Chương 3

Biểu cảm của An Du thay đổi muôn hình vạn trạng chỉ trong vòng một phút kể từ khi Trần Thương xuất hiện, khóe môi hoàn mỹ uốn cong không chủ đích. Thậm chí cô còn nghĩ, trên thế giới này phải chăng có người cùng họ cùng tên, cùng tướng mạo, ngay cả giọng nói, vóc dáng cũng đều giống nhau như đúc.

Dương Mạn Ni không giấu được sự phấn khích, lén lút kéo tay áo An Du, nhỏ giọng thì thầm vào tai cô: “Không ngờ lại là một người đẹp trai anh tuấn như vậy! Theo dự án này thật đúng là đôi mắt có số hưởng mà!”

An Du sờ nhẹ khóe mắt, rồi đưa tay lên trán che mặt đi, lại cảm thấy cử chỉ này không lịch sự lắm, chật vật một lúc mới đặt tay lên bàn, đổi tư thế ngồi thành một học sinh tiểu học. Đầu và vai thẳng tắp, đôi mắt cụp xuống.

Đèn trong phòng hội nghị sáng trưng, Trần Thương tự nhiên kéo ghế ngồi xuống nơi chủ trì, khi cười lên, bên khoé môi liền hiện ra nét cong hoàn mỹ, ánh mắt mang theo mùi vị của vẻ uy nghiêm.

An Du lén lút quan sát Trần Thương, nhưng anh lại vờ không nhìn cô, vì vậy cô liền mạnh dạn quang minh chính đại xem xét vẻ ngoài của anh.

Nói ra cũng buồn cười, nửa năm qua mỗi lần làʍ t̠ìиɦ với anh đều là trong căn phòng đèn mờ, đây là lần đầu tiên ngắm nhìn anh một cách rõ ràng.

Quả thật là… một khuôn mặt có thể vượt qua được mọi đánh giá về nhan sắc.

Người chủ trì hội nghị đang kê khai thành tích và lý lịch của Trần Thương, giữa tràng pháo tay xôn xao, An Du nghe rõ mồn một: “Trần Thương – 27 tuổi, tốt nghiệp đại học Minh Thành chuyên ngành công nghệ máy tính. Khi còn học đại học, anh là nhân viên nòng cốt tham gia phát triển , một tay thiết lập nên cách chơi, phong cách nghệ thuật, các loại hình người dùng cùng với phương pháp đẩy mạnh doanh thu.

Dưới sự điều khiển của Trần Thương, những huyết mạch của trò chơi như những cây xanh trưởng thành luôn tràn đầy sức sống, mãi đến sau này khi Trần Thương bắt đầu theo dõi các dự án liên quan đến trò chơi điện thoại mới giao cho người khác làm…” là kiểu mẫu của ngành MMORPG [1] cấp độ 3A trên PC, An Du lúc trước từng nghiện trò này những một thời gian.

Lão đại à! Không, lão thần chứ!

An Du vỗ tay một cách máy móc, trong chớp mắt hồi tưởng lại những ký ức của hai người.

Thời cao trung bọn họ nói chuyện với nhau chưa tới hai câu, những học kỳ sau An Du lại tham gia cuộc thi nghệ thuật nên đã không có mặt trong lớp thời gian dài, suy ra những gì về anh đều chỉ là những ấn tượng mơ hồ.

Phần xương sọ phía sau đầu của người này khá tròn. Hôm nay cô mới biết được, thì ra Trần Thương và cô còn là bạn học cùng chung một khóa ở đại học, đáng tiếc An Du trước giờ không thích quan tâm chuyện ngoài lề, lúc nào cũng chỉ một mình đến nỗi không biết mình lại có bạn học cao trung chung trường. Kèm thêm chế độ đào tạo chuyên môn của cô là chế độ “2+2”, năm ba với năm tư cô chạy đến Canada học hai năm, nên lúc đó Trần Thương đã có những thành tựu gì cô không hề hay biết.

Ngày họp lớp cao trung, nếu không phải vì cả nam lẫn nữ ai cũng bàn tán về Trần Thương, thì chắc cô cũng không đến nỗi bị cái tên này tẩy não rồi cùng nhau phóng túng trong đêm hôm đó đâu. Cô nhớ có một con nhỏ đáng chết nào nói gì nhỉ? “An Du giờ không thể so sánh với lúc trước được, chẳng qua là có thể chấp nhận cùng với Trần Thương kết hợp thành câu “Ám Độ Trần Thương” [2], còn Trần Thương có nhìn trúng cô ta hay không chưa biết được đâu nha?”.

Chú thích:

[1] MMORPG: chữ viết tắt của Massively Multiplayer Online Role – Playing Game ( game nhập vai trực tuyến nhiều người chơi)

[2] Ám Độ Trần Thương: là phép ẩn dụ cho hành động mờ ám hay chiến lược bất ngờ. Từ có chút liên quan đến 2 tên của nhân vật chính nên chỉ nhột đó mọi người