Chương 54: Đồng Vân Du

Sơ hở của anh, là không tiêu hủy lá thư chết tiệt đó sớm hơn một chút.

Chạm tay vào cửa, lần này thì nó không bị khóa nữa rồi.

Dễ thấy, Diễm Thuần đang ngồi co ro trên giường, thất thần và buồn bã. Khuôn mặt xinh đẹp vùi chặt vào hai đầu gối, mắt không động cũng không thấy chớp lấy một lần.

- Thuần? - Thụy Phương cẩn thận ngồi xuống cạnh cô, khẽ dang rộng cánh tay đón cô vào lòng - Anh xin lỗi em...

Diễm Thuần vẫn là giữ nguyên tư thế đó, như kiểu không có phản ứng vậy.

- Anh yêu em! - Thụy Phương lặng lẽ hôn lên mái tóc mềm mại kia mà trái tim quặn thắt - Đừng như vậy nữa mà em, anh sợ lắm.

Anh đưa tay lên vén lấy mớ tóc rơi lòa xòa, cất vào vành tai nhỏ giúp cô. Khẽ chạm tay vào gương mặt xinh đẹp, rồi có chút bần thần.

- Thuần à... - Thế là anh nâng cằm cô lên, để cho gương mặt ấy đối diện với mình - Cho anh, hôn em một chút...

Sau đó, anh áp môi mình vào cánh môi xinh đẹp kia và trông chờ phản ứng từ cô. Nhưng không thấy gì, anh liền nhẹ nhàng hôn lấy.

Nếu như có ai hỏi, hương vị của nụ hôn này là gì? Anh sẽ không ngần ngại mà trả lời ngay: Là ngọt ngào, cũng là đắng cay, chua chát.

Ngọt, vì nụ hôn này anh đã chờ rất lâu mới có được, cảm giác là vô cùng trân quý, yêu thương.

Còn vị đắng, nó đến từ thái độ lạnh lùng của cô. Từ đầu đến cuối, cô không hề đáp lại cái hôn của anh, dù chỉ một lần.

- Xin lỗi! - Thụy Phương thôi không hôn cô nữa, môi anh quyến luyến rời đi - Đã làm em khó chịu rồi.

Sẽ không, anh sẽ không lặp lại hành động này thêm một lần nào nữa. Khi chưa được sự đồng ý của em.

Là do anh nhớ nhung, là do anh khao khát, ước muốn thêm một lần, được hôn em.

Anh xin lỗi.

Nhìn lại mới thấy, Diễm Thuần đã ngủ rồi. Bị anh hôn đến ngủ say, hay là do quá mệt mỏi, cơ thể đã có phần suy nhược?

Thế là lại ôm cô gái vào lòng, Thụy Phương có chút vui vẻ khi nhìn thấy nét mặt của cô lúc ngủ. Đó là một loại bình yên, không nơi nào có được.

- Đừng rời xa anh, có được không? - Lại không cầm lòng được, anh bèn hôn lên một bên gò má ấy, nó nhẹ nhàng, khiến cho con người ta lưu luyến mãi không thôi.

Bây giờ, chỉ cần được ôm lấy cô thế này thôi, anh đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi. Chỉ mong sao được duy trì mãi mãi...

*

- San Ni? - Uy Vũ giật mình thức giấc, thấy chiếc nôi trống trơn thì có phần hoảng sợ - Con đi đâu rồi?

Không đúng, đứa nhỏ làm sao có thể tự đi được nhỉ? Không, lẽ nào...

- Đừng có làm ta sợ mà, mau ra đây đi. Đùa vậy không hay chút nào cả! - Uy Vũ chạy lên lầu, tìm kiếm cả thảy mọi căn phòng trên đó, vẫn không thấy đâu.

Hắn chỉ vừa ngủ quên một tí thôi, vậy mà đã để lạc mất San Ni rồi.

Có ai đột nhập vào nhà và bắt nó đi sao? Bọn người đó có phải định buôn bán trẻ con không? Hay là bắt cóc tống tiền?

Bao nhiêu viễn cảnh khủng khϊếp cứ hiện lên trong đầu hắn. Lo lắng thật, phải báo cảnh sát thôi.

Dãy số 113 vừa được ấn xong thì cũng là lúc hắn nhìn thấy San Ni. Cô y tá đang bế nó từ ngoài sân bước vào.

Uy Vũ toan chạy đến nhưng cùng lúc này, đầu dây bên kia đã có người bắt máy:

- Xin chào, đây là cục cảnh sát thành phố. Xin hỏi đã xảy ra chuyện gì?

