Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hãy Đến Bên Tôi

Chương 1: Hôm nay không muốn lên giường

Chương Tiếp »
Hôm nay là ngày lễ thành hôn, bên trong phòng màn sa lay động theo chiều gió, nơi nơi đều có thể nhìn thấy hoa hồng.

Khách khứa đã ngồi đầy đại sảnh, đều đang chờ cô dâu chú rể xuất hiện.

Mà một nơi khác bên trong phòng hóa trang, mọi người đang gấp rút, sôi nổi chuẩn bị khâu cuối cùng để lên sân khấu.

"Quan Hề, Quan Hề? Cậu đang nghĩ gì thế, hỏi cậu nè, có đẹp hay không?" Trước gương trang điểm, cô gái mặc váy cưới quay đầu lại hỏi.

Quan Hề lấy lại tinh thần, nhìn về phía trước tấm gương, lúc sau mới nói: "Đẹp lắm, mình chọn có thể không đẹp được sao."

"Đúng vậy." Cô gái vì kết hôn vui sướиɠ sờ lên dây chuyền trên cổ có giá trị cao, "May vì ngày đó cậu đi cùng mình, cậu thật là có mắt nhìn."

Quan Hề nhẹ cong khóe miệng: "Đó là đương nhiên."

"Cô dâu chuẩn bị xong chưa, có thể đi." Cửa phòng hóa trang mở ra, nhân viên công tác đẩy cửa tiến vào.

"Được, biết rồi nhé."

Người phòng hóa trang lục tục ngo ngoe xuất phát, Quan Hề đứng qua một bên, nhìn mọi người đỡ cô dâu Chung Linh Phàm ra ngoài. Chung Linh Phàm là bạn tốt của nàng từ khi còn bé, hôm nay là ngày cô ấy kết hôn, còn nàng là một trong sáu phù dâu.

"Đi thôi, ngây ra đấy làm gì." Một người bạn khác kiêm phù dâu Lãng Ninh Y kéo tay nàng.

Quan Hề gật đầu.

Lãng Ninh Y kéo tay của nàng đi ra ngoài, thừa dịp không ai chú ý, xích lại gần thấp giọng nói: "Linh Phàm còn chưa biết chuyện của cậu?"

Quan Hề ánh mắt khẽ biến: "Mình chỉ nói cho cậu, cậu tuyệt đối đừng nói ra nhé."

"Yên tâm, chuyện lớn như vậy mình làm sao có thể tùy tiện nói ra." Lãng Ninh Y lo lắng nói, "Có điều kế tiếp cậu định dự định như thế nào? Cha mẹ cậu quyết định mang nữ nhân lưu lạc bên ngoài kia đón về rồi?"

Bước chân Quan Hề dừng lại một chút, mặt căng hơi dãn ra: " Vẫn chưa, cha mình nói muốn để mình bình tĩnh lại một chút."

"Bình tĩnh, cậu không phải đã bình tĩnh một tháng rồi... Việc này ai có thể bình tĩnh được."

Quan Hề buông xuống ánh mắt: "Sau hôn lễ lại nói."

"Vậy đến lúc đó mình đi tìm cậu."

"Ừm."

Hai người ngồi ở bàn cho phù dâu, Lãng Ninh Y âm thầm đánh giá Quan Hề. Thực ra hôm qua cô ấy mới biết đến việc này, hôm qua sau khi biết cô ấy liền mất ngủ. Đổi lại mà suy nghĩ, nếu có một ngày có người nói cho cô ấy rằng cô ấy là được ôm từ cô nhi viện, mà ba mẹ còn có cô con gái ruột, không suy sụp mới là lạ.

Nhưng mà chính mình Quan gia công chúa gặp phải tình tiết thảm như vậy, lại có sắc mặt như thường tới tham gia hôn lễ của bạn tốt.

Quả nhiên vẫn là Quan Hề a...

Lãng Ninh Y không nhịn được nhìn nàng một cái, không thể không nói, cô ấy cùng Quan Hề là bạn tốt nhiều năm như vậy, vẫn là bị hấp dẫn bởi nữ nhân này.

Cả bàn phù dâu ăn mặc đều là đồng phục phù dâu cùng màu, nhưng dễ dàng nhận thấy Quan Hề vượt trội hơn tất cả. Dung mạo của nàng quá tinh xảo, làn da vô cùng mịn màng, không tỳ vết, đẹp đến nỗi làm người khác không dời mắt được.

