Chương 2: Bạch nguyệt quang

Cảnh sắc Côn Minh

Chu Ngôn Thâm ngồi trên chuyến xe cuối cùng đi Vân Nam.

Cũng trùng hợp, vé cuối năm không dễ mua, nhưng cậu vừa lúc được người khác trả vé.

Đi Vân Nam cũng không có lý do đặc biệt gì.

Cậu chỉ là nhớ tới từng xem trên mạng cảnh sắc tươi đẹp, trùng hợp lại mua được vé đi Côn Minh, vì thế liền có lần du lịch nói đi là đi này.

Trước khi đi cậu cũng không nghĩ gửi tin tức cho Ngạn Tu Đồng.

Không sao cả, cậu không đi tìm Ngạn Tu Đồng, Ngạn Tu Đồng vĩnh viễn không có khả năng nhớ tới tìm cậu.

Hai năm trước quan hệ bọn họ quan hệ có vết rách, Chu Ngôn Thâm cũng là khi đó mới biết trong lòng Ngạn Tu Đồng có bạch nguyệt quang.

Bạch nguyệt quang tên Khâu Nghi, là bạn học cao trung của Ngạn Tu Đồng.

Đó là người lấp lánh ánh sáng, chiếm hữu vị trí độc nhất vô nhị trong lòng Ngạn Tu Đồng.

Chu Ngôn Thâm từ bạn bè tốt của Ngạn Tu Đồng nghe nói tới người này, nghe nói hắn thích thám hiểm, đi qua sa mạc, bò qua núi tuyết, anh dũng can đảm, tất cả mọi người khen ngợi, không ai không thích hắn.

Hắn là ưng khắp nơi bay lượn, Ngạn Tu Đồng không có biện pháp cũng luyến tiếc đem hắn buộc bên người, chỉ có thể mặc kệ hắn rong ruổi ở thế giới vô biên.

Khi Chu Ngôn Thâm nghe đến mấy cái này còn cảm thấy khó tưởng tượng, lúc Ngạn Tu Đồng cùng cậu bên nhau có thể vì một ít chuyện mà ghen, cậu còn cảm thấy ngọt ngào, cảm thấy Ngạn Tu Đồng thích cậu.

Không nghĩ tới, nguyên lai ôn nhu săn sóc của hắn đều cho người khác.

Ngạn Tu Đồng đơn phương yêu thầm Khâu Nghi.

Hắn đem người đặt ở lòng bàn tay, không dám làm đối phương chịu nửa điểm thương tổn, lại không nghĩ rằng người trong lòng đột nhiên không có tin tức.

Lời thích chưa nói ra miệng bị chôn sâu trong lòng,toàn bộ thế giới của Ngạn Tu Đồng đều tối tăm xuống.

Xung quanh truyền ra các loại đồn đãi vớ vẩn, nhưng đại khái chủ đề đều là Khâu Nghi sợ là lành ít dữ nhiều.

Có người nói hắn ngồi máy bay gặp chuyện, có người nói hắn bị dã thú trong núi ăn, tóm lại, người này tựa như bốc hơi khỏi nhân gian, tìm thế nào cũng không thấy.

Ngạn Tu Đồng không tin cũng không muốn tin, mơ màng hồ đồ, cả người cực nhanh gầy ốm.

Hắn chính là ở thời điểm nản lòng như vậy gặp Chu Ngôn Thâm.

Chu Ngôn Thâm 18 tuổi như ánh mặt trời nóng bỏng, dễ như trở bàn tay hấp dẫn người hướng tới ánh sáng.

Cậu dùng tình yêu vây quanh Ngạn Tu Đồng, vì thế Khâu Nghi bị dọn đến góc.

Nếu không phải cái ngoài ý muốn kia, Chu Ngôn Thâm sẽ không biết trong lòng Ngạn Tu Đồng còn có một người cầu mà không được, giấu sâu như vậy, yêu lâu như vậy.

Tình cảm của bọn họ bắt đầu xuất hiện vết rách.

Ngạn Tu Đồng làm việc ở Nam Kinh, Chu Ngôn Thâm tốt nghiệp liền đi theo đến Nam Kinh, bọn họ ở Nam Kinh mua phòng, tính toán tại đây định cư.

Khoản vay mua nhà còn chưa trả xong, Ngạn Tu Đồng lại muốn chuyển đến Tô Châu công tác.

Đi Tô Châu, nghĩa là hai người phải chia cách hai nơi.

Chu Ngôn Thâm cho rằng hắn vô cớ gây rối, nhưng Ngạn Tu Đồng quyết ý đi một mình.

Chu Ngôn Thâm liền nghĩ∶ Vậy để hắn đi, nếu Ngạn Tu Đồng công tác ở Tô Châu ổn định, cậu liền từ chức qua với hắn.

Hiện tại nghĩ đến, cậu khi đó thật sự quá ngốc, tâm tư người bên gối đã không ở chỗ mình mà không phát hiện được.

