Hay Là... Anh Cưới Em Đi

10/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Hắn thoát khỏi vẻ uy nghiêm của một công tử nhà giàu ban nãy, khoác vào một vẻ phong trần, mái tóc hắn lại bồng bềnh trong gió đêm, đôi môi khẽ mím nhẹ và đôi mắt đượm buồn. Cô không biết mình có cảm  …
Xem Thêm

CHƯƠNG 2: CHUỖI NGÀY XUI XẺO
Một điều lạ lùng là sau cái ngày cô lên thẳng phòng giám đốc để gây sự với hắn ta thì hắn ta lại hăng hái đi làm hơn trước. Tuy không phải lúc nào cũng chăm chỉ nhưng những chứng từ thư ký mang cho cô xử lý đúng với cấp độ của cô hơn và người thư ký ấy không phải vất vả chạy loạn khắp bộ phận để tìm giám đốc nữa. Cô tưởng như đã trách nhầm hắn ta, rằng hắn ta là người mới nên có phần chưa quen, giờ đã quen được thì tự nhiên sẽ đâu vào đấy.

Tin đồn về Thiên An trong công ty cũng dần được thay thế bằng chủ đề về vẻ đẹp trai của Hoàng Phong. Cô thật sự không biết hắn ta đã làm những gì để nhân viên nữ, từ những người còn độc thân đến những người có gia đình, đều phải trầm trồ trước vẻ đẹp "nam thần" của hắn ta. Có khi cô nghe được một số cuộc chuyện phiếm của các nhân viên nữ khen hắn ta nức nở, nào là galant, lãng tử, dễ mến...Còn những đồng nghiệp nam thì đầy ghen tỵ, có kẻ nói những tên con trai bóng bẩy như hắn ta thì phần đa là "bóng", cô cũng có chút thích thú với bình luận này, song không tỏ thái độ gì nhiều. Cô còn nghe loáng thoáng về gia cảnh kếch xù nhà hắn ta. Cũng đúng thôi, du học Úc, tự nhiên được cất nhắc vào một vị trí tốt như vậy dù không có bất cứ một kinh nghiệm nào thì không phải là do gia đình có thế lực cũng là có tiền tài gì đó hơn người. Nghĩ lại, cô cũng có chút lo lắng. Hôm trước cô đã cư xử "vô lễ" trước mặt hắn ta, không biết hắn ta có dùng thủ đoạn của bọn nhà giàu để "giải quyết" cô hay không. Nhưng cô cũng chỉ suy nghĩ thoáng qua và để nó trong lòng thôi, bởi lẽ bề ngoài cô vẫn là một phó giám đốc vô cảm. Với lại, hắn ta có làm gì cô thì chưa chắc cô đã sợ, mà dù có sợ cô cũng sẽ tỏ ra không sợ. Cô vốn là người như thế!

Những ngày này, bộ phận của cô đang ráo riết chuẩn bị một kế hoạch quảng bá sản phẩm mới cho mùa cưới sắp tới. Mọi người ai nấy đều tất bật công việc của mình. Cô cũng không ngoại lệ. Cô muốn kế hoạch cho lần này phải thật hoàn hảo để Tổng Giám đốc có thể nhìn nhận lại một lần nữa năng lực của cô và để chứng tỏ cô không hề thua kém bất cứ một ai ở cái công ty này, nhất là cái kẻ có bằng xuất sắc ở Úc về kia. Chính vì thế dù đã đến giờ tan ca nhưng cô vẫn nán lại để xem xét một lần nữa kế hoạch của mình trước cuộc họp toàn bộ phận vào tuần sau. Đang mải mê với công việc, cô không để ý có một bóng người bước đến trước bàn làm việc của mình, để đến khi hắn ta cất tiếng, cô mới giật mình ngẩng lên.

"Ê!" Hắn ta gọi.

Hơi giật mình, xong cô lấy nhanh lại vẻ điềm tĩnh, vẫn chăm chú nhìn vào bản kế hoạch của mình, phớt lờ hắn ta, nói:

"Giám đốc, có chuyện gì cần căn dặn ạ?"

Hắn ta không chút nể nang, ngồi thẳng lên bàn làm việc của cô, vắt chéo chân, hơi xoay người, tay nghịch nghịch hộp đựng bút đặt trên bàn của cô, hắn nói bâng quơ.

"Chăm chỉ là tốt, nhưng kết quả mới là tất cả!" Hắn vẫn nghịch ngợm hộp bút trên bàn.

