Chương 2
Viên Hi Hành chuyển đến phố Mỹ Lệ hơn một năm.
Ương Nại mười ba tuổi đã sớm mặc đồng phục Quốc Trung Sinh (trường Trung học Quốc gia), cô đã qua trung học năm nhất như vậy, qua mùa hè này, sẽ lên năm hai.
Bởi vì gần nhà, Ương Nại rất nhanh cùng Viên Hi Hành biến thành bạn tốt trong mắt những đứa trẻ phố Mỹ Lệ.
Đúng, chỉ là bạn tốt.
Ương Nại biết Viên Hi Hành hơn cô ba tuổi, cha mẹ ly dị, là con trai độc nhất trong nhà. Trước năm mười hai tuổi, anh ở cùng mẹ, sau đó vì mẹ anh tái hôn nên anh trở lại bên cạnh cha.
"Cho nên tớ vô cùng hâm mộ cậu đấy Ương Tê à, cảm giác có anh chị em thật tốt"
"Ừ, hơn nữa Ương Tê rất quan trọng với tớ đó."
"Rất quan trọng?" Viên Hi Hành cười cười, "Nghe cậu nói thật kì quái đấy.”
"Thật mà, sau khi mẹ rời đi, tớ sáu tuổi, sáu tuổi rất lớn đúng không? Nhưng là kỳ, tớ hoàn toàn không nhớ gì về chuyện của mẹ."
"Một chút cũng không nhớ rõ sao?"
Ương Nại nhìn lén hắn một cái, mỗi khi cô nói đến chuyện này, người khác nếu không phải há to mồm lộ vẻ khó tin, bằng không chính là cười ha ha nói "Ương Nại cậu đừng nói giỡn", không ai coi lời của cô là thật, nhưng Viên Hi Hành tựa hồ là ngoại lệ.
Anh rất nghiêm túc nghe, hơn nữa không cười cô.
Thái độ ôn hòa như vậy đối với cô mà nói là một loại khích lệ, vì vậy cô gật đầu một cái: "Ừ."
Ương Nại nhớ có một đoạn thời gian, cha mang cô đên một căn phòng rất lớn ở bệnh viện, thầy thuốc nói chuyện với cô rất nhiều, nhưng cô vẫn không nhớ nổi chuyện trước sáu tuổi.
"Thầy thuốc nói, đây là bệnh do kí©h thí©ɧ quá lớn nên bản thận tự lựa chọn mất đi trí nhớ, chuyện này đối với vài người sẽ tốt, đối với vài người lại không, tớ hình như thuộc về loại sau rồi. Ương Tê lại bất đồng, chị ấy nhớ tất cả mọi chuyện, chị sẽ chỉ vào hình, nói cho tớ biết, chụp từ lúc nào, mẹ nói cái gì, tớ lại nói cái gì, Ương Tê không chỉ là chị tớ, còn thay mẹ chăm sóc tớ, cho nên Ương Tê đối với tớ rất quan trọng."
Ương Tê. . . . . .
Ương Nại mãi cho đến khi lớn, mới biết "Tê" là hoa quế.
Chỉ là Ương Tê không giống hoa quế, tương đối giống như Bách Hợp hơn, bởi vì Bách Hợp rất thanh nhã, rất cao quý, cảm giác cùng Ương Tê giống nhau như đúc.
Ương Tê thật xuất sắc.
Cho nên bọn họ là một đôi song sinh không quá giống nhau.
Có lúc cô sẽ nhìn gương ngẩn người, nghiên cứu ngũ quan và bộ xương của mình, hoặc là dáng dấp đi bộ. Nếu như chỉ nhìn mặt, cô và Ương Tê cơ hồ không có gì bất đồng, chỉ là cuộc sống không phải chỉ bằng khuôn mặt, chung đυ.ng lâu dài, cá tính cũng khác nhau.