Vết rách một khi bắt đầu chỉ càng lúc càng lớn.

Ở riêng hai nơi quả nhiên là sát thủ tình cảm.

Ngạn Tu Đồng đi Tô Châu vẫn luôn rất bận, khó lắm trở về ở cùng cậu ở lại luôn thất thần, Chu Ngôn Thâm không chịu nổi liền giận dỗi.

Kết quả Ngạn Tu Đồng không những không tới dỗ cậu còn cùng cậu cãi một trận.

Chu Ngôn Thâm giận dỗi cũng sẽ không nổi nóng, Ngạn Tu Đồng lại càng không, hai người rất ít khi to tiếng.

Nhưng tính tình Ngạn Tu Đồng so với cậu cứng đầu hơn, thường thường cuối cùng đều là Chu Ngôn Thâm cúi đầu xin lỗi trước.

Ngày đó cũng giống nhau, Ngạn Tu Đồng không dễ dàng có thời gian ở cùng mình, Chu Ngôn Thâm không nghĩ thật sự tức giận, đã chuẩn bị xin lỗi .

Nhưng trước lúc cậu mở miệng, Ngạn Tu Đồng nhận điện thoại, vội vội vàng vàng đi rồi.

Trong lòng Chu Ngôn Thâm nhớ chuyện xin lỗi, tính toán đi Tô Châu tìm hắn.

Tô Châu cách thật sự rất gần nhưng Chu Ngôn Thâm lại không hay tới, chủ yếu là Ngạn Tu Đồng không thích cậu tới.

Hắn nói chỗ mình ở không tốt, không muốn Chu Ngôn Thâm chịu ủy khuất.

Chỗ Ngạn Tu Đồng ở đích xác không lớn, nhưng được thu thập gọn gàng ngăn nắp, sạch sẽ quy củ.

Lúc Chu Ngôn Thâm đến Ngạn Tu cùng vừa vặn không ở nhà.

Cậu tính toán gọi điện thoại cho hắn lại ở dưới lầu gặp được Ngạn Tu Đồng.

Ngạn Tu Đồng mặc sơ mi trắng, một tay cầm di động gọi điện, tay khác cầm bó hoa hồng.

Chu Ngôn Thâm trong lòng đập bịch bịch, cậu nghĩ Ngạn Tu Đồng gần đây lãnh đạm, trong lòng suy đoán không tốt.

Chu Ngôn Thâm không muốn đem suy đoán ghê tởm như vậy vào 7 năm tình yêu của họ, nhưng chung quy trong lòng có khúc mắc, khiến cậu yên lặng ra quyết định.

Cậu trộm đi theo sau Ngạn Tu Đồng, nhìn hắn vào một trung tâm phục hồi, lên tầng 4.

Chu Ngôn Thâm theo tới nơi này thì dừng bước.

Cậu vội vàng muốn biết hoa hồng kia đến nơi nào, trong lòng lại an ủi chính mình∶ đây nhất định là cho người bệnh, không cần để ý.

Chính là người bệnh gì mà lại đưa hoa hồng?

Cậu chờ ở cửa phòng bệnh, hộ sĩ đi ngang qua cho rằng cậu gặp khó khăn, “Cậu muốn thăm người bệnh này sao? Sao không vào?”

“Không phải, bạn tôi đi vào thăm, tôi chờ hắn.”

“Người bên trong là bạn cậu a?”

Hộ sĩ có chút kích động, “Vậy trong phòng vị kia có phải người yêu của bạn cậu không a? Tôi thấy hắn thường xuyên tới đây, mỗi lần tới đều mang một bó hoa, đáng tiếc hoa sơn chi đã hết, trước kia đều mang hoa sơn chi đâu.”

Chu Ngôn Thâm sững sờ.

Hộ sĩ cảm thán, “Hoạn nạn thấy chân tình a! Hoa ngữ của hoa sơn chi hình như là vĩnh hằng yêu cùng chờ đợi, thật sự rất lãng mạn!”

Chu Ngôn Thâm giống như bị người gõ một búa.

Cậu có chút hoài nghi hộ sĩ nói có phải hay không nhầm lẫn, nhưng cậu chính mắt thấy Ngạn Tu Đồng mang bó hoa hồng vào phòng bệnh, ngay cả lừa chính mình cũng làm không được.

Hành lang rõ ràng rất ấm, cậu lại chỉ thấy giá rét, phảng phất máu đều ngưng kết.

Cậu giống như không cẩn thận khai phá ra bí mật.

Người trong phòng bệnh là ai?

Mối tình đầu? Hay là người mới? Thích hoa, hẳn là người hiểu sinh hoạt tình thú đi?

Chu Ngôn Thâm trong lòng ngàn nghĩ vạn nghĩ.