"Ý anh là gì?" Nghe hắn ta nói như vậy, cô cũng ý thức được hắn ta đang muốn nói gì đó với cô. Nhưng là gì mới được? Hay hắn ta lại muốn gây sự, hắn ta thấy những ngày vừa rồi quá yên ổn chẳng?

"Không có gì, chỉ là tôi muốn cá cược với cô một vụ thôi!"

Cô cười khẩy, hắn tiếp:

"Xem kế hoạch của ai được thực hiện trong mùa cưới này!"

Thì ra hắn vẫn còn tức cô việc lần trước cô mắng hắn, thật là nhỏ mọn. Mà hắn thật không biết lượng sức mình, đã không có kinh nghiệm thực tế mà vẫn muốn thi với cô? Mà cũng vừa hay, cô đang muốn tìm dịp để chứng tỏ cô cho Tổng Giám đốc thấy cô hơn hẳn hắn thì cơ hội lại từ trên trời rơi xuống. Nhưng cô cũng thoáng do dự, khi không sao hắn lại muốn cá cược, hắn muốn giở trò gì?

"Tại sao tôi phải cá cược với anh?" Cô hỏi đầy nghi ngờ.

Hắn vẫn ngồi đó, chỉ hơi nhích người quay lại phía cô nhếch mép: "Vì danh dự!".

Hắn ta lại là người có thể nói ra được câu vì danh dự ư? Cô có nghe nhầm không? Đang mải suy nghĩ, cô nghe thấy hắn tiếp:

"Có vẻ như cô không phục vì tôi ngồi vào cái ghế giám đốc này cho lắm, nên nếu cô có thể dành được quyền thực hiện kế hoạch mùa cưới thì tôi sẽ đề nghị Tổng Giám đốc nhường cho cô cái ghế này, ngược lại cô phải...."

"Phải từ chức?" Cô sửng sốt.

"Không, cô phải mất tôi một lời hứa!" Mặt hắn gian xảo.

Cô thấy có chút nghi ngờ. Tại sao hắn ta lại muốn một lời hứa của cô để làm gì. Có thể tin được con người hắn ta hay không?

Đang bị quấn theo những suy nghĩ ấy thì cô nghe thấy hắn nói: "Không tự tin à?"

"Ai nói thế nào?" Cô bất giác trả lời.

"Vậy nhé! Tôi lấy cây bút này làm vật chứng!" Hắn ta nói rồi giật thoắt lấy cây bút trong tay cô, cô chưa kịp phản ứng gì thì hắn ta đã bước nhanh ra khỏi cửa phòng, tay vẫn giơ cây bút lên huơ huơ như tạm biệt cô.

Cô ngồi đó mãi một lúc sau vẫn chưa hiểu việc gì vừa diễn ra trong chớp nhoáng như vậy. Cô không được tại sao mình lại đồng ý cá cược với loại người điên rồ như hắn ta. Có phải hắn đang lợi dụng sự hiếu thắng của cô mà giở trò gì hay không? Xong suy nghĩ kĩ càng hơn một chút thì điều kiện cá cược cũng không tồi. Nếu thắng cô sẽ được ngồi vào vị trí giám đốc danh dự kia, có nhiều tiền hơn, lúc này cô đang cần nhiều tiền, rất nhiều tiền. Ngược lại, nếu có thua thì cô cũng chẳng có gì để mất cho hắn ta. Hắn ta chỉ muốn cô một lời hứa, nếu thấy nó vô lý quá thì cô sẽ không hứa nữa. Đúng vậy, có lợi nhiều hơn có hại. Thêm nữa, kế hoạch của cô đã chuẩn bị cho lần này hoàn hảo không tì vết. Cô tự tin rằng mình sẽ thắng. Điều băn khoăn duy nhất của cô đó là liệu hắn có giữ lời mà nhường ghế cho cô hay không.

Nhưng cô quên mất một điều là cái tên Hoàng Phong đó đang là "đương kim" giám đốc của bộ phận này. Hôm sau, hắn ta dùng cái danh đó thâu tóm hết tất cả nhân viên luôn làm việc cho cô trước nay về phía hắn trong sự căm phẫn và tức tối của cô. Vậy là cái kế hoạch cô đã dày công xây dựng, mặc nhiên giờ hắn cũng đã biết, nếu không muốn nói là chi tiết và tỉ mỉ hơn bản thảo mà cô đang cầm gấp nhiều lần. Cô bắt đầu hiểu hơn âm mưu của hắn ta. Hắn ta muốn cô lập cô, muốn cô phải bỏ cuộc, phải chịu thua đây mà.

