Chương 45

Nửa tiếng sau, Tô Mộc có chút sững sờ nhìn xe đẩy càng ngày càng nhiều đồ. "Cố Trừng Huy, anh định chuyển cả siêu thị này về nhà à, hay là tự mình mở một cái luôn đi..."

Người đàn ông bên cạnh bỗng dừng bước, Tô Mộc cho rằng anh đang suy nghĩ về tính khả thi về đề nghị của cô, liền nhanh chóng bổ sung thêm một câu: "Em đùa thôi."

Cố Trừng Huy hiển nhiên không để ý đến lời nói của Tô Mộc, chỉ nhìn chằm chằm vào những thứ trước mặt. Tô Mộc nhìn theo ánh mắt của anh, thấy một dãy giá treo khăn tắm toàn là khăn tắm màu trắng hồng, bên trên là đủ các loại kiểu Hello Kitty.

Cố Trừng Huy nhớ, nhiều thứ trong nhà của Tô Mộc hình như đều liên quan đến con mèo này.

Tô Mộc nhìn ánh mắt tập trung của anh, dường như đang cẩn thận lựa chọn xem cái nào vừa ý mình nhất, "Anh…thích cái này sao?"

Cố Trừng Huy còn chưa kịp trả lời, một hướng dẫn viên mua sắm nhiệt tình đã chào hỏi anh, "Xin chào tiên sinh, có gì cần trợ giúp sao?"

Nhân viên bán hàng cực kỳ giỏi về việc đoán ý qua lời nói và sắc mặt, gặp một người đàn ông mặc âu phục đi giày da nhìn chằm chằm vào chiếc khăn mặt KT của mèo, "Đây là vì năm mới nên chúng tôi đặc biệt mở rộng KT mèo làm chủ đề, tổng cộng có mười hai màu sắc và hoa văn, lấy xuân hạ thu đông bốn mùa lần lượt gắn liền với thời gian, ba loại khăn vuông, khăn mặt và khăn tắm đều được đặc biệt thiết kế theo từng tháng."

"Có một bộ hoàn chỉnh không?"

Hả? Tô Mộc và người hướng dẫn mua hàng đều đột nhiên choáng váng.

Cố Trừng Huy lại nói thêm: "Mười hai bộ hoàn chỉnh gồm khăn vuông, khăn mặt và khăn tắm."

Nhân viên bán hàng vừa nghe những lời này, ánh mắt lập tức sáng lên vội vàng gật gật đầu, "Có! Có! Ngài chờ một lát, tôi đi lấy cho ngài." Vừa bước ra hai bước, lại cảm thấy không thích hợp, quay đầu hỏi: "Tiên sinh, đồ vật hơi nhiều, tôi đặt ở quầy thu ngân phía bên kia, đợi lát nữa lúc ngài thanh toán thì chúng ta cùng thanh toán luôn, được không?"

Cố Trừng Huy gật đầu.

Chờ đến khi thanh toán xong, Tô Mộc nhìn thấy xe đẩy chất đống đồ giống như một ngọn núi nhỏ, cùng với nửa xe đầy khăn mặt, rốt cục vẫn không nhịn được lại lần nữa mở miệng: "Cố Trừng Huy, anh mua nhiều khăn mặt như vậy, là dự định mang về công ty làm phúc lợi cuối năm sao?"

Cố Trừng Huy một bên cất đồ vào trong cốp xe, một bên giải thích: "Ngày mai anh đi sang Mỹ một chuyến, đại khái phải đi lâu hơn một tuần, sau đó khi trở về, còn cùng người khác đi đảo Trường Mai." Cố Trừng Huy đóng lại cửa cốp xe, quay đầu nhìn Tô Mộc: "Gần đây Ô Mễ mắc chứng tiêu chảy nên tính tình có chút không tốt, mấy ngày nay em chăm nó, được không?"

Tô Mộc cảm thấy, mạch não của mình có chút dài, rất không hiểu được ý tứ của Cố Trừng Huy.

"Nghe không hiểu sao?"

Tô Mộc lắc đầu, sau đó lại gật đầu."Không phải…Những thứ này anh đều mua cho em sao?"