Lấy Viên Hi Hành ra mà nói, hắn có thể trong thời gian rất ngắn phân biệt được hai người bất đồng, cho dù mặc đồng dạng, hắn vẫn có biện pháp trước tiên nói ra ai là chị, ai là em. Một năm này, không có một lần nói sai.
"Thật ra cậu và Ương Tê không giống nhau, một chút cũng không giống."
“Ừ”, Ương Nại đau lòng gật đầu, cô biết, chỉ là tự mình biết là một chuyện, nhưng từ trong miệng người khác nghe được, lại là một chuyện khác.
Thích sao. . . . . .
Nhìn vào ánh mắt anh lại thấy rõ ràng như vậy, nên hẳn là có liên quan đến thích rồi.
Chữ "thích" này, có lúc cảm thấy rất đơn giản, có khi lại cảm thấy rất khó khăn.
Theo bạn cùng lớp của cô nói, cư nhiên cũng có người thích Viên Hi Hành! Mặc dù cùng một trường học, nhưng sự hiểu biết của anh lại vượt quá một học sinh năm hai bình thường, như thế nào cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, chỉ có thể nói anh là vật sáng trời sinh thôi.
Tựa như vai nam chính trong manga, vĩnh viễn là hội trưởng học sinh danh tiếng đệ nhất, đội bóng chày xếp hạng bốn, toàn bộ đều là vinh quang của anh.
Ở trường học đã vậy, ở phố Mỹ Lệ cũng thế.
Mới đến một năm ngắn ngủn, anh đã biến thành ác mộng của trẻ em cùng lứa, bởi vì mỗi bà mẹ luôn nói với con mình: "Con xem con, con xem con, đây là thành tích gì? Viên Hi Hành người ta có thể thi 90, 100, con tại sao lại không được thế?"
Còn may là, trong đó không bao gồm Ương Nại.
Thật ra không phải cô có địa vị ngang bằng, mà là cha Thẩm đối với giáo dục luôn để con cái chọn lựa, chỉ cần không học hư, tất cả đều có thể thương lượng.
Cảm kích ngừơi cha sáng suốt, Ương Nại thầm nghĩ. Bằng không đừng nói Viên Hi Hành, chỉ là Ương Tê xuất sắc, cũng đủ khiến cô bị so đến mặt xám mày tro rồi. . . . . .
"Ương Nại, ngẩn người cái gì à?"
Ương Nại quay đầu lại, vừa đúng lúc Viên Hi Hành tiến vào, khuôn mặt tươi cười đẹp mắt.
"Em đang nghĩ đến Ương Tê."
Anh nhướng mi, "Nghĩ đến Ương Tê?"
"Không phải, à, cũng đúng, haizz, em chỉ đang suy nghĩ, lúc trong bụng mẹ, có phải mẹ đem tất cả thông minh đều cho Ương Tê, cho nên em học mới kém như vậy."
"Thành tích không tốt không có nghĩa là tất cả, em vẫn có sở trường đó thôi, giống như là. . . . . ."
Ương Nại nhìn anh, giống như là cái gì?
Ở trong lòng Viên Hi Hành, cô có sở trường gì?
"Giống như là. . . . . . ừm, giống như là. . . . . ." Gương mặt thiếu niên của anh xuất hiện nhất mạt làm khó, ấp úng một hồi, rốt cuộc trong ánh mắt mong chờ sáng lấp lánh của Ương Nại phun ra mấy cái chữ, "Giống như là sức lực cô ấy kém hơn Ương Nại em."
"Cái gì? !"
"Anh nói, sức lực của em lớn hơn."
Sức lực của cô lớn hơn Ương Tê?
Đây được coi là ưu điểm gì? Huống chi hơi sức lớn cũng không phải cô nguyện ý, ai bảo cô là con gái chủ cửa hàng hoa, nghỉ đông và nghỉ hè đều ở nhà giúp một tay, hoa tươi đất bồn ngày ngày chuyển vào mang ra, như vậy qua 13 năm, số 197 phố Mỹ Lệ, người người đều biết cô là đại lực nữ.