Nàng cũng chỉ ngồi như vậy, khách khứa bên bàn khác thỉnh thoảng đều sẽ liếc nhìn nàng. Xem ra nàng vẫn như trước là Kim Phượng Hoàng tỏa sáng trên bầu trời a...

**

Hôn lễ diễn ra rất thuận lợi, chương trình sau đó là đến cô dâu chú rể theo thông tục thường lệ mời rượu. Lúc này, nhóm phù dâu phải đi theo đôi phu thê. Sau khi đôi phu thê lần lượt từng bàn mời rượu, đi tới bàn của bạn chú rể Kim Khai Thành.

"Bạn của Kim Khai Thành rất đẹp trai nha, nhìn thấy anh chàng kia không, thật đẹp trai!"

"Ôi chao!"

"Cùng lên à, không phải em là em họ của Linh Phàm sao, để anh rể em giới thiệu một chút đi."

"Hì hì, đợi lát nữa đi nghe ngóng một chút. Ài, rượu của hắn mình muốn hết, chớ cùng mình đoạt."

...

Bạn bè thân thích đều sẽ mời rượu, nhưng cô dâu chú rể tửu lượng có hạn, mà ngày này uống say lại không tốt, cho nên chủ yếu do phù rể phù dâu chia ra chịu một phần. Quan Hề nghe được hai người bạn phù dâu bên cạnh nhỏ giọng thầm thì, theo tầm mắt của các nàng đang thảo luận nhìn về nam nhân phía bàn đối diện.

Nam nhân mặc âu phục nhàn nhã, yên tĩnh mà ngồi đó, ngồi bất động. Hắn đeo cặp mắt kiếng, gọng kính mảnh màu bạc, vẻ lạnh lùng bị ánh sáng màu xanh trên sân khấu thỉnh thoảng lướt qua, ánh sáng lấp lóe có quy luật lướt qua tròng kính.

Lớn lên rất đẹp trai, tuấn tú, còn mang theo phần lạnh nhạt. Quan Hề nhìn bộ đồ ăn trước mặt hắn, bát đũa đều chưa động tới, ly rượu đỏ trong tay vững vàng ở đó, chưa có dấu vết uống qua.

Lúc nàng vừa đến cũng không nhìn thấy hắn, cho nên nhất định là hắn vừa tới, lại là cái bộ dạng đánh giá. Người này trước nay đều như thế, kiểm soát thời gian nghiêm khắc dường như sớm một phút là có thể đem mình tức chết. Cảm nhận được ánh mắt đánh giá mình, nam nhân đưa mắt nhìn tới.

Tầm mắt trong không khí giao nhau, ánh mắt Quan Hề nhẹ nhàng dời đi chỗ khác. Mà tầm mắt của người nọ ngồi đối diện nhìn nàng mặc váy lễ phục một hồi lâu, lúc sau mới rời khỏi.

Không ai để ý đến ai, giống như không quen biết.

Cùng lúc đó, cô dâu chú rể bắt đầu đến bàn bên này mời rượu.

Quan Hề còn chưa kịp nói gì, liền nhìn thấy cô nương phù dâu vừa mới thảo luận kịch liệt bên cạnh đã chạy đến bàn đối diện, đi đến bên cạnh nam nhân mời rượu.

Nam nhân kia thấy có người tới, lễ phép đứng lên. Lúc hắn đứng dậy tự nhiên cài lên cúc áo dưới eo, hướng phù dâu khẽ gật đầu.

Quan Hề cách khá xa, không nghe được bọn họ đang nói gì, chỉ có thể nhìn thấy tiểu cô nương kia ngửa mặt cùng hắn nói chuyện, âm thanh xung quanh ồn ào, hắn hơi nghiêng đầu để vừa với chiều cao của nàng, chăm chú nghe.

Trên người hắn toát ra phần tự đắc trầm ổn ý vị, thấy cô nương kia biểu cảm điên cuồng sung huyết.

Tựa như là một bức tranh kiệt xuất màu hồng

Nhưng Quan Hề nhìn thấy dáng vẻ nho nhã lễ độ của nam nhân, có chút muốn trợn trắng mắt

"Phù dâu kia là em họ của Linh Phàm?" Lãng Ninh Y nhìn về phía đối diện.

