Chương 7
---------Tại lớp 7A3:
A! Hôm nay trời trong gió mát trăng à quên, nắng vàng rực rỡ phủ đầy chiếc vai mảnh khảnh yếu mềm của Dương Lâm.
Từng làn gió nhẹ lẳиɠ ɭơ làm tóc cậu bay bay.
..... A! Thật chả liên quan!
Cái chính ở đây là! Cậu đang chết đứng với hình ảnh trước mắt!
" Vợ làm nốt chỗ bài tập cho chồng"
".... Vâng..."
Cái gì vậy? Hai cái người trước mắt tôi là cái thằng cẩu bằng hữu và.... bạn... nó hả???? Không! Làm quái gì có bạn bè nào xưng hô " Vợ" " Chồng"! Nhất là hai thằng đực rựa! Có gian tình!!!!
Ahahahaha! Vương Lãnh ơi Vương Lãnh! Tao không ngờ mày cũng có ngày hôm nay! Ahaha! Cư nhiên cái thằng mặt than như mày mà cũng có cái lưới tình nào đó vớt được!
Trên bước đường thành công! Chắc chắn sẽ có sự ủng hộ giúp đỡ từ những cẩu bằng hữu! Mà! Vì chỉ có tao là người bạn duy nhất của mày! Nên! Tao sẽ giúp mày! Hãy nhận lấy! Vương Lãnh!!!!
Cậu cười nham hiểm, cởi hơn nửa số cúc trên áo, lấy tay véo cái cổ trắng ngần để tự tạo một.... dấu hôn!
Đi đến bên chỗ Vương Lãnh, cậu ôm mặt... khóc nức nở.
" Vương Lãnh... cậu ta là ai?"
Cậu một tay ôm mặt, tay kia chỉ vào cậu thanh niên rất khả ải ngồi cạnh Vương Lãnh.
..... Vương Lãnh thờ ơ... chăm chú ngắm nhìn cậu thanh niên khả ái.
" Em là Thu Vũ Vũ" - Cậu thanh niên khả ái đáp lại.
" Tôi không hỏi cậu! Vương Lãnh! Trả lời em!"
" Mày biến"
" Ahuhuhuhu" Cậu chỉ tay vào cổ mình " Anh... anh hay lắm! Đây chính là bằng chứng do anh làm! Hôm qua bên tôi anh dịu dàng... nói " Bảo bối đừng sợ" xong.... vậy mà sáng nay... anh cư nhiên dám có người khác..."
Cậu trai khả ái sửng sốt mở to mắt nhìn Vương Lãnh.
Vương Lãnh cau mày ngán ngẩm với kiểu chơi lầy của thằng bạn.
" Anh sao còn không nói!? Có phải... anh chỉ đùa bỡn với tôi không... tại sao.. anh lại...."
Lúc này Thu Vũ Vũ đập bàn cái " rầm" trừng mắt nhìn Vương Lãnh.
" Lãnh! Giải thích cho em!"
Dương Lâm vẫn đẫm lệ, tay che miệng như thể kìm nén tiếng khóc... nhưng mà cậu đang nén cười...
" Ngồi xuống nghe a--"
"EM KHÔNG MUỐN NGHE!!!!"
Vũ Vũ ôm mặt chạy ra ngoài.
Vương Lãnh lấy tay nâng trán, cau mày.
Thấy Vũ Vũ đã đi khuất cậu mới bỏ tay che miệng, cười lăn lóc, cười không đủ... lại nằm cả lên bàn ôm bụng lăn qua lăn lăn lại.... mắt nhắm mắt mở nhìn Vương Lãnh đang lườm mình ý muốn nói " Tao rất vui a!".
Vương Lãnh túm cổ áo cậu, xách lên nhẹ như không... ghé sát tai... giọng nói không hề có âm sắc.
" Mày giỏi.... có thù tất báo"
----------
Tại lớp 7A4:
Cậu ngồi cạnh hắn... tay chống cằm.. nhìn ra ngoài cửa sổ... ánh mắt nhìn xa xăm... vu vơ vài câu hát " Em không tin một sớm mai bình yên".
Hắn thấy cậu rất lạ, liền đẩy nhẹ tay đang chống cằm của cậu....
Cậu không hề phòng bị, tay bị trật, cằm tiếp xúc thân mật với mặt bàn gỗ lạnh lẽo....
