Chương 39

Sữa Canxi gửi một tấm ảnh là nguyên liệu nấu lẩu: “Hôm nay không gặp mặt thành công, chúng ta cùng ăn với nhau đi, mình cũng gọi một phần.”

Mùa đông ở Lâm Thành không có hơi ấm, nồi lẩu nhỏ đối với An Du mà nói chính là một bữa ăn thịnh soạn. Cô vừa bỏ thịt bò, miến, nấm kim châm vào vừa nhàn rỗi tám cùng Sữa Canxi: “Sữa Canxi, mình hỏi bạn một chuyện hơi mất xấu hổ nhé? Bạn có từng mộng xuân bao giờ chưa? Đối tượng còn là người mà bạn không thích, hơn nữa cảm giác vô cùng chân thật.”

Hai ba phút sau Sữa Canxi mới trả lời: “……”

An Du uống một ngụm nước lẩu, thuận tay nhắn lại: “Cậu không cần phải gửi sáu dấu chấm vậy đâu, tóm lại là bạn từng mơ rồi hay chưa?”

Sữa Canxi: “…Có, nhưng đối tượng là người mình rất thích.”

An Du: “Ừ! Vậy bạn còn đỡ, mình thì khó xử rồi.”

Sữa Canxi: “Nói không chừng trong tiềm thức bạn thích anh ta thì sao?”

An Du nhìn chằm chằm vào câu nói này thật lâu, ngừng cả động tác gắp đồ ăn, nước lẩu trong nồi sôi sùng sục, vài giọt bắn lên tay cô, cô nhanh chóng rút tay về, nói như đinh đóng cột: “*Phẫn nộ* Tuyệt đối không thể nào!”

An Du thậm chí còn gửi thêm một đoạn voice chat biểu thị sự phủ định mãnh liệt của mình: “Tuyệt đối không thể nào!”

Sữa Canxi: “*Che mặt* Bạn đừng kích động như vậy chứ, Sigmund Freud đã từng nói ‘Giấc mơ là sự hoàn thành những điều ước’, ‘Giấc mơ của chúng ta thể hiện những gì mà chúng ta nhìn thấy, nói, ham muốn và hành động’, bạn thấy có lý không?”

An Du bĩu môi: “*Phủ nhận x3* Sigmund Freud còn nói ‘Giấc mơ là sự ngụy trang của du͙© vọиɠ’, cho nên cái này là giả đấy!”

Sữa Canxi: “’*Xin tha* Bạn nói đúng, ăn tiếp đi, đừng tức giận nữa.”

An Du mới ăn no được một nửa, nhưng trong tâm trí tràn ngập ánh mắt lang sói lúc mất khống chế và gương mặt lấm tấm mồ hôi của Trần Thương, cô buồn bực đặt đũa xuống, quyết định tìm việc khác để làm.

Cô dùng tay vẽ vẽ trên máy tính bảng đồ họa, mất mười phút để vẽ ra bức tranh cô và Sữa Canxi ăn lẩu cùng nhau. Tuy là vẽ nhanh và chưa hoàn chỉnh lắm nhưng lại sinh động y như thật: cô ngồi xổm bên chiếc ghế đẩu, quần áo rộng thùng thình, đầu tóc rối bời, không chú ý đến hình tượng ngồi đối diện với Sữa Canxi nâng chén lên; còn gương mặt Sữa Canxi chính là của một người chị gái dịu dàng mà cô tưởng tượng ra. Trang điểm tinh tế, kiểu tóc cầu kỳ, phong cách gọn gàng sạch sẽ, ngồi lên chiếc ghế cao gác đôi chân dài xuống đất, vô cùng quyến rũ nói với cô ‘Cạn chén’.

Cô gửi bức tranh cho Sữa Canxi, “*Đáng yêu* Bức này tặng bạn đó, chị Sữa Canxi!”

Sữa Canxi bấm nhận, đánh giá: “Cũng giống đấy, mình sẽ mãi giữ gìn nó.”

Ngày hôm sau An Du đến Lôi Thịnh cũng đã gần trưa. Dương Mạn Ni đến nhà ăn ăn trưa cùng cô, xun xoe nói: “Giám đốc An giám đốc An, món Tây hôm nay chị cứ tự nhiên chọn, em mời.”

An Du tỏ vẻ không cần: “Không sao, chị tự xin nghỉ phép, để lại công việc cho tụi em gánh cũng không hay.”

Trong lúc đang nói thì vô tình thấy Trần Thương và một cô gái đang tiến về phía mình, vừa đi vừa trò chuyện, sau cùng ngồi ở phía chéo đối điện.

Từ vóc người An Du lập tức nhận ra cô gái đó chính là người trên tấm hình bị group chụp trộm hôm qua. Lúc này thoáng nhìn qua khuôn mặt chính diện, cô nói thầm quả nhiên người thật đẹp hơn trên ảnh, chân mày cong cong, đôi mắt to tròn, dịu dàng động lòng người.

Dương Mạn Ni cũng liếc qua xem, hạ thấp giọng buôn dưa cùng An Du: “Nghe nói đây là bạn gái của giám đốc Trần. Woa, hôm nay hai người họ ở trong phòng làm việc đóng cửa cả buổi sáng, hình như là cô ấy khóc, giám đốc Trần còn cực kỳ nhẹ nhàng dỗ dành, chưa từng thấy giám đốc Trần kiên nhẫn như vậy bao giờ.”

An Du nghiêng mặt về hướng Trần Thương, anh cũng nhìn thấy cô rồi. Hai người bốn mắt giao nhau, anh nhìn cô nở nụ cười lạnh nhạt.