Quan Hề: "Hình như vậy."

"Linh Phàm nói em họ của cô ấy là bởi vì cô ấy kết hôn mới đặc biệt tới đế đô, bình thường không ở đây. Hèn chi... Không biết mình đang bắt chuyện với nam nhân cây đã có chủ."

"Cây không nhắc đến, người khác làm sao biết nó có chủ đây." Quan Hề như không nở nụ cười, "Nói cho cùng, vẫn là cây này quá lẳиɠ ɭơ."

Lãng Ninh Y sờ cằm: "Cũng chỉ có cậu mới đem từ lẳиɠ ɭơ này đặt lên người Giang Tùy Châu."

Quan Hề khẽ hừ nhẹ, nàng chỉ nói đúng sự thật.

Người khác không biết, nhưng nàng rõ ràng, nam nhân này sau lưng rõ ràng chính là thiếu đứng đắn.

Nhưng nàng lười quản cảnh tượng cách đó không xa, dù sao loại chuyện này thường xuyên phát sinh, không cảm thấy kinh ngạc.

Chờ cô dâu chú rể mời rượu xong, nàng quay đầu liền đi.

Cuộc hôn lễ tiếp tục thời gian dài, chờ mọi chuyện đều làm xong, trời bên ngoài cũng tối. Khách khứa chứng kiến xong nghi lễ của cô dâu chú rể, lục tục ra về.

Bên trong phòng hóa trang, nhóm phù dâu bận bịu cả ngày rốt cục có thể ngồi xuống nghỉ ngơi, thu dọn, sửa sang đồ vật của mình.

Cốc cốc ——

Có người gõ cửa.

Lãng Ninh Y ở gần đó, đi đến mở cửa. Sau khi cửa mở, nàng nhìn thấy nam nhân đứng ở bên ngoài, hắn gật đầu với nàng: "Phải đi sao."

"Đúng vậy." Lãng Ninh Y biết Giang Tùy Châu tới tìm ai, gật đầu xong nhìn Quan Hề ngồi trên ghế salon cách đó không xa, ý vị thâm trường nói: "Có người tìm."

Bên trong phòng hóa trang đều là phù dâu, Lãng Ninh Y nói câu này không chỉ tên ai, cho nên có người liền hiểu sai ý.

Lúc em họ của Chung Linh Phàm nhìn qua, phát hiện là nam nhân mình vừa xin Wechat, ánh mắt sáng lên, lập tức đi lên phía trước.

"Giang tiên sinh." Mọi người trong phòng nhìn chăm chú,tiểu cô nương ánh mắt sáng ngời, hưng phấn chờ mong, còn có chút kiêu ngạo.

Cô ta không nghĩ tới mới không lâu cô ta nói tối nay liên hệ, nam nhân này vậy mà nhanh như vậy liền đến tìm.

Cô ta áp chế thận trọng, nhỏ giọng hỏi: "Anh tìm em có chuyện gì không?"

Con ngươi nam nhân sau mắt kính không chút gợn sóng: "Thật ngại quá, làm phiền gọi Quan Hề ra một chút."

Tiểu cô nương sắc mặt cứng đờ, không phải tìm đến cô ta?

Cô ta chậm rãi quay đầu, nhìn thấy nữ nhân tên Quan Hề lười biếng nhìn thoáng qua bên này, sau đó nhấc lên túi xách bên cạnh cùng hộp quà phù dâu, đứng dậy đi đến đây.

Tiểu cô nương mặc dù không ở đế đô, nhưng nhận biết Quan Hề. Bởi vì cô ta thường xuyên nghe chị họ Chung Linh Phàm nhắc đến, trong miệng chị họ nàng, Quan Hề được miêu tả là một mỹ nữ.

Cô ta lớn lên cũng là người có tư sắc, trước đây đối với chị họ miêu tả Quan Hề trong lòng ít nhiều có chút khinh thường. Nhưng hôm nay thời khắc trước hôn lễ nhìn thấy Quan Hề, Cô ta mới giật mình hiểu ra chị họ không có nói đùa.

Không chỉ là mỹ nữ, còn là mỹ nữ toàn thân khảm vàng.

