Chương 17

Ngô Xa cũng là dạng người từ nhỏ ngậm thìa vàng mà lớn lên, từ trước đến nay cuộc sống đều là thuận buồm xuôi gió, chưa bao giờ trước mặt người khác bị một người phụ nữ ném hết mặt mũi như vậy. Anh ta vốn chuẩn bị động thủ nhưng cánh tay chưa kịp rơi xuống đã "Ai da" hét thảm một tiếng, cánh tay trật khớp.

Cố Trừng Huy đứng ở một bên lạnh mặt nói: "Gọi ông chủ của anh tới đây."

Lời này là nói với bartender đang đứng một bên.

Đồng Hiểu không thấy Tô Mộc ở đâu bèn đi tìm, kết quả liền thấy được một màn Cố Trừng Huy đánh Ngô Xa. Còn người phụ nữ khởi xướng lại đứng ở một bên cười đến đắc ý.

Cô nàng vội vàng chạy tới: "Mộc Mộc, cậu không sao chứ?"

Tô Mộc lắc đầu, mà An Lạc lúc này đang đứng một bên nhìn Tô Mộc, trong ánh mắt đều là một vẻ mê muội không thể che giấu.

Một lát sau, ông chủ của quán bar tới.

Mặc dù đang ở bên ôn hương nhuyễn ngọc nhưng Mạnh Hàn Tùng vẫn cảm thấy vô cùng nhàm chán, sau đó nghe nói dưới lầu có người làm loạn. Mạnh công tử vừa nghe thì tinh thần lập tức tỉnh táo, hùng hổ đi xuống dưới. Chờ nhìn thấy người đang làm loạn kia lập tức liền vui vẻ.

Mấy năm nay anh ta không thấy Cố Trừng Huy động thủ đánh người nên lúc này giọng điệu có chút ỏng ẹo: "Mình còn tưởng là người nào, hóa gia là Cố thiếu đại giá quang lâm."

Tô Mộc vừa nghe cái giọng điệu này lập tức liền cười ra tiếng.

Mạnh Hàn Tùng mất tự nhiên nuốt nuốt nước miếng, nghĩ nghĩ có thể là do hắn diễn đến quá mức đi.

Ngô Xa không quen biết Cố Trừng Huy nhưng lại biết Mạnh Hàn Tùng. Lúc này nghe thấy Mạnh Hàn Tùng xưng hô với người đàn ông trước mặt, trong lòng có chút bất an nhưng anh ta cũng vẫn chưa biết rõ thân phận của đối phương.

"Giúp lão tử xử lý sạch sẽ." Cố Trừng Huy thấy Mạnh Hàn Tùng tới, cũng không muốn tiếp tục dây dưa ở đây nữa. Người đàn ông đi trước vài bước, phát hiện không có ai đi theo liền quay đầu nói: "Còn không đi?!"

An Lạc thấy Cố Trừng Huy banh mặt, không nói hai lời liền đi theo. Cố Trừng Huy thấy Tô Mộc còn chưa đi liền nhìn về phía Tô Mộc lạnh lùng nói: "Cô cũng đi theo!"

Tô Mộc tự nhiên là người biết nghe lời, vui tươi hớn hở đi theo, Đồng Hiểu không yên tâm nên cũng đi theo ra ngoài. Mạnh Hàn Tùng nhìn một người hai người đều lần lượt rời đi nên lạnh nhạt vẫy vẫy tay: "Tan, tan."

"Mạnh thiếu!" Người gọi là Ngô Xa.

Mạnh Hàn Tùng biết anh ta muốn hỏi cái gì, hắn cùng Ngô Xa kỳ thật cũng không tính là có giao tình nhưng lúc này tâm tình Mạnh Hàn Tùng tựa hồ không tồi, vì thế hảo tâm nhắc nhở: "Người anh em, Thành Tây Cố gia, về sau gặp mặt, nhớ đi đường vòng."

(Thành Tây Cố gia: Ý chỉ thân phận của Cố Trừng Huy là người Cố gia ở phía tây Vân Thành)

Mạnh Hàn Tùng mới nói địa điểm thôi, Ngô Xa đã hiểu đến vô cùng rõ ràng. Hẻm Trí Xa ở thành tây đều là quý nhân, anh ta đắc tội không nỗi.