Viên Hi Hành vừa cười, "Ương Nại, em giận anh sao?"
"Anh đừng lo, em không có giận." Anh chỉ là lo lắng cô sẽ tố cáo với Ương Tê thôi.
Viên Hi Hành thích Ương Tê, cả phố Mỹ Lệ mọi người đều biết.
Mặc dù nhân vật chính tuổi không qua 16 và 13, nhưng bởi vì thật sự rất xứng đôi, người lớn cũng đều nhắm một mắt mở một mắt.
"Muốn đi dạo đê hay không?"
Ương Nại nhướng mày, đề tài thế nào đột nhiên chuyển tới đê?
"Đi dạo đê." Viên Hi Hành kéo tay cô, chạy ngược hướng phố Mỹ Lệ, "Hiện tại đi, vừa vặn nhìn trời chiều."
"Tự em sẽ đi, đừng kéo, đừng kéo nữa —–"
"Nhà hàng vườn hoa trên không" là khu buôn bán mọi người thích nhất.
Nhà hàng cao hai mươi mấy lầu, trần nhà cao, không gian rộng rãi chạy dọc theo hai bên cửa sổ thuỷ tinh, sắp thành 20 bàn, khiến khách hàng bất kể ngồi nơi nào, cũng có thể thưởng thức cảnh đẹp ngoài cửa sổ.
Ban ngày không cảm thấy đặc biệt, chỉ cần trời vừa tối, ánh đèn phòng ăn mờ mờ, là có thể thưởng thức được cảnh thành phố về đêm, vì vậy rất được nhiều khách quý hoan nghênh.
Giờ phút này mười một giờ trưa, khách còn không nhiều.
Có mấy vị trung niên vừa ăn vừa nói chuyện, hai đôi tình nhân trẻ tuổi, bốn cô gái, cộng thêm một góc bàn, xem ra cũng không giống tình nhân, lại không giống nam nữ đồng nghiệp - thành thật mà nói, Ương Nại cũng không biết vì sao Viên Hi Hành không có việc gì lại mang cô tới phòng ăn cao cấp như vậy, nhưng bởi vì tiền lương anh cao, cho nên cô cũng không có cảm giác tội ác.
Ương Nại rất nhanh quyết định, "Mỳ Ý, cảm ơn."
"Hai phần."
Người nữ phục vụ thu hồi thực đơn, "Xin chờ một chút."
Ương Nại cầm ly nước, hớp một ngụm mang theo vị nước đá chanh, lộ ra vẻ mặt thỏa mãn. Cả buổi sáng, cô vẫn ở trong tâm trạng khẩn trương, cho nên vẫn chưa uống nước, cho đến vừa rồi thấy ly nước đá, mới nhớ tới mình đã khát nước.
Một hơi uống hơn phân nửa ly, mới tiêu mất một chút khí nóng mùa hè.
Ngồi đối diện bàn ăn, Viên Hi Hành khẽ mỉm cười, "Có muốn thêm nước không?"
"Không cần, nếu uống thêm nữa thì một chút sẽ ăn không ngon." Ương Nại để ly nước xuống, "Em không quấy rầy công việc của anh chứ?"
"Không có."
"Vậy thì tốt." Ương Nại lộ ra an tâm vẻ mặt, " Mặt trời thật lợi hại, em cảm giác mình như đang đi trên khối sắt, rõ ràng ở nơi mát mẻ, vẫn cảm thấy có khói từ trên đầu bốc ra, thật đáng sợ."
"Phỏng vấn công ty thương mại thuận lợi sao?"
"Không phải rất thuận lợi."
"Vấn đề ở chỗ nào?"
"Người phỏng vấn hỏi bằng tiếng Anh, nhưng Anh văn của em không tốt, nhiều câu chỉ nghe được 1 chữ, cho nên em nghĩ, có lẽ là ông nói gà bà nói vịt thôi. . . . . ." À, đợi chút, Viên Hi Hành mới vừa hỏi cô cái gì?