Hay Là... Anh Cưới Em Đi

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hắn thoát khỏi vẻ uy nghiêm của một công tử nhà giàu ban nãy, khoác vào một vẻ phong trần, mái tóc hắn lại bồng bềnh trong gió đêm, đôi môi khẽ mím nhẹ và đôi mắt đượm buồn. Cô không biết mình có cảm  …
Xem Thêm

CHƯƠNG 8: CÔ ẤY LÀ VỢ TÔI!
Sau cuộc nói chuyện vừa rồi, Thiên An cảm thấy như sinh lực và sức chống chọi của mình bị rút đi tám chín phần, chỉ còn lại một phần để cô duy trì hô hấp. Cô không ngờ, mình vốn là một con người mạnh mẽ, có thể chiến đấu đầy nhiệt huyết trong công việc nhưng khi đứng trước mặt các đấng sinh thành thì gần như đầu óc cô không hoạt động nổi.

Bà chủ tịch nói là muốn ở lại bệnh viện để nói chuyện thêm với "anh chị sui" nên đuổi cô và Hoàng Phong về trước vì công việc ở công ty không thể bỏ lỡ. Có lẽ bà cũng khá e dè thái độ của Hoàng Phong, bởi hắn cứ nhìn bà chằm chằm từ nãy tới giờ. Bà bảo Hoàng Phong đi nhờ xe của cô và dặn dò hắn phải chăm sóc cô cẩn thận, bởi phụ nữ sắp kết hôn rất dễ xúc động.

Cô không phải dễ xúc động vì là phụ nữ sắp kết hôn mà là khi nghe được những câu nói đó của bà thì cô mới xúc động đến choáng váng. Hoàng Phong thoáng lưỡng lự, nhưng có lẽ hắn cũng không biết phải làm thế nào lúc này nên cũng đành cùng cô đành rút lui trước để tìm cách giải quyết.

Cô dặn dò mẹ phải cẩn thận hơn một chút, có gì mệt mỏi phải bảo bố cô mời bác sĩ xem xét, rồi cô hẹn ngày mai sẽ vào thăm mẹ. Bà chỉ gật đầu xuề xòa và nở nụ cười trìu mến giúp cô phần nào yên tâm. Bà nói cô đừng lo lắng mà hãy chuyên tâm tiếp tục làm việc. Bà không quên dặn dò cô và hắn đi đường cẩn thận. Hoàng Phong cũng vâng dạ lễ phép rồi cùng cô đi ra ngoài.

Trời đã quá trưa, nắng ngoài đường gay gắt, ngồi trong xe, đầu óc cô vẫn quẩnh quanh hình ảnh mẹ cô đang phải cực khổ, đau đơn chống chọi lại với bệnh tật trong bệnh viện, cô khẽ thở dài. Bỗng nhiên cô nghe thấy hắn nói:

"Đi ăn nhé! Tôi đói!"

Cô hơi sững người rồi cũng đồng ý. Nếu hắn không nói thì cô cũng quên mất rằng mình vẫn chưa ăn trưa.

Hắn chở cô đến một quán ăn gần với khu nhà ở của cô, cô cũng khá quen thuộc với quán ăn này. Nó được bố trí như một khu vườn nhỏ, với mỗi bàn ăn dưới một gốc cây tóc tiên, bàn ăn trang nhã màu gỗ, xung quanh khu vườn là hồ nước và những loại hoa đồng nội nhẹ nhàng. Cô cũng đã đến đây đôi lần và cũng rất yêu thích nó.

Hắn và cô chọn một bàn gần hồ nước. Hắn gọi món, cô cũng không để ý lắm, vì không đói lắm nên ăn thế nào cũng được và cô cũng đang mải suy nghĩ về bệnh tình của mẹ cô. Nhưng khi món ăn được mang ra thì cô có chút giật mình vì những món này được nấu bởi hầu hết một loại nguyên liệu: củ cải.

Nhìn một bàn thức ăn, món nào cũng có củ cải: củ cải hầm chân giò, củ cải kho thịt, củ cải xào hải sản, củ cải muối,...may là cơm nấu không thể cho củ cải vào, không thì cô nghĩ trong cái nồi cơm đó gạo sẽ được thay bằng củ cải. Cô tròn mắt nhìn hắn trong lúc hắn nhanh nhẹn lau bát đũa cho cô và dường như không thèm để ý đến thái độ của cô. Quay sang nhìn người phụ vụ, cô ấy cũng chỉ nhún vai và cười với cô một cách đầy thông cảm.

Hoàng Phong xới cho cô một bát cơm đầy, gắp đầy đồ ăn vào, đặt thìa và đũa ngay ngắn trước mặt cô và nói: "Ăn nhiều một chút!" rồi hắn ta bắt đầu ăn ngon lành. Cô dụi mắt không biết có nhìn lầm không khi mà một con người, nhìn bề ngoài công tử như hắn lại thích ăn củ cải. Cô cũng động đũa đôi chút cũng bởi cô không đói lắm, nhưng nhìn hắn ta ăn ngon lành như một đứa con nít, cô bỗng cảm thấy buồn cười. Đến lúc nhìn thấy hắn dù đã no lắm rồi, nhưng vẫn nhìn miếng củ cải còn trong đĩa tỏ vẻ tiếc nuối thì cô không nhịn được. "Phì..." cô vội vàng bịt miệng.