Trong gần 27 năm sống trên cuộc đời thì hắn thuộc cái loại người mà cô ghét nhất! Sao lại có loại người thích cản đường và gây khó dễ cho người khác, thích dùng quyền lực để đè bẹp người khác, đã thế còn lười biếng, phách lối và ảo tưởng như hắn chứ.

Cô ghét hắn! Rất ghét!!

Nhưng khái niệm của cô không có từ "bỏ cuộc" hay "chịu thua". Vậy là mặc kệ hắn ta với sự giúp sức của bao nhiêu người chuyên nghiệp đi chăng nữa, cô cũng tạo ra cho mình một bản kế hoạch hoàn toàn mới với ý tưởng hoàn toàn mới. Ý tưởng này vốn cô muốn áp dụng cho mùa cưới sang năm nhưng lúc này đành phải lấy ra dùng vậy.

Ngày báo cáo kết quả cũng đến, ngồi nghe nhóm của hắn ta báo cáo kế hoạch trước của mình, có chút chỉnh sửa và sáng tạo, xong nó vẫn là kế hoạch của cô trước đây thôi, cô không khỏi tức tối liếc nhìn hắn ta một cái. Nhưng hắn ta lại không tỏ chút gì là áy náy, hổ thẹn mà chỉ nhìn cô nhếch mép cười.

Đáng ghét! Cô cảm thấy được máu trong người đang dần nóng lên. Cái tên này, thật biết cách khiến người ta tức tối mà.

Bình tĩnh lại nào! Bình tĩnh lại nào! Không chấp với hắn làm gì! Quân tử không chấp hạng tiểu nhân. Cô phải tự nhủ với mình không biết bao nhiêu lần như vậy mới có thể không chạy ngay đến mà gây sự với hắn.

Rồi đến lượt cô lên báo cáo kế hoạch của nhóm mình. Nói là nhóm nhưng thực chất chỉ có một mình cô. Cô chậm rãi tiến lên và thuyết trình ý tưởng của mình. Lúc trình bày, thỉnh thoảng cô cũng đưa mắt nhìn hắn. Dường như hắn cũng khá kinh ngạc trước việc cô có một kế hoạch hoàn toàn mới trong thời gian ngắn như vậy, xong hắn lại nhìn cô cười, mắt lấp lánh. Điều này cô vẫn không thể hiểu được lý do tại sao. Tên này trúng thực rồi chắc? Nhưng nhìn hắn cười càng khiến cô cảm thấy khó chịu.

Xong phần thuyết trình, cô đi về vị trí của mình không quên liếc xéo hắn một cái. Tổng Giám đốc muốn có thêm hai ngày để có thể cân nhắc đưa ra quyết định của mình. Cô cũng không biết làm cách nào khác, đành phải chờ đợi.

Trên đường đi ra khỏi phòng họp, đồng nghiệp nhìn cô với con mắt thán phục vì mình cô có thể làm một kế hoạch cụ thể và sáng tạo trong một thời gian ngắn như vậy. Vẫn giữ dáng bộ lạnh lùng như cũ, cô chỉ khẽ cười, nhưng trong ánh mắt đầy vẻ đắc ý, cô tìm kiếm hắn ta để cho hắn ta thấy vẻ đắc ý của mình và để cho hắn ta biết rằng cô không thể dễ dàng bị đánh bại như vậy được. Nhưng cô chẳng thấy hắn ta đâu cả. Có chút thất vọng vì không được nhìn thấy vẻ bẽ bàng của hắn. Ôm chồng tài liệu cô bước vào văn phòng của mình, đến bên bàn làm việc, cô thấy cô một mảnh giấy nhỏ ghi vuông vắn chữ: "Được!" được chặn lên bởi cây bút hôm trước đã bị lấy đi.

Được? Cái gì được? Nghe cái ngữ điệu này là cô lại nghĩ ngay đến thái độ đáng ghét của hắn. Nhưng nghĩ lại, có lẽ hắn ta sợ cô sẽ lên mặt nên hắn đã nhanh chóng lẩn đi một chỗ nào đó và để lại cái mảnh giấy này. Vò nát mảnh giấy trong tay, vứt vèo nó vào sọt rác, cô cười mãn nguyện. Hà hà, làm cho hắn ta phải sợ chạy mất dép rồi! Thế mới đúng là Thiên An chứ. Giỏi lắm! Giỏi lắm! Cô tự khen mình.

Đến đây thì có lẽ chuỗi ngày cá cược xui xẻo vì bị hắn chơi xỏ cũng kết thúc. Kết thúc trong thắng lợi.

Thêm Bình Luận