹ tôi mất, ông ta chính thức đưa mẹ con họ về Nghiêm gia sống. Vì lo rằng tôi sẽ có tên trong bảng di chúc, người phụ nữ đó đã thuê người để tống cổ tôi xuống địa ngục."
Nói đến đây, trên khuôn mặt tuấn tú của cậu bỗng xuất hiện một nụ cười vô cùng lạnh lẽo: "Nhưng thật không may cho bà ta, lần đó tôi chẳng những không chết mà còn trả lại số tiền bà ta đã thuê người để trừ khử tôi. Cậu biết không, lúc đó tôi đã thay mặt tên lưu manh kia xin lỗi bà ta, lý do là vì anh ta đã không hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Từ đó tôi quyết tâm đi theo ông của Phương Nhã để trở thành một người mạnh mẽ hơn, bởi vì chỉ có như thế mới có thể bảo vệ cho bản thân và những người quan trọng đối với tôi."
Nghe xong câu chuyện của cậu, Ninh Lạc Điềm cũng không biết phải nói gì hơn. Một lời an ủi, cô nghĩ nó không cần thiết nữa, bởi vì Nghiêm Trạch Viễn của hiện tại đã là một người vô cùng mạnh mẽ.
"Viễn.." Lần đầu tiên gọi cậu theo cách này, cô có vẻ không được tự nhiên: "Cậu..đã làm được rồi."
Nghiêm Trạch Viễn bỗng nâng mắt lên, mặc dù chỉ trong giây lát, Ninh Lạc Điềm vẫn cảm nhận được một luồng sát khí đang toả ra từ trong đôi mắt sắc lạnh ấy: "Cảm ơn cậu, nhưng mà hiện tại tôi cảm thấy bản thân vẫn chưa đủ mạnh, trong tương lai, tôi còn phải mạnh hơn nữa! Nhất định là như vậy!"