Chương 50
Hãy để tất cả theo gió bay đi - Kì cuối
"Nắng yêu hoa nhưng hoa không thuộc về nắng, hoa mãi là của gió, chỉ gió mà thôi…”
8. Ngôi nhà ma
Chuyến xe đi từ Thành phố Hồ Chí Minh đến một thành phố cao nguyên khởi hành lúc 8 giờ sáng, trên xe có mười đứa học sinh, dãy của Zen gồm nó, Huyên, Vân, Thiên, Vũ, dãy bên kia là đội đối thủ: Duy Phong, Lưu Ly, Linh Khanh và hai người nữa. Lần này, chúng nó sẽ đến ở tại một ngôi nhà cổ bị bỏ hoang nhiều năm vì bị ma ám, nghe đồn nơi đây có một người con gái đã thắt cổ tự tử vì bị người yêu phản bội, sau đó người yêu của cô ta cũng mất tích không một chút dấu vết, nhiều người đi ngang qua ngôi nhà vào ban đêm vô tình nhìn lên sẽ thấy những đốm sáng lập lòe nơi cửa sổ phòng cô gái đã chết, có người còn thấy một bóng trắng thoắt ẩn thoắt hiện và nghe thấy những tiếng rít, những tiếng khóc, kêu la thảm thiết trong ngôi nhà. Sau cái chết của cô gái, người nhà của cô đem rao bán căn biệt thự, những chủ nhân mới của ngôi biệt thự không ai ở quá được một tuần đều phải chuyển đi, vì vậy không ai dám mua và ngôi nhà bị bỏ hoang từ đó đến giờ...
Zen có vẻ bị say xe, suốt từ khi lên xe đến giờ nó không nói nửa lời, chỉ ậm ừ cho qua. Khuôn mặt nó lộ vẻ mệt mỏi thấy rõ nên Huyên mới nói nó ngủ một tí cho đỡ mệt. Cơn choáng đầu khiến Zen nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, trong cơn mơ màng nó còn kịp thấy ánh mắt của người đối diện nhìn nó với vẻ lo âu. Xe đến nơi là hơn ba giờ chiều, dừng ở lưng chừng đèo. Bọn nó còn phải đi bộ thêm một quãng nữa mới đến nơi cần đến. Trời chiều chập choạng tối, khung cảnh bắt đầu trở nên âm u tĩnh mịch, đâu đó trên những ngọn cây thông trong rừng văng vẳng tiếng quạ kêu nghe như tiếng kêu ai oán, thê lương của một kiếp người. Màn đêm dần khoác lên mình vạn vật những tấm áo đen đúa, cô đặc lại một cách đáng sợ. Sương dần buông, không khí lành lạnh ẩm ướt khiến cho người ta lạnh thấu xương, không chỉ cơn lạnh bên ngoài mà còn một cơn lạnh mơ hồ đáng sợ ở trong lòng. Zen khẽ rùng mình, chiếc áo khoác nó khoác lên người không đủ để làm giảm bớt cái lạnh nơi đây.
- Hắt xì!
- Cảm rồi à? Cậu khoác áo tớ vào đi! – Huyên cởi bỏ chiếc áo jacket trên người nhẹ nhàng khoác lên vai nó.
- Không được! Còn cậu...
- Tớ ổn mà, cậu đừng lo. Cậu mà ốm ra đấy là phiền lắm đấy!
- Ừm, cảm ơn!
Trong bóng tối dày đặc, những chiếc đèn pin nhỏ bé được dịp phát huy hết công suất của mình. Bọn nó vẫn tiếp tục tìm đường đến căn nhà đó qua tấm bản đồ chỉ đường.
- Mọi người đi sát bên nhau nhé! Đừng để bị lạc. – Phong cẩn thận nhắc nhở.
Bọn nó vẫn tiếp tục đi, đôi chân bắt đầu mỏi, cộng với đống hành lí trên vai cơ thể đã bắt đầu xuống sức. Đột nhiên, có một tiếng reo khe khẽ khiến cả bọn phải chú ý:
- Nhìn kìa! Đúng là nó rồi!
Cả bọn nhìn theo hướng chỉ của Thiên, ai cũng hiểu đó là cái gì. Căn biệt thự hiện ra trong màn đêm đen kịt nhờ dáng vẻ đồ sộ của nó, quanh căn nhà được bao bọc bởi cánh rừng thông.
- Nhanh lên, đi nào, sắp đến nơi rồi! – Huyên thúc giục.
Không hiểu sao trong lòng nó lại có một cảm giác bất an, nhìn khuôn mặt của mọi người ai cũng hiện lên một nỗi sợ rõ rệt, nhưng đã đến đây rồi thì không thể trở về được. Cả bọn bắt đầu bước chân lên vùng “cấm địa”, ngay lối đi lên dốc tiến thẳng về phía ngôi nhà có một tấm bảng cũ rích, xỉn màu với dòng chữ cảnh báo: “Nguy hiểm”. Lúc này đây, ngôi nhà ma đang sừng sững trước mặt bọn nó với vẻ đầy thách thức. Mặc dù không thể nhìn rõ ngôi nhà vì trời quá tối nhưng qua ánh sáng đèn pin mờ ảo nó có thể đoán được đây là một ngôi nhà đã được xây lâu đời theo lối kiến trúc Pháp cổ, rêu phong phủ kín cả lối đi lên những bậc cầu thang nên nếu không cẩn thận rất dễ ngã.