Hôm nay lúc rảnh còn ở trong nhóm Wechat cùng chị em gửi thông tin, tán gẫu về bạn tốt Quan Hề của chị họ ở đế đô. Tán gẫu làn da của nàng, tán gẫu tóc của nàng, còn tán gẫu túi xách bị ném tùy ý trên mặt đất trong phòng hóa trang mà nàng mang theo tới. Nhưng bởi vì quá vội, còn chưa có tán gẫu tới nam nhân của nữ nhân này nên có.

"Làm gì." Quan Hề đi tới trước mặt Giang Tùy Châu.

Giang Tùy Châu nói: "Đưa em về nhà."

Quan Hề à một tiếng, đem túi xách và hộp quà trong tay đưa qua: "Rất nặng."

Giang Tùy Châu không nói gì, rất tự nhiên lấy đi.

Cô ta bình tĩnh nhìn xem, mặt có chút nóng.

Rất nhanh, hai người kia một trước một sau rời đi.

Cô ta lấy lại tinh thần: "Bọn họ..."

Lãng Ninh Y rất thuần thục giải thích: "Tình lữ."

**

Quan Hề ngồi lên xe của Giang Tùy Châu, sau khi đóng cửa xe, tài xế phía trước khời động xe. Xe tiến lên trên đường cái rộng rãi, ngoài cửa sổ xe đèn đường mờ mờ ảo ảo, chợt lóe vụt qua.

"Một tháng nay em không có tìm tôi, đang làm gì."

"Đem Wechat của cô bé vừa rồi xóa đi."

Hai người đồng thời mở miệng.

Giang Tùy Châu nhìn nàng một cái: "Ai?"

Quan Hề: "Phù dâu cùng anh uống rượu vừa rồi."

Giang Tùy Châu dường như nhớ lại, anh vào Wechat, ấn mở bên trên cửa sổ nói chuyện xuất hiện người mới, làm mấy thao tác liền xóa bỏ.

Xóa xong nói: "Bạn của em?"

"Em họ Linh Phàm, để nàng vì anh mà chịu tổn thương, em không biết nói thế nào."

Giang Tùy Châu không nói gì, vốn dĩ xóa hay không không quan trọng. Nhưng quan Hề đã nhắc đến, vì không muốn gây phiền toái vẫn sẽ chủ động làm.

"Một tháng này em đang làm gì." Giang Tùy Châu lại hỏi một lần nữa.

Quan Hề nhìn ngoài cửa sổ, dừng lại một chút

Một tháng này là một tháng khó chịu nhất của nàng, nàng biết chân tướng thân thế của mình, sau đó liền biệt lập khóa mình lại.

Nhưng mà, nàng sẽ không nói cho Giang Tùy Châu biết một tháng này nàng hầu như đều ở trong phòng mình, khóc đến muốn ói.

Bởi vì việc này đối với nàng quá mất mặt, hơn nữa, nàng cảm thấy sau khi Giang Tùy Châu biết thân thế thực sự của nàng, có lẽ sẽ lập tức trở mặt, tra xem ngày mấy tháng mấy sẽ chia tay.

"Linh Phàm muốn kết hôn, một tháng này đều cùng nàng chọn cái này chọn kia, phiền phức muốn chết." Nàng nói.

Giang Tùy Châu từ chối cho ý kiến, tin tưởng đáp án này.

Dĩ nhiên, nàng nói cái gì hắn đều sẽ tin tưởng, dù sao hắn đều cảm thấy không quan trọng.

"Không phải đưa em về nhà nhà sao, đây là hướng về nhà anh mà." Quan Hề hỏi.

"Chúng ta một tháng không gặp." Giang Tùy Châu thản nhiên nói.

Quan Hề quay đầu nhìn hắn.

Giang Tùy Châu cong mắt nhìn nàng một cái, ngồi lại gần, nhìn càng thêm rõ ràng. Trên người nàng mặc lễ phục phù dâu không để lộ, nhưng bên dưới lộ ra xương quai xanh, một đường xuống dưới không cẩn thận lộ một chút, chỉ là một chút mà thôi, có lẽ hiện giờ nàng ngồi tư thế này mới có thể nhìn thấy.

Hắn biết, có lẽ nàng vì bạn tốt kết hôn nên phát ra ý tốt, tận lực ăn mặc khiêm tốn.

"Ồ, một tháng không gặp nha... Nhưng hôm nay em không muốn lên giường." Hắn thu tầm mắt, nghe được Quan Hề nói như vậy.
Chương Tiếp »