Cố Trừng Huy gật đầu, sau đó khẽ nhíu mày, "Không thích?"

Thích không? Đương nhiên thích, chỉ là người thích là con mèo này chứ không phải là cô?

Lúc trước khi Tô Mộc tìm được phòng ở Vân Thành, Đồng Hiểu đã cố ý lên mạng đặt những vật dụng cần thiết cho căn phòng này. Đối với mấy thứ này Tô Mộc cũng không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần có thể dùng tốt là được. Chờ đến lúc mở hộp bưu kiện ra mới biết đồ đạc bên trong hầu như đều có hình của Hello Kitty. Lúc trước, Niệm Niệm cũng có một khoảng thời gian vô cùng yêu thích mấy bộ phim hoạt hình có con mèo này.

Nhìn thấy bên trong xe đẩy chất đống núi nhỏ khăn mặt màu trắng, Tô Mộc cảm thấy có chút muốn cười, lại có chút vui vẻ. Cô cười khanh khách nhìn Cố Trừng Huy, "Cho nên, anh muốn em dọn qua là để chăm Ô Mễ sao?"

Cố Trừng Huy cảm thấy, đây chính là ý tứ của anh.

"Vậy thì cứ đem nó qua nhà em là được rồi, cần gì phải phiền toái như vậy." Tô Mộc đứng ở bên cạnh Cố Trừng Huy, cười đến ý vị thâm trường, "Cho nên là, chăm nó......hay là chăm anh hử?"

Một câu, nói được uyển chuyển lâu dài

Đối với việc thỉnh thoảng Tô Mộc lại làm ầm ĩ, Cố Trừng Huy cũng gần như tập mãi thành thói quen, tự nhiên cũng lục lọi ra một số phương pháp để đối phó.

Cố Trừng Huy nghiêng người, cả người gần như muốn dán lên Tô Mộc, anh ở bên tai cô nhẹ nhàng hà hơi, dùng giọng nói chỉ có hai người mới có thể nghe được hỏi cô:"Vậy em nghĩ xem muốn chăm ai?"

Giọng nói trong trẻo trầm thấp.

Tô Mộc chính là chịu không nổi khi anh dùng giọng nói này nói chuyện với mình. Nhưng lúc này cũng không phải là lúc để đỏ mặt thẹn thùng, cô hếch cằm lên, mị nhãn như tơ: "Mặc kệ là chăm ai, Cố tiên sinh không phải nên cho em một danh phận sao?"

Còn muốn một danh phận? Cố Trừng Huy nghiền ngẫm hai chữ này, không mở miệng.

Tô Mộc nhẹ nhàng lui về sau một bước, trên mặt vẫn treo nụ cười kia, "Chuyện danh không chính ngôn không thuận…" Tô Mộc lắc đầu: "Em không làm."

Cố Trừng Huy tự nhiên phát giác trong giọng nói của cô rõ ràng có ý kháng cự, một tay đút vào trong túi quần, một tay vuốt tóc mai bên má cô vén ra phía sau tai, tuy rằng Tô Mộc đã cắt tóc ngắn nhưng vẫn đủ dài để có thể búi lên. Toàn bộ mái tóc được cột lên lộ ra vầng trán no đủ.

Cố Trừng Huy nhịn không được đưa tay gõ gõ đầu của cô giống như gõ quả dưa hấu: "Tự mình nghĩ."

Nói xong, mở cửa xe ra, đem người nhét vào trong.

Tự mình nghĩ? Mặc dù đã đi hết một đoạn đường nhưng Tô Mộc vẫn chưa suy nghĩ cẩn thận.

Vẫn chưa nghĩ xong thì hai người đã ngồi trong một tiệm hoàn thánh.

Chủ quán là một đôi vợ chồng già, thấy Cố Trừng Huy mang theo một cô gái đi vào, nhiệt tình chào đón anh ngồi xuống, "Tiểu Cố, đây là bạn gái của cháu sao? Thật xinh đẹp."

Cố Trừng Huy từ chối cho ý kiến, "Chú Tôn, hai bát mì hoành thánh, một bát không thêm rau thơm ạ."