Nhận thấy cô đang cười, hắn lại quay lại gương mặt vốn dĩ. Cô và hắn cứ im lặng như thế cho đến khi phục vụ dọn bàn và mang món tráng miệng ra. Phù, cô thở hắt ra, may mắn không phải là củ cải.

Bữa ăn cũng làm lòng cô nhẹ nhàng đi đôi chút.

Suy nghĩ một hồi, cô nghĩ cũng nên nói chuyện của cô và hắn. Nhưng hắn vẫn nói trước.

"Không cần lo lắng, tôi sẽ có cách nói chuyện với mẹ tôi!"

"Ừ...ờ..." Cô giật mình vì như hắn đã đọc được suy nghĩ của cô.

Hắn ta không cần để cô phải mở miệng cũng đã biết cô muốn nói gì, hắn cũng tài giỏi thật. Nếu hắn nói là có thể giải quyết được thì chắc chắn có thể giải quyết được, cô cũng yên tâm phần nào, không hiểu sao bản thân cô lại tin tưởng hắn như vậy.

Nhưng có một chuyện cô vẫn thắc mắc.

"Sao anh lại biết mà đến?" Cô cất tiếng hỏi hắn.

"Mẹ cô gọi tôi đến!" Hắn chậm rãi đáp.

"Mẹ tôi? Sao mà được?"

Thiên An không hiểu được tại sao mẹ cô lại gọi hắn đến và cũng không biết bằng cách nào thì chỉ thấy hắn thở dài và nói: "Bằng điện thoại của mẹ tôi!".

Thiên An bắt đầu tư duy được một số chuyện, nhưng làm sao để mẹ hắn lại đến đúng vào thời điểm này và tại sao lại gọi cả hắn đến thì cô hoàn toàn không biết được. Có phải bà thực sự muốn xúc tiến đám cưới của cô với Hoàng Phong? Nghĩ đến đây cô không khỏi rùng mình.

"Dù thế nào, tôi cũng sẽ không lấy anh!" Cô quả quyết.

"Tôi đâu có cầu hôn cô". Hắn nhếch mép cười.

"À, ừ, nhưng tôi chỉ muốn xác nhận lại cho chắc thôi, mất công..." Cô bối rối.

"Yên tâm, cô có muốn tôi cũng không đồng ý đâu!" Đôi mắt hắn lấp lánh nhìn cô.

Xì, cái tên này, làm như hắn có giá lắm không bằng.

Cô bĩu môi quay đi khi thấy cái vẻ phách lối của hắn. Không cãi với hắn vì đã nể tình hắn giúp cô trấn an mẹ cô khi nãy, hắn còn dương dương tự đắc sao? Cô hậm hực một mình không để ý thấy Hoàng Phong đang nhìn cô, khóe miệng hắn lại hiện lên nét cười.

Hắn không chở cô về công ty mà biến mất sau khi ra khỏi quán ăn. Cô nhìn đồng hồ, thấy đã gần bốn giờ chiều cũng sắp tan sở, nếu quay lại công ty chắc cũng không kịp. Ỷ lại vào Đăng Minh một chút, cô uể oải lái xe về nhà.

Nằm vật ra sô-pha, cô không còn hơi sức để suy nghĩ, cứ thế cô chìm vào giấc ngủ.

***

Khi cô bừng tỉnh cũng là lúc mặt trời đã ló rạng phía đằng đông. Vệ sinh cá nhân, ăn mặc chỉnh tề và chuẩn bị đi làm, cô bỗng nghe thấy có tiếng huyên náo trước cửa nhà mình. Linh tính mách bảo cô có chuyện chẳng lành. Cô thận trọng bước ra, thận trọng mở cửa và cô đã thấy Đăng Minh đứng nghiêm chỉnh trước cửa chính, trên miệng là nụ cười toe toét như thường lệ, nhưng nụ cười ấy không giữ nổi bao lâu vì có người đã bay vào chen ngang giữa cô và hắn đồng thời cũng nở nụ cười toe toét chào cô.

"Chào buổi sáng, Giám đốc!!"

"Cô...cô??" Cô ngỡ ngàng.

"À, em mới chuyển đến căn hộ bên cạnh giám đốc, chúng ta là hàng xóm rồi, cùng đi làm nhé Giám đốc!"

Nói rồi Thu Ngọc — thư kí của cô và hiện lại là hàng xóm mới của cô giơ tay ra khoác lấy tay cô, bước đi trước sự ngơ ngác của cả cô lẫn Đăng Minh, hắn vẫn đang bực dọc vì chưa nói với cô được câu nào.

Trên đường đi làm, nếu Đăng Minh ngồi ở vị trí tay lái thì Thu Ngọc lại nhanh chân kéo cô ra phía sau xe để ngồi. Đăng Minh lên tiếng hỏi han cô thì Thu Ngọc nhanh chóng xen vào và làm cô chú ý sang chuyện khác. Khi Đăng Minh muốn quàng vai bá cổ cô như mọi ngày thì lại có ngay một người đẩy cô ra khiến Đăng Minh lỡ trớn ôm phải người khác, mà kẻ hắn ôm phải không phải ai khác ở đây là Thu Ngọc. Sao cô thấy cái tình cảnh này giống với lúc ở công ty với cái tên Trần Phương vậy không biết. Sao giờ ngay cả ở nhà cô cũng có một cái đuôi tham gia vào những cuộc hội thoại của cô và Đăng Minh thế nhỉ. Nhưng đó không phải là tất cả, vì sau nhiều lần bị Thu Ngọc chen lấn không cho nói chuyện và khoác vai cô, Đăng Minh đã cãi nhau với Thu Ngọc và cuối cùng cô lại là trọng tài trong cuộc đấu khẩu của hai người này. Thật ồn ào.

