Chương 47

Bên ngoài tối đen như mực.

Đại sảnh trống trải vẫn còn sáng đèn, phản chiếu ánh sáng của một căn phòng. Vách tường treo một bức tranh thủy mặc cực lớn, ngụ ý "Học trò khắp thiên hạ".

Đứng trước mặt Tô Mộc là một người phụ nữ mặt mày dịu dàng, mặc một bộ sườn xám màu tím, bên ngoài khoác một cái áo nhung mỏng. Bà nhẹ nhàng nói:

"Tô tiểu thư, xin chào, tôi tên An Văn Lâm."

An Văn Lâm, con gái út của An Bỉnh Du, mẹ của Cố Trừng Huy.

Tô Mộc chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ gặp được An Văn Lâm ở nơi này, không chút che giấu thân phận. Cô hơi chật vật, nhưng lại lo lắng nhiều hơn. Cô lo lắng rằng tiếp theo bà sẽ mắng chửi, tố cáo tội ác mấy năm qua của cô, như thế nào hủy đi một gia đình và làm hại đứa con trai của bà.

"Tô tiểu thư." Giọng An Văn Lâm vẫn nhẹ nhàng như cũ, nghe không ra sự tức giận, "Tôi biết, gặp cháu như thế này rất không phải, nhưng hãy thứ lỗi cho tôi." An Văn Lâm dừng lại một chút, "Gặp được cháu ở chỗ này, thực sự là ngoài ý muốn."

Tô Mộc không biết phải đáp lời lại như thế nào, nên nhẹ nhàng chào hỏi, hay là nên cúi đầu xin lỗi bà ấy. Thấy cô đứng yên tại chỗ, An Văn Lâm cũng đoán được, cô gái này có thể có chút sợ, "Tô tiểu thư, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện nhé."

Vào ban đêm, Đại học Vân Đại rất yên tĩnh, Tô Mộc gắt gao nắm chặt áo khoác. Hôm nay cô chỉ mặc mỗi áo sơ mi, bên ngoài khoác một cái áo gió, bây giờ đi trong khuôn viên vắng vẻ này khiến cô cảm thấy thật lạnh.

Trên con đường trải dài cây Bạch Quả đi tới cổng nam, lá vàng phủ kín mặt đất làm cho đoạn đường này mềm mại một cách khó hiểu. Sân bóng rổ bên cạnh còn sáng đèn, vài bóng người trẻ tuổi vẫn đang thi đấu trên sân, mồ hôi như mưa.

"Khi tôi còn đi học, Đại học Vân Đại không giống như thế này. Bây giờ, mỗi năm nó mỗi khác, không còn chỗ nào giống trước đây." An Văn Lâm nhìn quanh, ý muốn tìm một chủ đề nhẹ nhàng dễ tương tác.

Tô Mộc biết An Văn Lâm có ý tốt, nhưng cô cũng rất rõ ràng, An Văn Lâm đang cố ý giữ cô lại chứ không phải cùng cô nhớ lại chuyện cũ. Cô sắp xếp lại câu từ, cố gắng làm ra vẻ nhìn lễ phép và không bốc đồng, mới chậm rãi mở miệng, "Cố phu nhân, cháu biết ngài có chuyện muốn nói, nếu ngài không ngại thì có thể...nói thẳng ạ."

Một câu "Cố phu nhân" của cô dường như đã làm hài lòng của An Văn Lâm. Khuôn mặt của bà giãn ra, nở một nụ cười nhẹ "Ba cháu và tôi cũng là người quen cũ, nếu như chỉ xem mặt mũi của Trừng Huy thì cháu có phải cũng nên gọi tôi một tiếng dì hay không?"

Thấy Tô Mộc sững sờ, ý cười trên mặt An Văn Lâm càng đậm hơn, "Tôi nghe ba tôi nói, cháu đã gọi ông là ông ngoại rồi mà."

Nghe những lời ấy, sắc mặt Tô Mộc liền đỏ lên.

Mẹ chồng tương lai đây là đang nói cô không đủ rụt rè sao?

