Chương 30

An Du đổi một chỗ nghỉ ngơi khác, vừa đi vừa gửi tin nhắn cho Sữa Canxi: “Bạn đến đâu rồi?”

Sữa Canxi gửi cho cô tấm ảnh chụp lại hiện trường một chiếc xe bị tông vào đuôi: “*Khóc* Đang đợi cảnh sát tới xử lý này.”

Cô ấy lại gửi: “*Quỳ xuống tạ lỗi* Thật sự xin lỗi, có thể hôm nay mình không đến được rồi.”

An Du lập tức gọi điện thoại cho cô ấy, Sữa Canxi ngắt máy: “*Khóc* Mình phải đợi điện thoại của công ty bảo hiểm.”

An Du khẩn trương nhắn lại: “Được được, bạn không sao mà đúng không? Giờ mình lập tức qua tìm bạn!”

Sữa Canxi cũng gửi tin nhắn thoại cho cô: “Không sao mà, bạn không cần qua đâu, chỗ của mình cách chỗ bạn tận 20km, bạn ở đó chơi vui vẻ đi, tụi mình hẹn lần sau nhé.”

An Du lần đầu tiên nghe được giọng nói của Sữa Canxi, âm thanh ở đầu dây bên kia ồn ào làm tôn thêm giọng nói mạnh mẽ trong veo của cô ấy.

An Du khoa trương nịnh hót nói: “Oa! Chị Sữa Canxi chịu voice chat rồi sao! Giọng của chị với giọng của nhân vật trong đều hay như nhau!”

Cô nhanh chóng cập nhật hình dáng của Sữa Canxi: Tóc xoăn màu hạt dẻ, trên người mặc bộ đồ màu đen, mi mắt giật nhẹ, trên môi đại khái sử dụng son màu đỏ nhạt của Chanel Velvet 58.

An Du nói: “Sữa Canxi, tuy là mình vẫn chưa gặp được bạn, nhưng mình có thể vẽ cho bạn một tấm ảnh chân dung, soái tỷ y như nhân vật trong vậy.”

“Quảng Tạp thái thái đích thân vẽ cho mình, giá trị liên thành, mình nhất định phải đóng khung nó mới được.” Sữa Canxi nhẹ giọng cười nói: “Cảnh sát đến rồi, mình phải qua trình báo đây, bạn chơi luôn phần của mình nhá.”

An Du hổ thẹn đáp: “Sớm biết như vậy thì đã không hẹn bạn đến CLB suối nước nóng rồi! Chỉ trách Lâm Thành quá lớn, nếu mình chọn nơi gần nhà bạn thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện vậy rồi.”

Sữa Canxi: “Sau này còn có cơ hội mà.”

An Du có chút mất mát đồng ý: “Được thôi.”

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với Sữa Canxi, An Du tìm thấy một cái ghế massage nên cô tới ngả lưng, thời gian cô đến đây nghỉ ngơi là trong giờ làm việc nên CLB suối nước nóng chỉ có lác đác vài người.

Cô chưa ăn gì cả, vốn có ý định để bụng trống cùng đi ăn lẩu với Sữa Canxi, nhưng giờ người không thể đến nên bụng lập tức kêu cồn cào. An Du kiếm trong các app gọi đồ ăn, quyết định tìm một nhà hàng ở thành phố để giải quyết cái bụng của mình.

“Giám đốc An.” Giọng nói quen thuộc của người đàn ông vang lên.

Trần Thương đi tới, ngồi xuống ghế massage bên cạnh cô, hỏi: “Người cô chờ đâu?”

“Còn chưa tới.” An Du cố gắng mở mắt, vẻ mặt mệt mỏi: “Anh cũng đi nghỉ ngơi sao? Ở câu lạc bộ suối nước nóng này mà cũng có thể gặp được anh.”

Trần Thương thay bộ đồ màu lam thành áo choàng tắm trắng, tóc ẩm ướt, da đỏ lên vì nóng, đai lưng thắt giữa hông, vai rộng, eo hẹp rất dễ dàng nhận được sự chú ý của người khác.

An Du cũng chưa gặp qua bộ dáng này của anh, bèn ngắm nhìn trong chốc lát, tầm mắt không ngừng lướt qua từng chi tiết trên cơ thể anh. Yết hầu của Trần Thương khẽ nhúc nhích, một giọt nước từ xương quai xanh chảy xuống cổ áo rồi biến mất, dung nhan tuấn tú sạch sẽ mang theo một chút gợi cảm.

Thân hình này đẹp ghê, nhưng chỉ có điều ai đυ.ng tới chủ nhân của nó thì thật không ổn, An Du thầm nói trong lòng.

Lúc này Trần Thương đang biểu lộ rõ ra vẻ mặt bị ai đó nhìn lén, cô lấy nguyên nhân khiến mình bị leo cây đổ lên đầu anh, lạnh lùng nói: “Giám đốc Trần sao không đi du ngoạn ở chỗ khác vậy?”

“Tâm trạng không tốt?” Trần Thương không thèm để ý thái độ muốn đuổi mình đi của cô, nhân từ nói: “Nhìn cô nhàm chán thế, vậy tôi cũng sẽ cố gắng cùng cô đợi người nhé.”

Anh đưa hai hộp giấy chứa đầy xiên que nướng và mì oden cho cô: “Ăn chút đi.”

Đồ ăn nóng hổi, mùi thơm bay vào mũi khiến cho dạ dày của An Du không thể kiềm nổi, bụng cô cũng chẳng thua kém, phát ra một tiếng ục ục nhỏ.

An Du nghiêng mắt nhìn, bên trong là canh nấm hương với rong biển, thịt gà và thịt bò, ngay lập tức rung động, trong đầu đột nhiên nghĩ tới Trần Thương từ chối bản hợp đồng của cô vào tuần trước, chẳng chịu phê duyệt kinh phí, khiến hai người ở trong công ty bàn luận cả ngày.

Chính xác mà nói, là cô đơn phương tranh luận, Trần Thương cũng chỉ có gật hoặc lắc đầu. Dương Mạn Ni nói rằng bộ dáng cô đi ra khỏi phòng của Trần Thương có thể thúi chết một con ruồi.

Vì thế khóe miệng cô rũ xuống, mạnh mẽ áp chế cơn đói, thu bàn tay sắp vươn ra lại, đứng dậy muốn rời đi: “Không ăn, tôi sẽ tự đi mua.”

“Chỉ còn một phần cuối cùng, hết rồi.” Trần Thương nói xong, nắm chặt lấy tay cô, cầm lấy một xiên đậu hũ nướng đưa lên miệng cô: “Đại tiểu thư hay cáu gắt, há miệng nào!”