Ánh mắt của ông chủ nhìn hai người bồi hồi cười đến mức hiểu rõ, "Được, hai đứa chờ một lát."

Tô Mộc đánh giá tiệm hoành thánh này, diện tích của cửa hàng không lớn, kê bốn cái bàn, dọn dẹp rất sạch sẽ, "Anh thường xuyên tới đây sao?"

Cố Trừng Huy không biết xác định như thế nào là thường xuyên. Anh cũng mới đến Vân Thành gần đây, nếu nói thường xuyên đến tiệm hoành thánh này, hiển nhiên không phải. Nhưng nếu nói không thường xuyên đến, anh mỗi lần tới Vân Thành, đều sẽ tới tiệm này.

Năm năm Tô Mộc không ở đây, Cố Trừng Huy thực sự không chỉ về Vân Thành quá một lần. Anh thường xuyên tới đây, đi đến những nơi anh và cô cùng đi, tìm kiếm tất cả những nơi có liên quan với cô, "Em thử ăn một chút, nhất định sẽ rất ngạc nhiên."

Nghe Cố Trừng Huy nói như vậy, Tô Mộc đối với bát hoành thánh này càng thêm mong đợi. Đợi ông chủ bưng lên, nhìn màu nước canh quen thuộc kia, Tô Mộc không cần nếm cũng biết ngạc nhiên mà Cố Trừng Huy nói là cái gì.

Đây là một món ăn vặt rất nổi tiếng ở phố đi bộ ngoại ô Vân Đại, Tô Mộc thường xuyên ghé thăm quán ăn nhỏ kia, sau đó bởi vì phố đi bộ bị phá bỏ và di dời cải tạo nơi khác, quản nhỏ liền đóng cửa. Bởi vì chuyện này, Tô Mộc còn phiền muộn thật lâu.

Nhìn thấy bát hoành thánh đang nóng hổi trước mặt, Tô Mộc cảm thấy vô cùng vui sướиɠ. Cô không chờ được mà gắp một miếng hoành thánh, nhẹ nhàng cắn xuống. Kết hợp cùng với nước dùng làm bằng xương gà kí©h thí©ɧ toàn bộ vị giác của cô, đây chính là mùi vị quen thuộc trong trí nhớ của cô.

Một bát hoành thánh kết hợp cùng với nước canh, Tô Mộc ăn không sót một thứ gì. Sau đó còn nhìn chằm chằm vào bát của Cố Trừng Huy.

A, cũng ăn xong rồi sao…

“Buổi tối ăn nhiều cũng không tốt, lần sau sẽ lại mang em đến đây.” Cố Trừng Huy buồn cười nhìn cô, lời nói ra nhẹ nhàng vô cùng, như muốn dỗ dành một đứa trẻ nhỏ.

Nhưng thẳng đến xe dừng dưới lầu nhà Tô Mộc, cô đối với bát mì hoành thánh kia vẫn còn chưa thỏa mãn, "Làm sao anh tìm được tiệm này vậy?"

Làm sao tìm được? Cố Trừng Huy dừng hẳn xe, dường như còn thực sự nhớ lại. Thời điểm yên lặng như vậy, không gian trong xe dường như có vẻ chật hẹp hơn.

“Hai năm trước.” Cố Trừng Huy chậm rãi mở miệng, "Anh đến Vân Thành bàn bạc một hạng mục, sau đó dành thời gian qua thăm Vân Đại một chuyến."

Lúc đó, phố đi bộ bên ngoài Vân Đại đã đổi mới toàn bộ, những quán ăn lề đường đều được xây mới toàn bộ, những ổ gà trên đường nhựa cũng không còn nữa. Không thể tìm được một chút vết tích xưa cũ nào.

Sinh viên Vân Đại đối với phố cũ ngày xưa rất có cảm tình, sau khi phố đi bộ được cải tạo xong, các sinh viên đã tự phát động tổ chức một hoạt động - Những năm đó, phố đi bộ Vân Đại mà các bạn đã theo đuổi.

Những cửa hàng nhỏ lần lược được hoan nghênh, từng cái đều được dựng trở lại, một số quán nhỏ trước kia lại khai trương trở lại, nhưng cũng có một số đã dọn đi nơi khác rồi.