"Dì, không phải như người nghĩ đâu ạ." Tô Mộc vội vàng giải thích, "Đây là hiểu lầm, lúc đó ở Kim An xảy ra một số chuyện cho nên cháu mới giả làm cháu gái của ông ngoại An. Đó chỉ là kế sách tạm thời thôi ạ."

"Nói như vậy, là cháu không thích Trừng Huy sao?"

Hả?

Tô Mộc không biết tại sao An Văn Lâm lại nói như vậy.

Cô ngơ ngác lắc lắc đầu.

"Nếu không, tại sao cháu lại nóng lòng muốn cắt đứt quan hệ với nó?" An Văn Lâm dường như rất thích nhìn thấy cô chật vật, "Nếu thích thì sớm hay muộn gì cũng gả vào nhà họ An, gọi ông ngoại thì có làm sao đâu?"

Tô Mộc cảm thấy mình và An Văn Lâm không cùng sóng não với nhau. Sau đó, An Văn Lâm liền nắm lấy tay cô nói "Cháu gọi ông ngoại, ông đã rất vui, dì nghe cũng rất vui."

Tô Mộc mơ hồ cảm thấy câu tiếp theo của An Văn Lâm sẽ là: Ngoan, tới gọi một tiếng "Mẹ" đi nào.

"Dì..." Tô Mộc vẫn cúi đầu, nói nhỏ.

An Văn Lâm vỗ nhẹ vào mu bàn tay của cô, "Con à, con có thể trở về, một người làm mẹ như dì thay Trừng Huy cảm ơn con rất nhiều."

———

Tô Mộc gần như không biết mình về nhà bằng cách nào, tinh thần không thể khôi phục cho đến khi đứng trước cửa nhà của Cố Trừng Huy. Vừa rồi, cô thực sự đã ôm An Văn Lâm khóc lớn trong khuôn viên Đại học Vân Đại, nếu nói lòng tốt của Cố Triều Dương và An Bỉnh Du làm cho cô cảm động thì đối với mẹ của Cố Trừng Huy, mỗi câu mà bà nói, tuy rằng bình thản dịu dàng nhưng từng câu từng chữ đều khắc sâu vào trong lòng cô.

Tô Mộc vốn dĩ cảm thấy năm năm mình rời đi, ở chỗ này đã không có ai quan tâm cô đi hay ở. Nhưng sau khi trở lại, cô phát hiện lúc trước mình giống như một đứa trẻ giận dỗi rời đi, sau khi về nhà, xung quanh đều là ấm áp cùng quan tâm của người thân. Không có ai trách cứ cô, mọi người vẫn còn nhớ thương cô.

Sau đó, chuyện gì đã xảy ra?

Cô ngồi trên xe của An Văn Lâm, dọc theo đường đi thút tha thút thít nức nở. Sau đó, cô đến ---- trước chung cư của Cố Trừng Huy.

Đúng vậy, chung cư của Cố Trừng Huy. Thật xấu hổ quá...

Như vậy không phải là nói cho An Văn Lâm biết cô đang sống với con trai của bà sao...Nhưng cô thật sự là trong sạch mà... Lúc này Tô Mộc chỉ còn biết yên lặng cầu nguyện rằng An Văn Lâm không biết Cố Trừng Huy sống ở đây.

Cô nhắm mắt lại, đứng trước cửa, một chút lại một chút chống đầu lên cửa. Thật sự là... mất mặt quá đi mất… Thà đâm đầu chết đi cho rồi...

Cửa đột nhiên đẩy ra, suýt chút nữa đập vào mặt Tô Mộc.

Ánh sáng trong phòng lọt ra, Cố Trừng Huy cau mày nhìn người phụ nữ mắt đỏ hoe trước mặt, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gục xuống.

Đã lâu không nhìn thấy người đàn ông trước mặt, Tô Mộc chui đầu vào lòng ngực của Cố Trừng Huy khiến một bên Ô Mễ giật mình kêu "meo" một tiếng, nhảy thật xa.

Giọng nữ rầu rĩ vang lên: "Sao anh về mà không nói với em?"