Đến công ty, vai của Thu Ngọc lại được chuyển sang cho Trần Phương như dự liệu, có lẽ Trần Phương đã nhờ Thu Ngọc can thiệp vào để tách cô và Đăng Minh ra. Cô có thể hiểu được. Nhưng cô khá bất ngờ về mức độ mãnh liệt trong tình cảm của Trần Phương. Dù thế nào thì việc thấy Trần Phương như vậy mà lại thích cái tên Đăng Minh thì cô cũng tương đối xót ruột.

Cô mải miết với những suy nghĩ của mình mà không hề để ý đến những sự thay đổi trong thái độ của những người khác trong công ty đối với mình. Hôm nay, khi đến bàn làm việc, cô đã hoảng hốt vì mức độ quan tâm của nhân viên dành cho mình. Nào là bánh ngọt, đồ ăn sáng, café,...loại nào trên bàn cô cũng có cả. Rồi trong giờ làm việc các giám đốc các bộ phận khác cũng tranh thủ ghé qua hỏi thăm sức khỏe của cô, sức khỏe gia đình cô, sức khỏe của họ hàng thân thích của cô, những người trước đây đã từng muốn theo đuổi cô thì bỗng tỏ ra khúm núm, còn những nhân viên nữ thì nhìn cô vừa ai oán vừa xót xa, khi thấy cô đi qua thì một số người còn ôm nhau khóc. Cô đã làm cái chuyện gì nên tội à? Hay là lại sắp sửa đổi nhân sự tiếp?

Nhưng khi nhận thấy được sự kì lạ thì cũng là lúc cô phải tham gia cuộc họp toàn công ty. Cũng là họp thường kì nên cô không để ý lắm, chỉ chuẩn bị một số tài liệu về kế hoạch đang triển khai. Cô và Đăng Minh cùng nhau đi họp, vì sau này nếu như cô bận rộn quá thì hắn sẽ phải đi thay cô trong những cuộc họp như thế này. Gặp hắn đang đứng trước cửa phòng họp với gương mặt không thể tiu nghỉu hơn, cô cười với hắn và hỏi hắn có muốn cùng đi thăm mẹ cô sau giờ làm hay không. Chỉ nghe được có thế là gương mặt hắn lại toe toét, nét mặt lại phớn phở như chưa có chuyện gì xảy ra. Cái tên này, cảm xúc thay đổi nhanh đến chóng mặt.

Bước vào phòng họp, cô và Đăng Minh được sắp xếp ghế ngồi cạnh nhau, ở gần khu vực chủ tọa cuộc họp. Cũng không bất ngờ, vì cuộc họp hôm nay cô sẽ phải báo cáo một lần nữa kế hoạch của mùa cưới cũng như tiến trình triển khai kế hoạch hiện tại nên cô nhah chóng ngồi xuống vị trí của mình mà không để ý mọi người đều đang chờ cô ngồi rồi mới dám ngồi xuống.

Khi chủ tọa phiên họp bước vào, mọi người ai cũng đứng dậy chào hỏi, cô cũng không ngoại lệ nhưng việc đứng lên của cô chỉ như lấy lệ, còn đôi mắt vẫn chăm chăm nhìn vào mớ tài liệu đã được chuẩn bị trên bàn, cô đang mải sắp xếp chúng theo thứ tự thuận tiện nhất cho việc báo cáo. Mọi người nhìn nhau, không ai nói gì. Đăng Minh dùng khuỷu tay huých vào cánh tay cô, cô nghĩ tên này có ý trêu chọc cô nên chỉ quay sang liếc hắn một cái rồi lại quay về với tài liệu của mình.

Đến khi thư kí thông báo cô lên thuyết trình thì cô mới bừng tỉnh và bước lên đầy tự tin. Cô nói say sưa về ý tưởng của mình, nhưng thống kê triển khai bước đầu một cách hăng say. Đến khi kết thúc, cô tươi cười nhìn toàn bộ hội trường cuộc họp, cô cảm thấy không khí có phần khác thường, không ai dám thở mạnh chứ đừng nói là vỗ tay khen ngợi cô.

Bỗng cô thấy người ngồi ghế Tổng Giám đốc đứng lên và cái vô tay, lúc đèn trong hội trường bật sáng thì cô loạng choạng suýt chút ngã khi thấy người thấy rõ người ngồi trên cái ghế ấy. Toàn bộ hội trường lúc này mới thờ phào đứng lên vỗ tay theo. Có người cao hứng nói thêm:

"Thiếu phu nhân không chỉ tuổi trẻ xinh đẹp và còn tài năng xuất chúng!!"

"Thật không hổ danh là con dâu nhà họ Hoàng, chủ tịch và Tổng Giám đốc thật là tinh tường!"

"Thật vinh hạnh vì được làm việc chúng với một con người xuất sắc như vậy!"

Nhìn thấy gương mặt người ngồi ở ghế Tổng Giám đốc cũng như nghe những lời xu nịnh của mấy lão Giám đốc ở các bộ phận khác mà tai cô ù đi, miệng lắp bắp:

"Tại sao?...Tại sao?..."

