Chương 61
Sau khi được mọi người cứu, Zen nhận ra tình thế đã thay đổi. Lưu Ly đang bị Thiên giữ chặt hai tay ra phía sau, còn những tên đồng bọn của cô ta thì bị trói vào một gốc cây gần đó. Nhìn hiện trường trước mắt, nó có thể lờ mờ đoán ra được những gì đã xảy ra, chắc trong lúc nó và Phong đang treo lơ lửng ở vách núi thì mọi người đã tìm ra nơi này và giải cứu bọn nó. Nhưng có một điều nó còn thắc mắc…
- Chắc mọi người đều ngạc nhiên vì bọn tôi lại biết Zen và Phong bị bắt cóc ở đây mà đến cứu phải không?
Dòng hồi tưởng bắt đầu cuốn Huyên về thời điểm trong quá khứ, khi Zen vừa mới bỏ đi. Sau khi trở về với cuộc tìm kiếm Zen không thành, Huyên phát hiện ra có một người đã mất tích ngay từ khi mới bước vào căn nhà này, cậu không vội nói với mọi người và lấy lí do đi tìm hiểu xung quanh, tiện thể đi tìm Lưu Ly. Khi đang quan sát toàn bộ kiến trúc của tòa nhà, cậu phát hiện thấy một bóng đen vụt qua trước mắt, Huyên bám theo đến ngã tư hành lang thì mất dấu, một cánh cửa không khóa sừng sững hiện lên trước mắt cậu, cánh cửa gỗ thông đen như có ma lực hấp dẫn cậu bước vào. Cánh cửa được mở ra, ánh đèn pin yếu ớt trên tay cậu rọi qua một lượt căn phòng. Không có người, nhưng tại sao đây lại là căn phòng duy nhất không có khóa? Huyên tiến sâu hơn vào căn phòng, ở giữa là một chiếc giường trải ga trắng muốt, rất sạch sẽ, tinh tươm, không hề bám lấy một chút bụi, đối diện với hướng cửa ra vào là lối ra ban công đã bị chặn lại bởi cánh cửa kính đóng kín và khuất sau tấm rèm lớn. Huyên có thể khẳng định rằng căn phòng này có người đang ở và nó vẫn được quét dọn thường xuyên, điều đó cho thấy vì sao nó hoàn toàn biệt lập với sự cũ kĩ và bụi bặm của toàn bộ ngôi nhà.
Sát bên đầu giường là một cái bàn trang điểm bằng gỗ xoan, bên dưới có một ngăn kéo nhỏ để đựng vài đồ lặt vặt cá nhân. Cậu tiện tay kéo ngăn tủ ra, một cuốn sổ nhỏ bìa nâu ẩn hiện dưới lớp bụi dày. Trí tò mò thôi thúc, cậu cầm lên phủi sạch bụi, giở xem một vài trang, và cậu nhận ra đây là một cuốn nhật kí. Giấy bên trong đã ố vàng và bị mối gặm không ít, có những chỗ bị nhòe đi vì nước nhưng vẫn có thể nhìn ra nét chữ mềm mại và thanh mảnh của con gái. Một tấm ảnh đen trắng rơi ra từ quyển nhật kí, tuy đã bị phai mờ ít nhiều nhưng những đường nét của người trong ảnh lại rất rõ. Đó là một người con gái có mái tóc dài đến ngang lưng và một đôi mắt nâu tròn tròn, rất sáng; đôi lông mày thanh tú lượn hình vòng cung trên đôi mắt đó càng làm tăng thêm vẻ đẹp thông minh sắc sảo. Quả thật cô ta rất giống một người... Nếu cậu không quan sát thời gian chụp tấm ảnh thì có lẽ cậu sẽ nghĩ rằng đây là Lưu Ly. Huyên lướt qua một lượt quyển nhật kí, sau khi hiểu ra mọi chuyện, cậu biết rằng có thể Phong và Zen đang gặp nguy hiểm nên vội vàng báo tin cho mọi người. Sau đó bọn nó phát hiện ra cánh cửa ở cuối căn phòng chính là cánh cửa dẫn đến lối ngầm thông với căn nhà kho đã nhốt Zen và Phong trước đó nên tức tốc đến đây, mọi việc sau đó thế nào thì ai cũng biết.
- Chắc cô không thể ngờ được rằng, chính mình đã đưa chúng tôi đến đây.
Một nụ cười nhếch lên trên khóe môi Lưu Ly, nụ cười mỉa mai đầy cay đắng:
- Rất thông minh, tôi đã không lầm khi muốn đưa cậu vào Ghost. Được, tôi đã thua, thua thật rồi! Gọi người đến bắt tôi đi!
Huyên nhìn Lưu Ly bằng sự cảm thương sâu sắc, cô gái này quả thật rất bất hạnh. Cô ta đã dồn quá nhiều tâm sức và thời gian để trả thù, để rồi đánh mất quá nhiều thứ đáng ra thuộc về cô ta. Cuốn nhật kí trên tay Huyên đột nhiên bay về phía Lưu Ly, cậu chỉ để lại vỏn vẹn một câu: “Sự thật nằm trong đó!” Lưu Ly vùng khỏi cánh tay đang giữ chặt mình của Thiên, cô cúi xuống nhặt quyển nhật kí, từng trang từng trang được khám phá. Một sự thật bi đát dần được tái hiện qua từng trang giấy hoen ố....