"Anh vừa xuống máy bay, đã gọi điện thoại cho em nhưng không ai bắt máy. Đồng Hiểu nói tối nay em có lịch quay ở trường Vân Đại, đang chuẩn bị ra ngoài đón em, lại nghe thấy có người đập cửa." Giọng nói Cố Trừng Huy có chút hàm xúc, Tô Mộc nghe thấy lại càng buồn bực.

"Cố Trừng Huy, anh có biết hôm nay em gặp được ai ở trường Vân Đại không?" Cô vẫn vùi mặt vào l*иg ngực anh, hai tay không tự giác ôm chặt lấy vòng eo rắn chắc của anh.

Cố Trừng Huy cảm thấy cô giống như một bé gái bị bắt nạt, đang muốn kéo cô ra, Tô Mộc lại dẫy dụa không ngừng, Cố Trừng Huy chỉ còn cách dừng lại, mặc kệ để cô ôm.

Thấy người trong lòng vẫn không nói lời nào, anh kiên nhẫn hỏi lại: "Gặp ai?"

"Mẹ anh."

"Không được nói tục."

Tô Mộc ngẩng đầu ra khỏi lòng ngực anh, ánh mắt đỏ hoe như một con thỏ nhỏ, "Thực sự là mẹ anh, An Văn Lâm."

Cố Trừng Huy choáng váng, "Mẹ đã nói với em những gì mà khiến em khóc như vậy."

"Không phải" Tô Mộc lắc đầu, lại vùi mặt vào lòng anh, "Dì nói rằng đã rất vui khi em trở lại. Dì còn thay anh cảm ơn em, còn nói bọn họ rất vui khi em có thể gọi một tiếng ông ngoại An... Cố Trừng Huy, có phải dì đang chê cười em không?"

"Ừ." Cố Trừng Huy nói một tiếng.

"Ừ?" Tô Mộc ngẩng đầu, có chút lo lắng, "Thật sự là đang chê cười em? Em còn để dì đưa em về đây… Cố Trừng Huy, mẹ anh có biết anh ở đây không?"

"Hả?"

"Anh không biết."

Tô Mộc thở dài một hơi, được rồi được rồi. Cô ngửa mặt lên, đôi mắt ướt nhòe, cánh môi đỏ thẫm.

Sau đó, Cố Trừng Huy nói thêm: "Anh không biết mẹ có biết hay không. Nhưng... có thể là đã biết."

Còn không đợi Tô Mộc kịp nói, Cố Trừng Huy đã cúi đầu, che phủ đôi môi đỏ mọng hấp dẫn trước mắt, Tô Mộc định nói lại bị đôi môi của anh chặn lại phát ra âm thanh "ngô ngô".

Nụ hôn này của Cố Trừng Huy vô cùng dịu dàng. Hai tay anh ôm lấy eo Tô Mộc, cẩn thận khắc họa hình dáng đôi môi của cô gái trong vòng tay, cho đến khi đôi môi của Tô Mộc hơi sưng đỏ lên, anh mới chịu buông ra.

Cố Trừng Huy xoa đầu cô,"Như vậy sẽ không sợ."

"Hả?" Tô Mộc không hiểu ý của anh.

"Người thật việc thật, em sẽ không cần phải chột dạ trước mẹ của anh." Giọng nói người đàn ông trầm thấp, một câu này khiến cho khuôn mặt của Tô Mộc đỏ ửng lên.

Đây là cái tư duy gì vậy chứ, Tô tiểu thư tỏ vẻ, không thể tiếp thu được.

Tuy rằng hai người sống chung dưới một mái nhà nhưng chuyện "làm thật" chỉ giới hạn trong việc hôn môi. Sáng sớm hôm sau trước 7 giờ, Tô Mộc liền chạy trối chết khỏi chung cư của Cố Trừng Huy. Tô Mộc có linh cảm rằng nếu không về sớm, sẽ bị An Văn Lâm chặn đường. Mà sau này theo Cố Trừng Huy miêu tả, ngày đó chỉ sau 7 giờ, An Văn Lâm lần đầu tiên đến xem nhà của anh ở Vân Thành.