Cô cứ như vậy lặp đi lặp lại cụm từ vô nghĩa đó. Và dường như hiểu ra tại sao cái không khí trong công ty lúc sáng cũng như trong cuộc họp vừa rồi lại khác thường như vậy. Không phải cả công ty đã biết việc cô và cái tên Hoàng Phong này sắp kết hôn đó chứ? Vậy là lúc nãy họ sợ Hoàng Phong sẽ khó chịu vì kế hoạch của cô được chọn chứ không phải của hắn nên mọi người mới không dám vỗ tay khen ngợi khi cô kết thúc bài thuyết trình? Đến khi Hoàng Phong đứng lên vô tay thì họ như được giải phóng khỏi thế bí bách và bắt đầu các hoạt động lấy lòng như trên. Sao cô không để ý một chút nhỉ? Tại sao đến giờ này cô mới biết hắn là người đã được bổ nhiệm làm Tổng Giám đốc nhỉ? Hình như những ngày gần đây não của cô chậm cập nhật thông tin hơn thì phải.

Trong lúc cô đang đứng không biết phải làm như thế nào đó thì Đăng Minh đã bước lên bên cạnh cô, hắn đang định mở miệng giải thích cái gì đó, cô chỉ nghe được rằng: "Mọi người hiểu lầm rồi, Thiên An không phải là..."

Thì đã bị Hoàng Phong nhanh nhảu nhảy vào nói mất, với cái ngữ điệu cũng như cái điệu cười nhếch mép vốn có, hắn chỉ nói một câu đơn giản như thế này: "Mọi người quá khen rồi!" và tất cả hội trường lại nháo nhào lên trong tiếng ca ngợi dành cho cô, cho Hoàng Phong, cho gia tộc nhà họ Hoàng mà không thèm để ý đến hai kẻ đang đứng như trời trồng phía bên trên này.

Hoàng Phong! Rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì trong đầu vậy?

Cuộc họp kết thúc, mọi người nhanh chóng đi ra khỏi hội trường, Đăng Minh còn muốn nán lại để giúp cô thu dọn tài liệu thì cũng bị Trần Phương chạy một mạch vào và lôi thẳng ra ngoài khiến hắn chỉ ú ớ được vài câu gì đó cô cũng không nghe rõ.

Hội trường nhanh chóng trở nên im lặng, khi cô ngẩng đầu lên thì chỉ còn thấy mỗi mình cô và Hoàng Phong là còn ở lại trong này. Không thèm để ý đến hắn, cô cúi đầu thu dọn để nhanh chóng ra khỏi đây. Đang quay lưng sải bước ra ngoài, thì cánh tay cô chạm vào lưng ghế khiến tài liệu trên tay rơi hết xuống đất, cô vội vàng cúi xuống để nhặt lên, vẫn không thèm nhìn mặt hắn. Đang lúi cúi, cô thấy hắn tiến lại gần và định cúi xuống để nhặt đồ cho cô, cô vội ngăn lại.

"Không cần Tổng Giám đốc phải bận tay đâu ạ!"

Vẫn tư thế khom người cúi xuống, cô thấy hắn như khựng lại rồi đứng thẳng dậy.

"Ê! Sao vậy?" Hắn cất tiếng hỏi.

"Không sao ạ!"Cô trả lời đầy thái độ.

Cô đang rất bực bội vì tự nhiên cô bị biến thành một con ngốc trước sự chứng kiến của bao nhiêu người. Người ta không thèm đếm xỉa đến những thứ cô làm ra mà chỉ chăm chăm nhìn vào thái độ của một kẻ đang được coi là chồng cô. Cô không có năng lực đến vậy sao? Và hình như giờ người ta sẽ nghĩ kế hoạch của cô được chọn là do hắn nhường cô? Chồng nhường vợ, đẹp cả đôi bên, người ta sẽ nghĩ cô và hắn là một gia đình hạnh phúc nhỉ? Cô cảm thấy những cố gắng của cô từ trước tới giờ chỉ là một trò đùa trước mặt hắn và hắn không mảy may để ý đến những nỗ lực đó của cô. Hắn muốn cho thì cô được, không thích thì cô lại tay trắng. Ngay từ đầu hắn đã là người có quyền quyết định, vậy mà hắn còn bày ra trò cá cược với cô, cướp mất kế hoạch của cô, khiến cô lao tâm khổ tứ để làm kề hoạch mới. Đối với hắn, cô chẳng khác gì một con rối cho hắn tiêu khiển. Cô giận. Từ giận dỗi thành ra cáu bẳn.

Tay vơ lấy con dao rọc giấy đang lăn lóc dưới đất, không để ý lưỡi dao cứa vào khiến cô bị đứt tay. Máu bắt đầu trào ra, hắn thấy vậy, vội vàng kéo cô đứng dậy, cô giật tay ra khỏi tay hắn, vẫn ngồi trên sàn. Hắn lại một lần nữa kéo cô đứng dậy.

Hắn sững người khi thấy cô mắt rưng rưng. Cô cũng không hiểu tại sao mình muốn khóc. Lần thứ hai khóc trước mặt hắn.

"Đau lắm sao?" Hắn hỏi. Tay vội cầm lấy tay cô.

"Lấy tôi ra làm trò đùa, anh vui không?" Cô giật tay ra.

Cô đang vùng vằng thì hắn lại giật lấy tay cô và đưa chỗ đang chảy máu lên miệng hắn và ngậm lấy.

Cô sững người. Cứ thế, cứ thế nhìn con người đứng trước mặt cô đang chăm chút từng tí một cho vết thương của cô. Đến khi tay cô không còn chảy máu mới buông ra.

