Chương 20

Vừa bước được vài bước, gió đột nhiên trở mạnh, thổi bay cây dù cô đã sử dụng 3 năm trời, vải dù bị thổi ngược về phía sau, phần lớn nước mưa đều tạt hết lên người cô.

“Ahhhh…! Shhhh…” An Du kêu lên, trên đỉnh đầu liền có một bóng đen lại gần che chắn cho mình, quần áo của Trần Thương đang áp sát vào cô, mùi thơm phảng phất xung quanh.

“Gấp cái gì, còn giận với giãy đành đạch nữa cơ à?” Anh hỏi.

An Du chỉ lo lôi bịch khăn giấy trong túi để lau nước mưa trên mặt và trên áo, lạnh lùng đáp: “Tôi không có giận.” Gió thổi lên đôi vớ, quần áo bị ướt hết một nửa, lạnh thấu xương gan, cô ôm chặt lấy áo khoác rồi co rút người lại, còn nhích lại gần nơi Trần Thương đứng thêm một chút.

“Ừ, không có giận, chỉ là có chút phẫn nộ thôi.” Trần Thương cười nhạt, chân dài sải bước liền rút ngắn khoảng cách giữa cả hai, anh đổi tay cầm dù, hai người thay đổi vị trí lẫn nhau, An Du không còn cảm thấy gió lạnh táp vào người nữa.

Cô đưa mắt nhìn anh, Trần Thương đang đứng ngay hướng gió che chắn cho mình.

Mưa rơi xuống mái dù nghe lộp bộp, hai người đứng nơi làn trắng đợi đèn xanh.

Đối diện họ là cặp đôi có thể vừa đến với nhau không bao lâu, người con gái đang nắm chặt lấy tay bạn trai mình rồi đặt xuống, dường như xa lạ, lại gần gũi lạ thường. Còn cách đó mấy trăm mét là một cặp đôi mặc đồ học sinh, cây dù và cô gái nhỏ cũng bị gió thổi ngả nghiêng, thôi thì vứt hẳn luôn cây dù, hai cô cậu tay nắm tay chạy về phía trước.

Làn da thời niên thiếu không ngần ngại sự ẩm ướt của ngày mưa, họ trú dưới mái hiên, ôm lấy bả vai lạnh buốt vì nước mưa của đối phương, cảnh tượng ấy vừa kí©ɧ ŧìиɧ vừa lãng mạn. An Du nhìn không rời mắt, rồi cô thốt lên hai từ: “Trung hai [Cao trung năm hai] .”

Trần Thương nhướng mày, từ chối hiểu.

Đèn đỏ chuyển xanh, tay cầm dù khẽ di chuyển, hạt mưa xà xuống tứ phía rơi tí tách trên mặt đường, tay của Trần Thương khẽ giơ lên nhưng lại không chạm vào cô.

Họ sánh bước bên nhau dưới cây dù, nam thì tuấn tú, nữ lại diễm lệ, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ họ không phải tình nhân thì cũng là cặp bạn đời ăn ý.

Sau khi qua đường An Du lại nói: “Cảm ơn.”

Chỉ một chi tiết nhỏ thôi, cũng có thể thay đổi tâm trạng rất nhanh, cô không bỏ sót đi chi tiết Trần Thương phần lớn đều nghiêng cây dù về phía cô.

Trần Thương liền chỉ tay về phía cây dù bị hư của An Du: “Tôi có vài ý tưởng mới, em thì sao?”

“Cái gì?”

Trần Thương chậm rãi bước về phía cây dù, hất cằm ra hiệu cô đi theo, “Chất lượng liên quan đến việc thiết kế của Yêu Ma Ký cần làm tốt một chút.” An Du cúi đầu nhìn mặt trên của cây dù trên tay, đúng thật là có in hình logo của một trò chơi khác.

Cô nhớ lại đây là những sản phẩm đi kèm với dự án mà cô tham gia, lúc đầu cô tự xác định vật liệu làm dù với nhà sản xuất, lúc tung ra bán cũng nhận được rất nhiều nhận xét tốt của người chơi, khách hàng cũng khen ngợi cô nghiêm túc và có trách nhiệm.

Ý của anh nói những sản phẩm này rất tệ ý hả? Chẳng phải muốn nói sự lựa chọn và kết quả cô làm ra cũng rất tệ sao.

An Du lại bắt đầu cáu lên phản kích: “Cây dù này cũng dùng mấy năm rồi, chẳng phải là do thời gian lâu quá thôi sao? Như vậy là được lắm rồi đó!”

Trần Thương cười nói: “Ừ.”

Ừ ừ ừ, ừ cái đầu anh đấy!! Cô đáng lẽ không nên kỳ vọng gì ở anh cả.

“Trần Thương cái đồ cuồng sạch sẽ này!” Cô lại gửi thêm một tin nhắn cho Sữa Canxi.

Nhưng vẫn là offline chưa lên mạng.