Sinh viên Vân Đại còn đem chuyện này viết thành một cuốn sách nhỏ trang trí tinh xảo, được bày bán bên trong khu đồ lưu niệm ở trường. Lúc đó Cố Trừng Huy đã mua được cuốn sách này ở đó.

Lúc ấy còn có một nữ sinh hỏi anh, "Ngài cũng tốt nghiệp ở Vân Đại sao?"

Lúc đó Cố Trừng Huy đã trả lời như thế nào.

Anh nói: "Tôi chỉ là người nhà thôi."

Anh không có chú ý tới nữ sinh kia khi nghe được câu này lúc đó trên mặt toát ra vẻ thất vọng, chỉ cúi đầu nhìn tập sách màu da bò, nhìn thấy những cửa hàng nhỏ Tô Mộc đã từng lải nhải với anh. Anh nghĩ, anh có thể đi tìm từng nhà một, sau đó, chờ cô quay lại, anh sẽ dẫn cô đi từng nơi từng nơi.

Cố Trừng Huy quay đầu nhìn người bên cạnh, "Cửa hàng lưu niệm trong trường có một quyển sách nhỏ vô cùng đặc biệt, trong đó liệt kê ra những món ngon ở Vân Đại, anh đã nhìn thấy nơi này trong quyển sách đó."

Hai mắt Tô Mộc sáng rực lên: "Là ai có tình yêu như vậy, quả thực nghe được hàng vạn hàng nghìn tiếng lòng của sinh viên Vân Đại."

Cố Trừng Huy khẽ cười một tiếng, "Người thích ăn luôn rất nhiều."

"Quyển sổ kia ở nơi nào?" Tô Mộc đã không kịp chờ đợi muốn nhìn một chút, cô cảm thấy rằng, có lẽ mình vẫn có thể đưa ra một số nhận xét mang tính xây dựng.

"Bên này không có, chờ anh đi công tác trở về dẫn em đi đến trường học mua một quyển." Cố Trừng Huy tháo dây an toàn cho cô, "Lát nữa trở về thu dọn đồ đạc, sáng mai anh tới đón em."

Hả?

A, rốt cuộc lại trở về đề tài ban đầu.

Tô Mộc yên lặng ngồi ở ghế phụ, kỳ thật cô cũng không biết mình tại sao đối với việc này lại già mồm cãi láo như vậy. Cô rất thích chăm sóc Ô Mễ, đối với việc ở trong nhà Cố Trừng Huy, chăm sóc Ô Mễ cũng không có chút kháng cự. Nhưng cô luôn cảm thấy, giữa hai người bọn họ dường như có một thứ gì đó đang ngăn cản.

Trên con đường theo đuổi Cố Trừng Huy, cô chưa từng lùi bước. Anh đáp lại, cô tự nhiên tràn đầy động lực, nếu anh không đáp lại, cô lại càng dũng cảm hơn.

Nhưng trước mắt, quan hệ giữa hai người bọn họ đã tiến triển hơn rất nhiều, nhưng cô vẫn luôn không nghĩ ra được, rốt cuộc là nên tiếp tục theo đuổi hay không đây?

"Lại phát cái gì ngốc?" Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên, Tô Mộc có chút tức giận, “Cố Trừng Huy, em nghĩ là…”

"Vẫn còn muốn có danh phận sao?" Tô Mộc còn chưa nói ra miệng, Cố Trừng Huy đã hỏi.

Tô Mộc không nói lời nào, cúi đầu ngồi ở trong xe.

Cuối cùng dường như Cố Trừng Huy cũng thỏa hiệp, một bàn tay vuốt vuốt tóc của cô, "Anh nghĩ là, em cũng hiểu."

Tô Mộc ngẩng đầu, vẻ mặt mờ mịt. Hiểu được cái gì?

"Tô Mộc." Cố Trừng Huy chăm chú nhìn cô: "Anh nhớ rõ, cho tới tận bây giờ giữa hai chúng ta cũng chưa bao nói đến chuyện chia tay."

……………….