"Anh đang làm gì vậy?" Cô khó hiểu. Đây gọi là vừa đấm vừa xoa sao.

"Tôi không lấy cô ra làm trò đùa!" Hắn trầm giọng nói.

"Vậy tại sao lại khiến tôi như một con ngốc như vậy?" Cô cười bất mãn.

"Tôi không muốn ai được khinh thường cô nữa!" Hắn nhìn vào mắt cô.

"Tôi bị người khác khinh thường? Có sao?" Nực cười, ai dám khinh thường cô ngoài hắn.

"Không có sao?..." Hắn nhíu mày nhìn cô.

Lời nói của hắn bỗng làm cô nhớ đến một thời. Cái thời cô mới đặt chân vào Estermir. Đối với một đứa con gái mới ra trường đến một mối quan hệ cũng không có thì việc cô vào được Estermir đã là một kì tích. Nhưng những mỗi quan hệ trong cộng việc không đơn giản như cô nghĩ. Đồng nghiệp, cấp trên, tất cả mọi thứ đều quá mới mẻ và với cái tính tình cởi mở, hiền lành của một đứa sinh viên mới ra trường thì mọi người ở trước mặt sai cô đủ việc lặt vặt, sau lưng thì khinh thường cô, dè bỉu, dèm pha. Khi cô biết được sự đố kị và ganh ghét của mọi người, và hiểu được sự thật là cái cuộc sống này vốn không tốt đẹp như cô vẫn nghĩ thì cô tưởng chừng như không thể chịu đựng được. Vì chán ghét tất cả mọi thứ mà đã có lúc cô muốn bỏ chạy.

Nhưng đó cũng là lúc bệnh tình của mẹ cô trở nặng. Em trai cô lại chuẩn bị cho dự định du học sắp tới. Cô cần tiền. Cô lại đành cắn răng tiếp tục cố gắng. Cô biến đổi bản thân mình từ một người hòa nhã thành một kẻ lạnh lùng. Cô nỗ lực vượt qua tất cả những người khác để khẳng định mình. Cô dùng năng lực của mình để chứng minh cho người khác thấy cô là người như thế nào. Và cô trở thành Thiên An như bây giờ đây. Một Thiên An mà cô tưởng chừng như sẽ khiến Khải Hưng tự hào và yêu mến. Một Thiên An đầy bản lĩnh. Nhưng giờ thì cô là ai đây? Những người xung quanh đang nhìn cô thế nào? Còn khinh thường cô hay không?

Chỉ một câu nói của hắn cũng làm cô nghẹn lời. Cô không biết tại sao hắn lại hỏi cô như vậy. Nhưng những lời hắn nói chỉ làm cô thấy mình vô dụng. Có phải cô có cố gắng thế nào thì vẫn sẽ bị khinh thường không. Để hắn phải thấy cô tội nghiệp và cho cô cái danh hão của vợ Tổng Giám đốc với hi vọng người ta không còn khinh thường cô nữa sao? Hắn nghĩ như vậy sẽ tốt cho cô hay hắn muốn họ chỉ trỏ nhiều hơn sau lưng cô? Hắn làm vậy để bảo vệ cô hay chính hắn cũng muốn khinh rẻ cô?

"Anh sai rồi! Người ta sẽ vẫn khinh thường tôi! Vì thực sự tôi không phải và cũng không bao giờ là vợ anh!" Cô chán nản.

Ôm chồng tài liệu, lau khô mắt, cô quay về với dáng vẻ lãnh đạm như cũ để bước ra ngoài. Cô thấy hắn vấn đứng đó, mắt nhìn xa xăm.

Cô ghét hắn!

***

Thu xếp công việc công ty xong xuôi, cô xin phép về trước để đi thăm mẹ vì bệnh viện gọi điện thoại tới nói cô thu xếp và đến gặp họ. Đăng Minh vì không thu xếp ổn thỏa công việc của hắn với Thu Ngọc và Trần Phương nên đành ngậm ngùi để cô đi một mình.

Đến bệnh viện nói chuyện với bác sĩ và bố cô, lòng cô lại nặng trĩu hơn bao giờ hết. Bác sĩ nói bệnh tình của mẹ cô thực sự đã đến hồi nguy kịch, thời gian còn lại không nhiều và chính bà có lẽ cũng biết điều đó. Bà muốn xin về thăm nhà để thoải mái đầu óc và vì bà cũng rất nhờ nhà. Nhìn bố cô buồn rầu ngồi ngoài hành lang bệnh viện. Cô chỉ biết khẽ khàng đến và ngồi bên cạnh cầm lấy bàn tay bố. Rồi cả hai bố con đều dồn nén để tươi cười bước vào gặp mẹ thông báo rằng bệnh viện đã đồng ý cho mẹ về thăm nhà. Nhưng cả cô và bố đều không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ.

Đau buồn mà, nhưng không ai tỏ ra đau buồn thì sẽ không gục ngã. Lẩn tránh sự thật đôi khi sẽ giúp ta can đảm để đối mặt với những sự việc diễn ra sau này.

Nhưng khi nhìn thấy mẹ tươi cười ngồi đó, sống mũi cô lại cay cay.