---------------------

Từ "Môi" đi ra, Đồng Hiểu kéo kéo Tô Mộc nhướng mày, ý tứ thật rõ ràng: Hai người xảy ra chuyện gì?

"Cậu không quay lại?" Tô Mộc hỏi Đồng Hiểu: "Triệu Hoài đang còn chờ đấy?"

Đồng Hiểu trợn mắt liếc một cái: "Mình là loại người trọng sắc khinh bạn sao?" Đồng Hiểu nói cô đã gọi điện cho Triệu Hoài nói qua. Nhưng Tô Mộc có thể nhìn thấy rõ ràng mấy chữ đang viết trên mặt cô nàng này: có bát quái, mình muốn xem kịch.

Lúc lên xe, Tô Mộc ngồi ở ghế phụ, An Lạc và Đồng Hiểu ngồi ở phía sau.

An Lạc chúi đầu về phía trước lải nhải nói: "Chị Tô Mộc! Vừa nãy chị quá soái đi! Em biết mà, người phụ nữ mà anh em thích khẳng định không tầm thường chút nào!"

Tô Mộc đắc ý nhìn An Lạc hất hất cằm.

"Ai, chị Tô Mộc, khó trách anh ấy nhớ thương chị nhiều năm như vậy, ngay cả em cũng bị chị hút hồn!" An Lạc nói, còn không quên giơ một ngón tay cái lên tặng cho Tô Mộc: "Chị vậy mà có thể khiến cho anh ta mời rượu, còn là rượu quý nữa, kia chính là Louis XIII a."

"Ha ha, coi như cống hiến một chút cho kinh tế nước nhà đi." Tô Mộc cười nói, lại thoáng nhìn qua bàn tay cầm lái của Cố Trừng Huy, cô có thể thấy rõ ràng gân tay của anh đều đang nổi lên, tiểu nha đầu này nhiều lần lặp đi lặp lại, dẫm lên bãi mìn của Cố Trừng Huy, vậy mà vẫn còn hồn nhiên không biết a.

Căn cứ cách mạng vừa mới thành lập, cần phải thiết lập một tình bạn cách mạng hữu nghị, Tô Mộc lời nói thấm thía: "An Lạc, về sau tìm đàn ông nhất định phải cảnh giác cao độ, người giống như Ngô Xa vừa nhìn liền biết không phải thứ gì tốt. Đối phó với loại tra nam này…" Tô Mộc làm một động tác xoa xoa: "Phải giải quyết từ gốc rễ, trực tiếp đánh rớt cái gốc rễ của hắn!"

Càng nói càng không giống tiếng người.



"Năm nay nó mới mười bảy, cô lại đi dạy nó tìm đàn ông." Cố Trừng Huy ngồi bên cạnh lạnh lùng nói.

Tô Mộc: "…"

An Lạc một chút cũng không nhìn ra được Cố Trừng Huy đang bày một bộ áp suất thấp: "Cuối năm nay em đã mười tám. Chị Tô Mộc, em nói với chị, chị nhất định phải giữ thật chặt anh em, người ta đều nói, đàn ông mười người thì bảy tám ngốc, chín hư, chỉ có một người là tốt, anh em chính là cái loại người tốt này. Lần trước…"

"An Lạc! Nói nữa liền xuống xe!" Cố Trừng Huy thật sự không nghe được An Lạc một miệng nói bậy, còn cái gì lần trước! Làm gì có lần trước nào!

Tô Mộc ném cho An Lạc một ánh mắt tự mình cầu phúc, sau đó cũng ngồi an tĩnh không nói lời nào.

Đồng Hiểu lại cực ỳ vui vẻ: "Em gái này là?"

An Lạc bày ra một bộ dáng vô cùng quen thuộc, cười đến ngọt ngào cực kỳ: "Em chính là cô em chồng!"

Tô Mộc: "…"

Cố Trừng Huy: "…"

Đồng Hiểu: "…"

An Lạc vốn muốn đến ở nhờ nhà Tô Mộc một đêm, vừa nãy cô ấy chính là yêu đến chết đi được cái khí chất của Tô Mộc khi đối mặt với Ngô Xa, nhưng lại bị Cố Trừng Huy cưỡng chế không cho. Anh đem An Lạc đến khách sạn, lại đặt một vé máy bay về thành phố S vào sáng mai cho cô.