- Ơ... ơ... - Hắn trở nên lúng túng - Chỉ là... tôi gọi nhầm số thôi.

- Cái gì? Anh nghĩ mình có thể đùa giỡn vậy sao? 113 thì gọi nhầm thế nào được?

- Xin lỗi, thực sự là tôi đã gọi nhầm số. Không có gì xảy ra cả.

Vị cảnh sát bên đầu dây còn lầm bầm thêm vài câu khó chịu nữa rồi cúp máy. Lúc này, Uy Vũ mới quẳng ngay chiếc điện thoại xuống bàn, chạy ngay đến chỗ đứa nhỏ ở đằng kia:

- San Ni, con đây rồi! Ta rất lo lắng khi không nhìn thấy con...

Hắn đón San Ni từ tay cô y tá, ôm ngay vào lòng. Cô gái bật cười, như vừa hiểu ra chuyện gì đó:

- Tôi chỉ là bế con bé ra vườn hoa dạo chơi một lúc...

- Tại sao lại không nói với tôi? Làm tôi cứ tưởng San Ni đã bị bắt cóc. - Hắn có chút không vừa lòng ra mặt.

- Tôi... lúc tôi đến anh vẫn còn ngủ. Nghĩ là anh đã vất vả chăm sóc con bé cả đêm nên mới không làm phiền. Ai mà biết được anh lại khó chịu thế...

- Xin lỗi cô, tôi có hơi nóng tính. - Uy Vũ bỗng trở nên ngại ngùng - Cảm ơn vì đã chăm nom nó giúp tôi.

- Tôi cũng phải xin lỗi anh, vì đã tự ý vào nhà mà chưa được phép.

- Không sao cả, vì San Ni, cô có thể đến đây bất cứ lúc nào.

Thế là hắn mời cô y tá ở lại dùng bữa trưa. Tất nhiên là do cô nấu, vì bây giờ nhà hắn còn ai ở lại làm việc nữa đâu.

Mọi người sau khi thấy quản gia Hứa rời đi thì cứ như rắn mất đầu, vài hôm sau cũng lần lượt bỏ đi như thế.

- Sao anh không nghĩ đến việc lấy vợ đi? Để còn có người vun vén gia đình. - Đến hôm nay, cô mới có thể hỏi hắn câu này.

- Cô lấy tôi được không? - Uy Vũ cười lớn, buông một câu chọc ghẹo cô - Chứ tôi không biết nên chọn ai hết.

- Anh bị ấm đầu à?

- Thấy không, chẳng ai chịu lấy một người như tôi cả.

- Anh bị làm sao?

- Vậy tôi hỏi cô, cô thấy tôi là người thế nào?

- Anh? - Cô suy nghĩ một lúc rồi nói - Thì anh tốt, hiền lành và rất thương San Ni, dù con bé không phải là con ruột của mình.

- Tốt? Ha ha, rất tiếc là người cần thấy lại không muốn thấy nó, dù chỉ một lần.

- Ý là anh đã có người thương? Và cô ấy không hiểu?

- Uhm. - Uy Vũ gật gù - Người đó là mẹ của San Ni!

- Gì chứ? - Cô như đoán được vài phần của câu chuyện này rồi nha - Đã có chuyện gì xảy ra với hai người vậy?

- Cô ấy không hề yêu tôi. Vì lúc đó, Uy Vũ mà cô ấy thấy là một tên xã hội đen, tàn nhẫn, lạnh lùng.

- Xã hội đen? Nhưng tôi có nghe nói qua, anh là phó tổng của Lâm thị mà?

- Nghề tay trái thôi. - Hắn cười chua chát - Bây giờ thì chính thức rửa tay gác kiếm, và hiện tại tôi cũng chả còn gì.

- Thật là, vậy thì...

- A, ăn được rồi sao? - Thế là hắn bê hai đĩa thức ăn còn nghi ngút khói lên, trầm trồ - Thơm quá, tên là gì?

- Mì spaghetti...

- Không, tên của cô kìa! - Hắn vẫn vô tư chuẩn bị thêm hai ly nước ép.

- Sao? Tên tôi? - Cô tròn mắt nhìn - Vân Du!

- Họ?

- Đồng.

- Đồng Vân Du? À, đẹp đấy! - Nói rồi, Uy Vũ ngồi xuống ghế, ăn thôi.

Trước giờ hắn chưa từng hỏi qua cô y tá đã nhiệt tình chăm sóc cho San Ni có tên là gì. Bây giờ thì đã biết rồi. Là Đồng Vân Du...