Mẹ nói với cô rằng có bạn của cô mấy hôm trước đến thăm và có để lại thiệp mời đám cưới cho cô. Mẹ cầm thiệp mời đám cưới nâng niu đưa cho cô. Mẹ hỏi thăm Hoàng Phong, hỏi vì sao không cùng cô đến. Cô chỉ trả lời qua loa là do hắn ta bận. Mẹ cô ngồi im lặng nhìn cô gọt hoa quả, một lúc sau mẹ lại nhìn cô tươi cười nói:

"Con gái mẹ mặc áo cô dâu chắc đẹp lắm! Mẹ muốn được nhìn thấy ngày đó!"

Cô không dám thở mạnh, sợ chỉ cần một chút thôi thì cô sẽ khóc mất. Cô muốn ôm mẹ, muốn kể lể với mẹ rằng người cô yêu thương sắp kết hôn mất rồi mà cô dâu lại không phải là cô. Muốn xin lỗi mẹ vì đã nói dối mẹ, rằng thực sự Hoàng Phong và cô chẳng có quan hệ gì, rằng cô chỉ cần có mẹ, chỉ cần mẹ khỏe mạnh ở với cô mãi như thế này thôi. Nhưng cô không dám nói, lại càng không dám nói khi mẹ lại nói với cô rằng:

"Con gái mẹ hạnh phúc! Mẹ cũng hạnh phúc!"

Ngồi trò chuyện với mẹ một chút, cô cũng xin phép ra về. Cô hẹn mẹ sẽ đến để đưa mẹ về nhà. Cũng đã lâu lắm cô chưa về thăm nhà. Từ khi mẹ cô nằm ở bệnh viện, nơi đây như đã trở thành nhà của cô vậy.

Khi ra đến nhà để xe và thì sực nhớ đến tấm thiệp mời trên tay, cô mở ra xem thì thấy đây thiệp mời của một người bạn cũ thời học cấp 3 — Hoài Anh. Người này không được mấy thân thiện với cô, sao lại mời cô đến dự đám cưới nhỉ? Là tối ngày mai, địa điểm là White Garden Plaza. Cô hơi đắn đo, xong rồi lại nghĩ cuộc đời mỗi người chỉ có một lần đám cưới, thế nên cứ đi chúc mừng sẽ tốt hơn, đằng nào thì cô ấy cũng đã cất công đến tận đây thăm mẹ cô và đưa thiệp mời, còn những chuyện không hay trong quá khứ, có lẽ bọn cô cũng đã quá lớn để coi nó là trò con nít rồi.

***

Đứng trước White Garden Plaza, cô thoáng lưỡng lự trước khi bước vào. Đã rất lâu rồi cô không tham dự vào một đám cưới nào cả. Bởi bạn bè thân quen với cô rất ít, những người bạn thân nhất của cô đã lập gia đình cách đây vài năm rồi.

Hôm nay, cô vận một chiếc váy đen ôm sát người, tóc vấn nhẹ khẽ buông lơi một vài sợi tóc mai trông khá tự nhiên và chỉ trang điểm nhẹ nhàng. Hít một hơi thật sâu, cô tiến vào lễ đường. Nhìn thấy ảnh cưới để ngoài cổng hoa, áo cưới Estermir đây mà, cô dâu chú rể đẹp đôi quá, ngưỡng mộ thật.

Tiến vào bên trong, lễ đường được trang hoàng toàn hoa tulip màu đỏ. Thật đúng với phong cách của Hoài Anh, rực rỡ và bốc lửa.

Trước đây khi còn học cấp 3, cô là một đứa con gái không mấy nổi bật, cái duy nhất cô có được là sự kiên trì và cô học khá tốt. Trong lớp cô luôn là người đứng đầu và tiếp đó người đứng thứ hai là Hoài Anh, thế nên Hoài Anh không được thân thiện với cô cho lắm. Cô cũng không hề để ý đến thái độ của Hoài Anh bởi cô không thích quan tâm đến những đố kị cỏn con, vì cô nghĩ nó sẽ làm mai một đi giá trị của chính bản thân mình và cuốn mình vào những cuộc đua vô vị. Nhưng đến một ngày cuối năm cô học lớp 11, khi mà Hoài Anh lén lục cặp của cô và tìm thấy bức thư cô viết cho Khải Hưng nhưng chưa từng dám gửi cho anh thì cô thực sự tức giận. Nói đúng hơn là vừa xấu hổ, vừa lo lắng và tức giận. Phần vì cô sợ bức thư sẽ bị Hoài Anh công khai, phần vì cô sợ dù Khải Hưng sẽ biết được những gì cô đang dấu diếm, phần lại vì Hoài Anh đã làm một việc thật sự quá đáng. Cô còn nhớ lúc cô giật lại bức thư và nhìn thái độ cười sung sướиɠ của Hoài Anh, cô thật sự muốn tiến đến tát cho cô ta một bạt tai, nhưng rồi cô vẫn nhẫn nhịn và mọi chuyện kết thúc ở nụ cười nhếch môi cùng câu nói của Hoài Anh: "Thiên An, cậu cứ chờ mà xem!".

Nhìn thấy bạn bè cùng lớp cấp 3 đều được mời đến tham dự đầy đủ, cô cũng bớt phần lạc lõng. Đã lâu không nói chuyện với người quen cũ, cảm giác ôn lại kỉ niệm xưa cũng có phần thú vị. Mọi người đều đã thành đạt và phần lớn đều đã kết hôn. Bạn bè cô tự hào giới thiệu cho nhau nửa kia của mình với dáng vẻ hạnh phúc. Khi quay sang cô hỏi thăm thì cô chỉ cười và nói mình chưa kết hôn.