Tô Mộc nghe xong, liền híp mắt, cằn nhằn một câu: Em biết ngay, con như thế nào, thì sẽ có mẹ như thế đấy mà.

Trước khi đi đảo Trường Mai, Tô Mộc chỉ gặp qua Chu Thiếu Thần một lần. Nhưng lần này, cô không còn đơn phương độc mã mà còn nhân tiện đưa Cố Trừng Huy đi cùng. Theo như lời Tô Mộc, "Kẻ thù quá mạnh, chúng ta cần tăng cường thực lực của mình."

Xe dừng ở nơi mà lần trước cô gặp mặt Chu Thiếu Thần, sau đó Tô Mộc mới biết được đó là lãnh địa riêng của Chu Thiếu Thần. Cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông ngồi bên cạnh, Cố Trừng Huy hình như không có ý định xuống xe.

"Không đi vào sao?" Tô Mộc nghiêng đầu hỏi.

Cố Trừng Huy cởi bỏ dây an toàn, ngẩng đầu nhìn cô: "Em chuẩn bị xong chưa, thật sự muốn anh cùng vào sao?"

Về chuyện của Tô Thiệu Hằng, Cố Trừng Huy vẫn luôn chờ Tô Mộc chủ động nói với anh.

Anh biết rằng cô gái này có chút làm ra vẻ, cô có kiêu ngạo cùng tôn nghiêm của mình, nếu như cô không muốn anh đυ.ng vào thì anh tuyệt đối sẽ không dính tay. Anh đã đợi cô năm năm, làm sao lại không có một chút kiên nhẫn này được chứ?

Mà Tô Mộc thì lại cảm thấy, người đàn ông này, thật sự rất hiểu rõ cô.

Chu Thiếu Thần từng nói rằng, nếu dùng mối quan hệ của hai nhà Cố An thì tìm ra được tất cả mọi chuyện rất dễ dàng, nhưng Tô Mộc không muốn Cố Trừng Huy dính líu vào. Nhưng bây giờ, dựa vào mối quan hệ của họ, Tô Mộc tuyệt đối sẽ không ngồi chờ chết.

"Tới cũng tới rồi, xem như đi vào uống chén trà?" Tô Mộc nháy mắt nhìn anh, "Nghe Chu Thiếu Thần nói trong vườn có rất nhiều trà ngon."

Quen thuộc cửa nẻo đi vào, Tô Mộc vẫn hẹn gặp Chu Thiếu Thần ở chỗ cũ, chỉ có điều lúc này tiếng đàn trong sân không còn hấp dẫn uyển chuyển nữa mà là mang hơi hướng của một trận chiến khốc liệt.

Đối với sự xuất hiện của Cố Trừng Huy, Chu Thiếu Thần dường như đã đoán được, "Xem ra gần đây Cố tổng tốn không ít tâm tư."

Cố Trừng Huy không tỏ ý kiến, "Tôi nghe Triều Dương nói, Chu tổng gần đây cũng không nhàn rỗi."

Rắn có bảy tấc, người có bí mật. Anh và tôi, cũng thế cũng thế.

Tô Mộc không hiểu lắm bí mật của Cố Trừng Huy và Chu Thiếu Thần, nhưng bầu không khí ngày càng giương cung bạt kiếm này cô cũng cảm nhận được.

Tô Mộc đang muốn mở miệng, Chu Thiếu Thần lại cười nhạt: "Tô tiểu thư, Cố tổng, mời ngồi."

"Chu tổng khách khí rồi." Cố Trừng Huy nhướng mày, kéo ghế cho Tô Mộc.

Cuộc trò chuyện diễn ra trong thời gian ngắn, mặc dù hai người đàn ông này đều không thuận mắt với đối phương, nhưng may mắn là cũng đã đạt được thỏa thuận.

Mọi thứ ở Vân Thành cuối cùng cũng kết thúc, Tô Mộc cũng chuẩn bị đi đảo Trường Mai.