Cậu nghĩ trực tiếp vào chất vấn Ngạn Tu Đồng, nhưng chuyện ngay trước mắt, cậu cư nhiên không có dũng khí.

Ngạn Tu Đồng đi rồi, Chu Ngôn Thâm đi vào phòng bệnh kia.

Nháy mắt thấy người trên giường bệnh kia, cậu phảng phất mất đi toàn bộ sức lực.

Cậu có nghĩ tới người Ngạn Tu Đồng nhớ thương sẽ là bộ dáng gì, lại không thể tưởng được sẽ là một người gầy thành xương khô người thực vật.

Nhưng cậu đột nhiên minh bạch hộ sĩ nói vĩnh hằng yêu cùng chờ đợi là ý tứ gì.

Chu Ngôn Thâm cuối cùng cũng không nói cho Ngạn Tu Đồng chuyện cậu đã tới Tô Châu.

Cậu có thể nói gì đây?

Đối mặt một người nằm trên giường bệnh không có ý thức, cậu ngay cả oán trách cũng không nổi.

Chu Ngôn Thâm sau mới biết được, lần này Ngạn Tu Đồng như vậy là bởi vì cha mẹ Khâu Nghi cảm thấy hắn là gánh nặng, không muốn tiếp tục duy trì sinh mệnh cho hắn.

Ngạn Tu Đồng tới khuyên bọn họ.

Nhưng không có kết quả, cho nên hắn tiếp nhận trách nhiệm này.

Hắn không dám để Chu Ngôn Thâm biết, cho nên sau này có một khoảng thời gian đối với Chu Ngôn Thâm ngoan ngoãn phục tùng.

Trầm Mặc không hiểu, còn khuyên hắn, “Hắn có sống hay không là chuyện của cha mẹ hắn, cần cậu tới nhọc lòng nhiều như vậy?”

Ngạn Tu Đồng trả lời chắc chắn, “Tôi không thể mặc kệ hắn.”

Trầm Mặc biết hắn chấp nhất Khâu Nghi, chỉ có thể lôi Chu Ngôn Thâm ra nhắc nhở, “Cậu làm như vậy tiểu Chu nghĩ như thế nào?”

Ngạn Tu Đồng đã tính toán tốt, “Tôi sẽ không cho hắn biết.”

Trầm Mặc nghe thế có chút phẫn nộ, ít nhiều thay Chu Ngôn Thâm cảm thấy không đáng giá, nhưng hắn là huynh đệ của Ngạn Tu Đồng cunxng không tiện nói cái gì.

Hắn khuyên cũng khuyên rồi, Ngạn Tu Đồng không nghe là chuyện của hắn.

Hắn nhìn ra được Ngạn Tu Đồng còn để ý Chu Ngôn Thâm, Khâu Nghi nói như thế nào cũng chỉ là người thực vật, đối với tình cảm của hai người họ có lẽ không tạo thành uy hϊếp gì.

Chu Ngôn Thâm bắt đầu cũng là nghĩ như vậy.

Cậu khuyên chính mình làm một người rộng lượng, không cần tranh giành tình cảm cùng một người thực vật.

Nhưng nhìn Ngạn Tu Đồng ánh mắt biến hóa từng ngày, tâm tư toàn bộ trên người Khâu Nghi, cậu không thuyết phục được chính mình nữa.

Nhà ga chật kín người, đều là người chuẩn bị về nhà ăn tết.

Chu Ngôn Thâm đứng ở giữa, ngược dòng mà đi.

Bác gái phía sau hỏi cậu, “Sao lại khóc? Có phải nhớ nhà không?”

Chu Ngôn Thâm lúc này mới phát hiện mình đã rơi lệ đầy mặt.

Cậu kỳ thật không có nhà, em gái duy nhất 5 năm trước gả đến Tứ Xuyên, có gia đình của mình, Chu Ngôn Thâm không tiện quấy rầy.

Mùa đông gió lạnh thực mau làm khô nước mắt trên mặt cậu, Chu Ngôn Thâm mang theo hành lý ngồi xe đi phương nam.

Đường dài nên đi mất khoảng một ngày.

Tới Côn Minh trời đã tối đen.

Chu Ngôn Thâm đã đặt xong nhà trọ, bà chủ sợ cậu tìm không thấy, săn sóc ra tận nơi đón.

Cậu cho rằng mình sẽ không ngủ được, nhưng hành trình quá mệt nhọc, cậu cư nhiên ngủ một giấc tốt nhất trong khoảng thời gian này.

Sáng sớm hôm sau, Chu Ngôn Thâm lần đầu tiên thấy rõ ràng cảnh sắc Côn Minh.

Chu Ngôn Thâm ánh mắt đầu tiên liền yêu cảnh sắc nơi này.

Ánh mặt trời giống như có thể tẩy sạch ủy khuất cùng mệt mỏi trong lòng.

Chu Ngôn Thâm đột nhiên tràn ngập chờ mong với tương lai.