Lễ đường nhanh chóng ổn định, mọi người đón chào cô dâu chú rể tiến vào lễ đường. Nhìn Hoài Anh như một nàng công chúa hạnh phúc đang khoác tay hoàng tử của mình. Xung quanh cô lại có một số tiếng xì xào to nhỏ rằng chồng của Hoài Anh là con trai thứ hai của tập đoàn Pritte — một trong những tập đoàn nổi tiếng cả nước về bất động sản, họ còn nói thêm Hoài Anh thật có phúc khi phút chốc biến thành phượng hoàng, và rằng "hồng nhan thì bạc tỉ"... Cô chỉ nghe loáng thoáng, nhưng phải công nhận rằng để tổ chức một đám cưới lộng lẫy như thế này thì gia thế của nhà chồng Hoài Anh cũng không phải hạng vừa.

Cô dâu chú rể nhanh chóng hoàn thành phần thề ước và trao nhẫn trước sự chứng kiến của gia đình, quan khách và bè bạn và bắt đầu phần giao lưu. Mọi người cùng ăn tiệc và hòa mình vào niềm vui chung của cô dâu, chú rể. Vì là tiệc đứng nên mọi người vừa ăn vừa đi lại trò chuyện với nhau. Cô dâu nhanh chóng thay lễ phục và bước ra chào đón mọi người bên cạnh chú rể. Họ tiến nhanh đến chỗ cô cùng những người bạn cấp 3. Hoài Anh tươi cười chào tất cả mọi người, cô cũng tươi cười đáp lại lời chào cách lịch sự và không quên gửi lời chúc mừng hạnh phúc đến người bạn cũ. Mắt Hoài Anh lấp lánh hạnh phúc. Một lạt sau, Hoài Anh bỗng nhiên cất tiếng:

"Hôm nay đông đủ như vầy, thật là hiếm khi mới có dịp, mà không chỉ có lớp mình đâu nha, tui còn mời được mấy người cùng trường nữa nè, có người mà mấy bồ cũng biết nữa đó!"

Câu nói của Hoài Anh khiến cho mọi người ai nấy đều tò mò, rồi mọi người đều nhìn theo phía tay của Hoài Anh chỉ đến và thấy một dáng người cao ráo đang đứng nói chuyện niềm nở với quan khách.

Là Khải Hưng.

Cô hơi sững người. Tiếng xì xầm lại bắt đầu vang lên xung quanh.

"Là anh Khải Hưng mà!"

"Vậy là người yêu của Thiên An à? Mà hai người sao lại không đi với nhau nhỉ?"

"Nghe nói ảnh qua Úc lập nghiệp, Thiên An nhà mình chờ từ đó tời giờ luôn đó, chung tình ghê chưa?"

Cảm giác lo sợ, cô lại thấy nụ cười nhếch môi của Hoài Anh và vang vang đâu đây câu nói của quá khứ: "Thiên An, cậu cứ chờ mà xem!".

Hoài Anh liếc mắt qua người cô và vẫy tay gọi lớn: "Bảo Hân!"

Cô thấy từ phía sau Khải Hưng xuất hiện một dáng người quen thuộc, cô ấy cười rạng rỡ khi thấy Hoài Anh. Khoác tay vị hôn phu của mình, Bảo Hân nhanh chóng tiến lại gần chỗ bọn cô đang đứng. Bảo Hân ôm lấy Hoài Anh và chúc mừng. Khi nhìn thấy Thiên An, Bảo Hân lại càng vui vẻ hơn nữa.

"Thiên An mà, phải không? Trùng hợp ghê chưa?" Rồi cũng nhảy vào ôm chầm lấy cô cười hạnh phúc.

Mọi người vẫn chưa biết người này là ai cho đến khi Hoài Anh giới thiệu đây là Bảo Hân, bạn của Hoài Anh và là vị hôn thê của Khải Hưng thì mọi người mới hiểu rõ vấn đề. Có người không kịp kiềm chế sự ngạc nhiên, thốt ra: "Vậy Thiên An với Khải Hưng thì sao?" rồi không gian bỗng nhiên im bặt.

Cô không dám ngẩng mặt lên, không dám nhìn anh, cũng không dám nhìn vào vẻ mặt ngây thơ đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra của Bảo Hân. Cô bỗng thấy mình như một kẻ ăn trộm lén lút đang sợ hãi vì sắp bị bắt quả tang. Nụ cười của Hoài Anh ngày càng đậm trên miệng và đậm hơn trong tâm trí của cô.

Thì ra là vậy, cô ta mời cô đến đám cưới mình chỉ để dồn cô vào bước đường này. Cô vốn không nên đến đây mới phải. Cô đã ngây thơ quá rồi. Đang muốn bỏ ra ngoài thì bỗng nhiên cô bị xô đẩy ngã xuống bên cạnh chồng ly rượu. Những chiếc ly nghiêng ngả rồi đổ rạp khiến rượu vương vãi lên bộ lễ phục của cô, đôi guốc cô mang đứt mất một quai do cú ngã vừa rồi.

Cô nghe thấy tiếng la hốt hoảng của mọi người, tiếng rượu vẫn tiếp tục chảy từ trên bàn xuống đất, tiếng trái tim cô sợ hãi đập liên hồi, tiếng xì xầm to nhỏ xung quanh cô hòa vào tiếng nhạc mừng đám cưới...Nụ cười của Hoài Anh nở rộ trên khuôn mặt, cô hoang mang đến mức tay chân lóng ngóng không biết phải làm gì.

