Chương 27: Chính thức theo đuổi cô

Sau khi được Ninh Lạc Điềm đồng ý để mình vào nhà, Nghiêm Trạch Viễn lập tức trao cho cô một ánh mắt tràn đầy tình ý, kể từ giờ phút này, Nghiêm Trạch Viễn sẽ chính thức theo đuổi cô, hay nói cách khác là so với ngày trước, ý đồ của cậu sẽ được thể hiện ra bên ngoài một cách rõ ràng hơn. Ninh Lạc Điềm cũng sẽ không cảm thấy mơ hồ về tình cảm của cậu nữa.

"Cậu ngồi đi!"

Lúc này, Ninh Lạc Điềm đã đưa cậu vào phòng khách, căn biệt thự này của cô có diện tích không quá rộng nhưng nội thất lại cực kỳ chất lượng.

Nghiêm Trạch Viễn không lập tức ngồi xuống ghế mà nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, vì trước đó Ninh Lạc Điềm có nói sẽ vào trong chuẩn bị thức uống để mời khách nên cậu muốn ngăn lại: "Không cần đâu."

Dứt lời, cậu tự giác thu tay về: "Bây giờ tôi sẽ nói cho cậu biết chuyện quan trọng đó."

Ninh Lạc Điềm khẽ gật đầu: "Chúng ta ngồi xuống ghế trước đã."

"Được."

"Được rồi, cậu nói đi, chuyện quan trọng đó rốt cục là gì vậy hả?"

Biểu cảm tò mò của cô lúc này khiến Nghiêm Trạch Viễn không khỏi thích thú. Cậu thoải mái tựa lưng vào thành ghế, ánh mắt của cậu chưa bao giờ dịu dàng như bây giờ: "Thật ra cũng không có gì quan trọng. Hôm nay tôi đột nhiên không muốn học ở lớp nữa mà chỉ muốn học với cậu thôi, Lạc Điềm à."

Ninh Lạc Điềm khó hiểu hỏi: "Cái gì chứ? Cậu định sẽ ở lại nhà tôi đó hả?"

Nghiêm Trạch Viễn nhướn mày đáp: "Ừ. Cậu không hoan nghênh tôi sao?"



Ninh Lạc Điềm có chút túng lúng, cái tên này cũng thật biết cách khiến người ta phải khó xử: "Ý của tôi không phải như vậy, chỉ là..chỉ là.."

"Cứ quyết định như vậy đi, hôm nay chúng ta sẽ học cùng nhau, tôi hứa sẽ chỉ cho cậu bí quyết học tập của tôi."

"Không được đâu." Ninh Lạc Điềm kịch liệt phản đối, lý do mà cô đưa ra chính là: "Lỡ như ba của tôi về nhà đột xuất thì sao? Ông ấy sẽ nghĩ gì khi thấy cậu xuất hiện ở đây chứ? Vì vậy cậu chỉ được ở đây một lúc thôi."

Dựa vào phản ứng này của cô, Nghiêm Trạch Viễn có thể khẳng định rằng cô đang chột dạ, vì nếu là bạn bè bình thường thì sẽ chẳng có ai lo sợ như cô cả. Về điểm này, cậu có thể hiểu cho cô, vì bọn họ vốn đã không phải là bạn bè bình thường.

"Chúng ta chỉ hỗ trợ nhau trong việc học tập thôi mà. Cậu nghĩ nhiều rồi!"

Ninh Lạc Điềm vẫn giữ vững lập trường của mình: "Như vậy cũng không được, hôm nay tôi chỉ muốn yên tĩnh một mình."

"Nếu cậu vẫn kiên quyết đến cùng thì tôi không chắc chuyện thân mật mà chúng ta đã làm sẽ được giữ kín đâu."

"Cậu dám sao?"

Nghiêm Trạch Viễn mỉm cười đáp: "Cậu nói xem có gì mà tôi không dám chứ?"

Ninh Lạc Điềm thật sự không ngờ con người này lại thâm hiểm đến vậy, chết tiệt, cô phải làm sao bây giờ?

Nghiêm Trạch Viễn thấy cô tức giận đến mức sắp bốc khói thì chậm rãi bổ sung thêm một câu: "Tôi đùa thôi, thật ra trước khi tới đây tôi đã gọi điện xin phép bác trai rồi, vậy nên cậu không việc gì phải sợ hết, cứ an tâm học hành nhé."



Lần này, Nghiêm Trạch Viễn lại cho cô thêm một bất ngờ lớn, chẳng những thế, khi lời của cậu vừa dứt thì có một cô người hầu bưng khay nước về phía bọn họ:

"Cậu ấy nói đúng đó nhị tiểu thư, ông chủ vừa gọi điện về để dặn dò tôi phải tiếp đãi cậu ấy thật chu đáo, ông ấy còn nói nếu cậu ấy muốn thì có thể ở đây dùng bữa trưa với mọi người."

Câu nói của cô người hầu cũng có thể hiểu là không còn gì để bàn cãi nữa, cái tên Nghiêm Trạch Viễn này đã tính trước hết rồi. Thật đúng là cao tay mà!

"Dạ, em biết rồi." Ninh Lạc Điềm bằng mặt nhưng không bằng lòng, cô hướng ánh nhìn đầy bất mãn về phía Nghiêm Trạch Viễn.

Cô đã nói hãy cho cô một ít thời gian để từ từ bình tâm lại nhưng dường như cậu nghe không lọt tai, do đó cứ bám riết lấy cô, đã vậy còn dám lấy chuyện xấu hổ của bọn họ ra để uy hϊếp cô. Tội này quả thực rất đáng chết!

"Hôm nay tôi không có tâm trạng học hành gì hết, cậu muốn học thì học một mình đi nhé." Cô lạnh lùng để lại cho cậu một câu rồi bỏ về phòng.

Thái độ có phần không phải phép của Ninh Lạc Điềm khiến cho cô người hầu vô cùng khó xử, mãi đến khi nhìn thấy nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt tuấn tú của Nghiêm Trạch Viễn, cô ta mới dám đặt ly nước ép xuống bàn, từ hành động đến lời nói đều hết sức cẩn trọng:

"Nghiêm thiếu gia, mời cậu dùng nước!"

Nghiêm Trạch Viễn chậm rãi thu hồi tầm mắt, nụ cười bên môi cậu cũng dần tan đi, cô người hầu có chút ớn lạnh khi thấy Nghiêm Trạch Viễn như biến thành một người hoàn toàn khác, nụ cười dịu dàng vừa rồi có lẽ chỉ dành cho một người duy nhất, đó chính là nhị tiểu thư của cô ta!

"Cảm ơn, chị lui xuống được rồi!"

"À, vậy tôi xin phép. Cậu cần gì thì cứ gọi tôi."