Thừa dịp Cố Trừng Huy đưa An Lạc lên lầu, Đồng Hiểu ngồi ở phía sau, gãi gãi lưng ghế. Móng tay xẹt qua lưng ghế tạo ra âm thanh khiến Tô Mộc nghe mà da đầu tê dại, cô sợ nhất là nghe mấy cái âm thanh này: "Cô nãi nãi, cậu muốn nói gì liền nói, đừng tra tấn mình bằng mấy cái này!"

"Hừ!" Đồng Hiểu hừ nhẹ một tiếng: "Bây giờ biết sai rồi, còn không thành thật nói!"

"Không phải cậu biết rồi sao." Tô Mộc bĩu môi.

"Mình biết cái gì?" Đồng Hiểu làm tư thế chuẩn bị bị giơ móng vuốt ra cào ghế: "Cậu không bị hắn chiếm tiện nghi chứ?"

"Không có." Tô Mộc lắc đầu quả quyết: "Ngay cả góc áo anh ta cũng chưa chạm tới."

"Mình không tin, tên họ Ngô kia nếu không trêu chọc cậu thì làm sao có thể bị Cố Trừng Huy đánh? Mình lúc ấy chỉ nhìn cũng cảm thấy đau." Đồng Hiểu nghĩ đến tình huống lúc ấy, bản thân cũng cảm thấy có chút run run.

"Ai, Hiểu Hiểu, nếu Triệu Hoài đòi cùng phòng với cậu, cậu nhất định phải cự tuyệt đấy." Tuy rằng hai người bọn họ là người yêu chính thức nhưng Tô Mộc lại cảm giác thấy cái tên Triệu Hoài này cũng không đáng tin cậy. Không phải có câu nói, vật họp theo loài sao, cô cũng không thể để cho Đồng Hiểu chịu tổn thương được.

Đồng Hiểu ngồi phía sau hiển nhiên không cảm kích, vỗ cái ghế "bang" một tiếng: "Hiện tại đang nói chuyện của cậu!"

"Mình thì có thể có chuyện gì nữa, thϊếp có tình, lang vô tình a." Tô Mộc than nhẹ một tiếng trêu chọc nói.

"Vậy Louis XIII thì sao?" Đồng Hiểu híp mắt, lượng tin tức đêm nay quá nhiều, cô vẫn còn chưa nghe xong đâu.

Nhìn thấy bộ dạng tràn đầy hứng thú của Đồng Hiểu, Tô Mộc liền đem sự tình một năm một mười nói hết một lần với cô ây, cuối cùng còn bổ sung thêm: "Nếu Cố Trừng Huy không ra tay, mình cũng đã chuẩn bị tốt xương bánh chè, bảo đảm một đầu gối đi xuống, làm hắn đoạn tử tuyệt tôn."

Nghe Tô Mộc nói xong, Đồng Hiểu từ từ thở dài, giọng nói có chút trịnh trọng: "Cho nên cậu đây là làm trò tán tỉnh người đàn ông khác trước mặt Cố Trừng Huy?"

"Con mắt nào của cậu thấy mình tán tỉnh người đàn ông khác?" Tô Mộc trừng mắt: "Mình đây là bênh vực cô em chồng tương lai."

Đồng Hiểu nhìn Tô Mộc đã hết thuốc chữa: "Mộc Mộc, cậu chờ bị Cố Trừng Huy thu thập đi."

"Thu thập ở đâu?" Tô Mộc xoay đầu, cười đến vô lại: "Trên giường?"

"Lăn!" Đồng Hiểu trực tiếp đi xuống xe.

-------------------------

Khi Cố Trừng Huy đi từ khách sạn ra, trong xe chỉ còn mình Tô Mộc. Cô chỉ chỉ giải thích: "Cậu ấy không chịu nổi em nên bắt xe về nhà trước."

Cố Trừng Huy cười nhạt một tiếng hỏi cô: "Ở chỗ nào, tôi đưa cô về."

Tô Mộc nói địa chỉ, cách chỗ này cũng không phải là xa.



"Cố Trừng Huy, An Lạc có phải là cô bé kia không." Tô Mộc cũng không nói thêm nữa, những người quen biết với An gia đều biết đại thiếu gia nhà họ An có một đứa con gái riêng.

"Ừ." Cố Trừng Huy dừng một chút: "Con bé từ nhỏ không bị quản thúc, vì vậy có mấy lời nói nghe xong liền thôi, không cần phải nghĩ đó là thật."