" Oaoaoaoaoa!!!! Anh... Anh trêu emmm!!!! Ghét anhhhhh... huhuhuhu... em hết đẹp trai thì sao!!! Ưʍ... ưʍ..a... ừng... òng... ưỡng... an... em... ( Anh đừng hòng cưỡиɠ ɠiαи em)"
Hắn bịt miệng cậu, cậu kêu thế nào hắn cũng mặc kệ nhưng mà đang trong lớp!
" Nín... có gì kể anh nghe"
Cậu sụt sịt.
"Em nói này.... Lỡ như em đi trước anh một bước... anh phải là người đến nhặt xác em.... anh.. anh phải ăn chay niệm phật... phải luôn tưởng nhớ... ưʍ.. ưʍ... ai... o... a... ưỡng... an... em!... ưʍ.. ồ... ắc... ang ( Ai cho anh cưỡиɠ ɠiαи em! Đồ sắc lang)"
Hắn ngán ngẩm trước những lần lên cơn như vậy của cậu, tưởng cậu có chuyện.. muốn chia sẻ...
Hầy! Lo bò trắng răng rồi....
-------------------
Ngày hôm sau:
Yayyyy!!! Mình vẫn lành lặn...vẫn sống hạnh phúc!! Mình biết Vương Lãnh rất hiểu ý mình mà! Mình giúp nó hâm nóng tình yêu! Nó cảm ơn mình còn chưa kịp ý nị!
Cậu bám chặt trên lưng hắn như chú gấu Koala.
" Vương Lãnh? Chú mày ra đây làm gì?"
" Tìm Dương Lâm" Bạn đang
What!!!? Sao lại tìm mình!!??? Chả lẽ đến cảm ơn?
Hắn nhíu mày, thả cậu xuống.
Cậu ngập ngừng... không dám đối mặt với Vương Lãnh... cứ trốn sau áo hắn, tay ôm hắn khư khư không rời... như hình ảnh ngày đầu tiên đi học mẹ dắt tay đến trường...
" Lại đây" - Vương Lãnh ra lệnh.
.... Em mắt ướt nhạt nhòa...
" Em ra xem nào" - Hắn thấy hành động giữa cậu và Lãnh rất mờ ám.
.... Cô vỗ về an ủi....
" Nhanh!"
.... Chao ôi!!! Sao THIẾT THAAA!!
Vương Lãnh mất kiên nhẫn vòng ra sau hắn, cậu đang tính chạy vòng ngược lại thì bị hắn giữ lại.
.... Ôi! Có bao nhiêu 60 à nhầm 13 năm cuộc đời!
" Vương Lãnh.... Chuyện hôm qua... ách..."
" Chuyện chúng ta...Khỏi giải thích..." Vương Lãnh đến gần cậu.
" Lãnh! Mày muốn làm gì em ấy?" - Hắn chen giữa.
Vương Lãnh nhếch mép.... đưa cho hắn lọ thuốc trắng.
" À? Hôm qua Lâm bảo tôi là ở bên em ấy dịu dàng như thế mà lại có người khác..."
" Aaaa!!! Mày im ngay!!" -Dương Lâm hoảng sợ.
" Nói tiếp đi" - Trúc Du muốn biết sự thật giữa hai người này!
Đúng như dự liệu, Vương Lãnh rất nhẹ giọng.
" À... ở cổ em ấy ý... em ấy nói là do tôi làm nên tôi thấy có lỗi... phiền anh giúp tôi bôi thuốc cho em ấy.... hay để tôi dịu dàng bôi luôn?"
Hắn không tin vào tai mình, không hề chậm giây nào xé toạc áo cậu.... hắn sững người.. đúng là trên cổ cậu có một vết đỏ!
Dương Lâm thừa biết hắn đang nghĩ chuyện gì, cầm chặt tay hắn.
" Nghe em giải thích!!!!" Cậu đang tính lôi Vương Lãnh ra để nói rõ thì.... Lãnh đã rời đi từ lâu với nụ cười nham hiểm y hệt cậu hôm qua....
Hắn hất tay cậu, bước đi rất nhanh.
Cậu mất thăng bằng ngã xuống, song vẫn lật đật ngồi dậy đuổi theo hắn.
" Nghe em nói này!!!"
" Trật tự"
Chân hắn dài hơn cậu rất nhiều nên bước cũng dài hơn.
Cậu chân ngắn cố sải dài ra để theo kịp...
Đi được một vòng quanh trường.... chiếc quần vải thời thượng của cậu cũng không thể cứ an phận chịu ngược trước cậu chủ.... liền.... muốn đình công!
" Xoạc" - Tiếng vải rách....
..............
........
....
...
..
.
-----------