Chương 34: Tưởng bở
-Lâm, hì hì_ Linh cười tươi rói tới chỗ Lâm.
- Sao mặt mày hớn hở vậy, nói rồi à.
-Lâm hay ghê, tớ chưa nói gì mà cậu đã biết.
- Ồ ồ, chúc mừng._ Lâm cười.
-Lâm, cảm ơn nhé, nhờ có cậu nên tớ mới hạnh phúc thế này.
- Khách sáo cái gì, làm như mình là người ngoài ko bằng.
- Cả cậu nữa đó, nếu có chuyện gì buồn thì nhớ nói cho tớ biết, cậu mà cứ để trong lòng sẽ khiến tớ cảm thấy lo lắng và thấy mình vô dụng hơn thôi.
-Uk uk, biết rồi mà, cậu nhất định phải hạnh phúc đấy.
- Lâm cũng phải vậy đó.
-Rồi rồi, khi nào tìm thấy thì mình nhất định sẽ nắm lấy nó mà.
- Hì hì _ Linh cười.
-Này này, Kha Lâm. Bây giờ Linh là của tôi rồi đó, đừng có nắm tay nắm chân than mật thế chứ _ Bảo nhìn Lâm và Linh đang tình tứ.
- Hứ, anh có tin là nếu tôi muốn thì tôi sẽ ko giao Linh cho anh ko hả_ Lâm cười mỉa nhìn Bảo, ôm lấy Linh… “Ha ha, vì anh là con trai nên ko được ôm Linh giữa thanh thiên bạch nhật, còn tôi thì được đó”
-……._Bảo ko dám ho he hó hé gì, anh biết đối với Linh, Lam có “sức nặng” hơn anh.
“Phong, mày nói gì đi chứ, Lâm ko chịu buông bạn gái tao ra kìa”
“Tao có biết gì đâu, tao vô can”
“Lâm là người mày thích mà, mày có nhớ những gì tao làm cho mày trước đây ko hả , Hả”
‘ Rồi rồi, có chuyện đó mà ns mãi”
- Lâm, cho Bảo với Linh “đoàn tụ” đi, cô định chia cắt họ tới bao giờ.
- Hứ, Linh cậu qua bên kia đi kẻo lại ns tớ độc ác chia cắt 2 người bây giờ._ Lâm buông Linh ra, đẩy cô về phía bảo.
- Hì hì, lâm làm như tớ cưới rồi ko bằng.
- A A, khi nào tớ mới tìm thấy một nửa của mình đây, chắc cô đơn lẻ loi suốt kiếp luôn a_Lam giả vờ than vãn.
- Ha ha, cứ từ từ, cô sẽ tìm thấy mà, có khi người đó ở rất gần bên cô đó_Bảo trả thù.
- Gần bên tôi…. Chẵng lẽ là cậu._Lâm liếc Bảo
- E hèm , Lâm , Bảo là của tớ rồi, ý bảo nói là Phong đó_Linh làm mặt giận dỗi như đang ghen
- Phong áy à_ Lâm nhìn Phong thừ đầu đến chân_ Đúng là tớ thích Phong……_Lâm nói
- LÂM, giúp bọn tớ mấy việc với _ Người trong lớp kêu Lâm.
- A, tới đây, tớ đi trước nhé_ Lâm chạy đi
Phong thì đứng ngẩn ra, mặt đỏ như gấc, tim thì đập mạnh tới mức muốn nhảy ra ngoài “Lâm … lâm nói là thích mình kìa”
-Linh, Lâm vừa nói thích tôi phải ko_Phong như muốn xác nhận lại.
-À, chữ thích ấy của Lâm có nghĩa là…..
-Uk, nghiã là sao_ Bây giờ Phong như đang ở chin tầng mây.
-Nghĩa là…. Thích như 1 người bạn đấy, cậu ấy hay nói vậy vs tộ lắm_ Linh giải thích, ánh mắt lộ rõ vẻ thương hại Phong.
RẦM, Phong rớt ngay xuống đất , máu me đầm đìa, đầu thì vỡ sọ…..( láo đó) “Thích như một người bạn, Kha Lâm, cô quả là biết cách làm cho người ta từ thiên đàng xuống địa ngục đấy”_Phong xịu mắt xuống, khóc ròng ròng…..trong lòng.
Bảo vỗ vỗ vai Phong an ủi.
- Đừng lo, tao và Linh sẽ giúp mày mà, dù sao mày cx có nhiều cơ hội hơn người khác.
- ……._Phong ko nói gì, chỉ nhìn theo bóng Lâm “ Lâm, khi nào em mới yêu tôi như tôi yêu em, khi nào thì chúng ta mới thực sự có thể…..”