Không được sợ hãi! Không được khóc!

Trong lúc cô đang tìm cách tự trấn an bản thân và tim cách đứng dậy thì cô thấy Khải Hưng và Bảo Hân nhanh chóng tiến lại bên cạnh để đỡ cô dậy.

Nhưng khi hai người bọn họ đến bên gần cũng là lúc vai cô được khoác lên một chiếc áo vest màu trắng. Người con trai ấy đỡ cô dậy trước rất nhiều cặp mắt kinh ngạc của mọi người. Hoài Anh như bị đứng hình, nụ cười ban nãy biến mất trên khuôn mặt cô ta.

"Em không sao chứ?"

Hoàng Phong nhẹ nhàng nâng cô dậy, ân cần dùng một chiếc khăn tay để lau đi những giọt rượu còn đang vương trên mặt, trên má cô. Nhìn cử chỉ ân cần của hắn, lòng cô thoáng run lên, nhưng cơ thể thì đứng như trời trồng. Như bị thôi miên, cô nhìn hắn không chớp mắt.

"Em ổn chứ?" Hắn lại hỏi.

Cô không nói được lời nào chỉ gật đầu theo bản năng, mắt vẫn không rời khỏi hắn. Nét mặt Khải Hưng nhíu lại trong khi Bảo Hân lại tỏ ra yên tâm nhẹ nhõm.

Mọi người xung quanh vẫn không ai dám thở mạnh trước cảnh tượng đang diễn ra. Vẻ lịch lãm bức người của Hoàng Phong làm cho không khí thêm phần ngột ngạt mãi cho tới khi hắn lên tiếng nói:

"Cô ấy vốn hậu đậu như vậy đấy! Thật làm tôi không thể không yên tâm nổi!"

Nói xong hắn lại quay lại nhìn cô, quan tâm âu yếm hỏi: "Mình về nhé?"

Cô lại gật đầu.

Hắn định cầm tay kéo cô ra khỏi buổi tiệc. Bước được vài bước, dường như cảm nhận được bước chân cô khập khiễng, hắn cúi xuống thấy đôi giày của cô đã bị đứt một quai, trán hắn khẽ nhăn lại. Trong lúc cô còn chưa định hình được chuyện gì xảy ra thì hắn đã bế bổng cô lên, vũng chãi bước đi ra phía ngoài.

Cô nhìn thấy nét mặt hoàng hốt của Khải Hưng, nét mặt ngưỡng mộ của Bảo Hân cũng như điệu bộ không cam tâm của Hoài Anh. Trên đường ra ngoài, Hoàng Phong đi ngang qua chú rể, hắn — vẫn trong tư thế đang bế cô, nói có chuyện gấp phải về trước, thấy vậy chú rể đã vui vẻ đùa hỏi một câu:

"Ai mà làm cho Phong thiếu gia phải lao lực thế này?"

Hoàng Phong chỉ đáp lại gọn gàng một câu:

"Cô ấy là vợ tôi!"

Rồi hắn bế cô đi thẳng ra ngoài.

Lúc này bên trong lễ đường mọi sự bàn bạc lại càng thêm phần nhốn nháo. Không ngờ người đẹp trai, khí thế bức người vừa xuất hiện lại là Phong thiếu gia của Estermir, và không ngờ cô gái kia lại là vợ của anh. Chỉ có Hoài Anh là mất đi vẻ rạng rỡ ban đầu, cô bực dọc ngũng nguẩy định bỏ đi sang vị trí khác. Nhưng chưa kịp đi thì đã thấy bố mẹ chồng cô đang vội vã tiến lại gần chồng ly vỡ cùng với một người phụ nữ quý phái. Cô chưa kịp hiểu ra vấn đề gì đã thấy người phụ nữ quý phái kia đã lên tiếng:

"Trời ơi! Sao cái đống ly này nó lại đổ được cơ chứ! Nhà hàng này không muốn làm ăn nữa rồi hay sao vậy?"

Hoài Anh cảm thấy có cái gì đó rất buồn cười. Bố mẹ chồng cô hằng ngày oai phong, cả quyền là thế mà giờ đây cứ phải cúi đầu xin lỗi người phụ nữ này mà lý do lại là chồng lý đổ. Nhưng lỗi làm đổ chồng ly này đâu phải là do họ, thấy vậy, Hoài Anh liền lên tiếng:

"Chắc có sự hiểu nhầm gì phải không ạ? Là lúc nãy bạn cháu sơ ý nên đã làm đổ, bác..."

Câu nói của cô chưa ra hết đến miệng thì đã gặp phải cái quắc mắt sắc lẹm của cả bố và mẹ chồng cô. Cô lại nghe thấy tiếng của người phụ nữ kia.

"Con dâu cưng của tôi mà có mệnh hệ gì thì cái nhà hàng này không xong với tôi đâu!" Nói rồi bà vung tay rồi đi ra ngoài. Bố mẹ chồng của Hoài Anh vẫn tiếp tục với thái độ cung kính như trước mà tiễn bà ra tới cổng cưới, luôn miệng: "Xin lỗi phu nhân, cho chúng tôi gửi lời xin lỗi thiếu gia, thiếu phu nhân, chúng tôi sẽ rút kinh nghiệm,....phu nhân đi thong thả!"

Nhìn cảnh tượng này, Hoài Anh càng cảm thấy hôm nay quả thật là một ngày nặng nề.

Thêm Bình Luận