Chương 59
- Tôi đếm đến ba, chúng ta cùng phóng, một là một trong hai sẽ sống, hai là cả hai đều chết. Chuẩn bị đi! Một... hai...
Bầu trời bỗng nhiên tối sầm lại. Mây đen giăng kín. Một tia chớp lóe lên rạch ngang nền trời u tối. Gió bắt đầu nổi mạnh, đám lá thông khô trên cao lìa cành bay lả tả. Những mái đầu bị gió thổi rối tung trong gió. Hai con mắt giao nhau nảy lửa. Một trận huyết chiến một mất một còn. Những bàn tay cầm dao từ từ đưa lên cao... "Ba!" Tiếng hô thứ ba vừa phát ra thì cả hai mũi dao đều chĩa thẳng vào nhau. Một tia sáng chói lóa lao đi vun vυ"t trong không khí, xé toạc sự tĩnh lặng. "Phập!" Sự việc diễn ra quá nhanh khiến Zen không kịp nhìn thấy gì cả. Trước mắt nó là cảnh tượng một chiếc dao cắm sâu vào gốc cây và người đứng trước gốc cây đó đang chảy máu, máu từ bả vai cậu ta tuôn ra xối xả ướt đẫm vai áo, trên tay Phong là con dao mà trước đó Lưu Ly đã đưa, vẫn nguyên vẹn. Thì ra khi đưa con dao lên chuẩn bị phóng, cậu đã kịp thời rút dao về; còn Lưu Ly, lưỡi dao của cô ta bay sượt qua vai Duy Phong và cắm thẳng vào gốc cây phía sau cậu ta. Là do Phong may mắn hay Lưu Ly cố tình làm thế?
- Tại sao lại không ra tay? – Tâm trạng lúc này của Lưu Ly tràn ngập cảm xúc lẫn lộn, có một thứ gì đó nghèn nghẹn trong cổ họng.
- Nếu gϊếŧ tôi có thể khiến cô hoá giải được mọi hận thù vậy thì… cứ vậy đi!
- …
- Cô có biết rằng cô đáng thương lắm không? Trả thù được rồi thì cô sẽ cảm thấy vui sao? Cô đã mất quá nhiều thời gian cho việc trả thù mà không nhận ra mình chẳng còn gì cả, ngay cả một nụ cười cho đúng nghĩa cô cũng chưa bao giờ có…
Những lời Phong nói như xoáy sâu vào hiện thực mà Lưu Ly chưa bao giờ dám đối mặt, cô đưa hai tay bịt chặt tai, nước mắt giàn giụa và hét lớn:
- Im đi!
Sợi dây trói tuột ra sau mọi nỗ lực của Zen, nó vung tay thúc mạnh cùi chỏ vào mặt của tên đang canh giữ mình làm hắn đau đớn ôm mặt. Nhân lúc đó nó định thoát ra khỏi sự kìm kẹp của tên còn lại bằng cú đá vào hạ bộ của hắn thì bị một bàn tay to lớn túm chặt lấy bả vai và nó bị lôi giật ngược ra sau.
Một cảnh tượng hãi hùng diễn ra trước mắt Zen, đằng sau nó là miệng vực sâu thăm thẳm như đang há ra chuẩn bị nuốt gọn lấy nó. Một tiếng hét thất thanh vang lên, cơ thể Zen nhẹ bẫng trong không trung, nó đang rơi. Đầu óc Zen trống rỗng, tai nó ù đặc đi khi không khí lao vun vυ"t qua tai, hình như có tiếng ai đó gọi nó, vừa xa lại vừa gần vừa đau đớn lẫn bi thương. Trong tích tắc, nó cảm nhận được hơi ấm của một bàn tay. Bàn tay rắn chắc và lạnh giá, tay của tử thần ư?
- Bám chặt lấy! Đừng buông tay!
Zen mở mắt ra, cơ thể nó đang treo lơ lửng giữa không trung, và phía bên dưới là vực thẳm. Một tay Duy Phong đang bám vào một mỏm đá nhô ra ở vách núi, tay còn lại nắm chặt lấy tay nó, đôi mắt Zen nhòe đi vì nước mắt và sự sợ hãi, một mẩu đá nhỏ tách khỏi những phiến đá gần đó và lăn xuống dưới khiến nó nhìn theo, viên đá quay vào vòng rồi lọt thỏm giữ thinh không và mất hút sau màn sương mù đυ.c không một tiếng động. Vết thương ở vai trước đó đã cướp đi phần nào sức lực của Phong, khuôn mặt cậu tái nhợt đi, mồ hôi túa ra như tắm, cắn răng chịu đựng sự đau đớn đang hành hạ thể xác, đôi tay cậu gồng lên chống chọi với sức nặng của cả hai cơ thể. Máu từ bả vai cậu ngày càng ra nhiều hơn, ướt đẫm tay áo và từ từ chảy xuống cánh tay nó đang bám chặt lấy tay Phong. Cảnh tượng đó khiến Zen bật khóc, nó không ngờ trong giây phút này nó lại trở nên yếu đuối như vậy.