Ha hả.

Nghe Cố Trừng Huy nói mấy lời này, Tô Mộc cười đến mi mắt đều cong cong: "Có mấy lời nói? Là lời nào a?"

Thấy Cố Trừng Huy không nói lời nào, Tô Mộc lại càng muốn trêu chọc anh một chút: "Là câu bạn trai em rất tốt? Hay là câu anh trai em coi trọng một người phụ nữ không bình thường? Hay là câu anh nhớ thương em rất nhiều năm?"

Cố Trừng Huy nhíu mày: "Tùy cô."

"Ồ." Tô Mộc cố ý kéo dài giọng điệu: "Vậy em liền chọn câu mà em thích? Anh xác định không phản đối?"

Cố Trừng Huy không muốn nói chuyện.

"Anh không phản ứng, em sẽ coi như là anh đồng ý rồi ha." Đêm nay tâm tình của Tô Mộc cực kỳ tốt. Dưới bóng đêm của Vân Thành, dòng xe vô cùng đông đúc, đèn pha của ô tô kéo dài thành một dải ánh sáng. Tô Mộc một tay chống ở cửa sổ xe, nhẹ ngâm vài tiếng. Đó là một bài hát xưa cũ nói về tình yêu, về tín ngưỡng.

Tô Mộc phi thường nhớ rõ, buổi tối hôm đó khi cô thổ lộ với Cố Trừng Huy, anh đã ở bên tai cô mà ngâm nga bài hát này.

---------------------------------------------

Khi xe của Cố Trừng Huy dừng dưới tiểu khu của Tô Mộc, bảo vệ của tiểu khu vừa nhìn là nhận ra Tô Mộc: "Cháu là dân cư trên tầng 9 của tòa nhà đôi."

"Đúng vậy." Tô Mộc gật đầu "Có chuyện gì sao chú?"

"Người hàng xóm đối diện của cháu không biết bị sao? Cứ vậy mà nghĩ quẩn?"

"Cái gì?" Tô Mộc khó hiểu.

Bảo vệ nói: "Cháu còn chưa biết, chạng vạng tối nay vừa nhảy lầu."

Tô Mộc sửng sốt.

Xe tiến vào tiểu khu, tòa nhà thứ hai ở đó đã được cảnh sát căng dây hiện trường. Cố Trừng Huy dừng xe ở ven đường nhưng Tô Mộc lại chậm chạp vẫn chưa xuống xe.

Qua hồi lâu anh đành phải mở miệng trước: "Cô định tối nay qua đêm ở trong xe?"

"Có thể sao?" Tô Mộc quay đầu nhìn anh, nhẹ giọng nói.

Cố Trừng Huy: "…"

"Cố Trừng Huy, em có chút sợ hãi…" Tô Mộc nhẹ giọng nói: "Anh nói…có thể có ma hay không…"

Cố Trừng Huy: "…"

--------------------

Mười phút sau, Cố Trừng Huy đã đứng trong nhà Tô Mộc, anh vẫn chưa nghĩ ra bản thân như thế nào liền đi theo Tô Mộc lên đây. Là bởi vì cô sợ ma sao?

"Cố Trừng Huy, nhà em không có dép lê cho nam, nếu anh không ngại liền đi tạm cái này." Tô Mộc lấy từ trong tủ giày ra đôi một đôi dép lê in hình Hello kitty màu hồng nhạt, nhãn mác vẫn còn nguyên vẹn.

Cố Trừng Huy nhìn cái đầu mèo to in trên đôi dép lê, chỉ cảm thấy cả đêm nay huyệt thái dương của mình đều thình thịch nhảy.

"Tôi để ý." Người đàn ông lạnh giọng nói, sau đó cởi giày, trực tiếp đi vào.

Mà mười phút trước, khi Tô Mộc đang còn ngồi trong xe, thật cẩn thận hỏi anh: "Cố Trừng Huy, đêm nay anh có thể không quay về được không…Em có chút sợ hãi…Em đảm bảo không hồ nháo, cũng sẽ không trêu anh…"

Hóa ra vẫn luôn biết mình hồ nháo?! Cũng không biết vì cái gì, nhìn thấy bộ dạng này của Tô Mộc, Cố Trừng Huy lại đột nhiên mềm lòng.