Sáng hôm sau, Nhã Uyên chuẩn bị đồ đến trường vì hôm nay có tiết của lớp chủ nhiệm và cũng chính là lớp Jinna, nhưng nàng không hay biết gì về chuyện Jinna sẽ không đến lớp trong thời gian sắp tới nữa. Nàng vẫn hi vọng đến trường sẽ gặp được Jinna để đỡ nhớ nhóc con đó hơn.
“Dù sao gặp em ấy ở trường cũng đỡ hơn là không gặp”
Nhưng ở trường bà Trịnh đến sớm để liên hệ với cô hiệu trưởng của trường để nói về tình trạng của Jinna và xin nghỉ cho em ấy, mặc dù bà tức thật nhưng dù sao cũng đã hứa với Jinna là sẽ để yên cho Nhã Uyên dạy ở trường này nên cũng không làm gì quá đáng.
“Mong cô hiệu trưởng chấp nhận và để con tôi nghỉ một thời gian”
“Nhưng mà cũng phải báo lên cho các giáo viên bộ môn và cả chủ nhiệm nữa”
Bà Trịnh chẳng nói gì thêm, chỉ biết là lấy trong túi xách ra một phong bì và chắc hẳn ai cũng biết được bên trong đó là cái gì.
“Xin cô hãy giải quyết êm xuôi và cứ giải quyết theo ý cô là được”
Cô hiệu trưởng cũng nhận tiền và chấp nhận điều đó từ bà.
“Vậy thì để tôi báo lại cho chủ nhiệm của em ấy”
Đúng là vật chất sẽ quyết định được mọi việc, chỗ nào cũng có đưa tiền bằng cửa sau cả nên điều đó với những người giàu có như nhà họ Trịnh là điều bình thường.
“Vậy không có gì nữa tôi xin phép ra về”
“Chào bà”
Rồi bà Trịnh cũng rời đi và trở về nhà, lúc chiếc xe của Trịnh gia đến cổng thì vừa lúc Nhã Uyên cũng vừa chạy vào cổng trường. Chiếc xe này với nàng không lẫn đi đâu được vì đêm qua cũng chính chiếc xe này đã ngăn cản nàng và em bên nhau.
“Xe nhà Jinna sao lại chạy ra từ trong trường vậy”
Nàng sợ có chuyện, nàng sợ bà Trịnh sẽ đưa Jinna đến trường rồi báo lên với hiệu trưởng để đuổi việc nàng.
“À cô Uyên vào rồi sao, vào phòng tôi có chút chuyện”
Nàng hít một hơi thật sâu tại nơi dừng xe, chẳng lẽ suy nghĩ của nàng là đúng rồi chăng. Nhưng gì đến nó sẽ đến, nàng cũng trong trạng thái bình thường tiến vào.
“Có chuyện gì vậy ạ?”
“Phụ huynh của Thục Khuê lớp cô mới đến xin cho em ấy nghỉ một thời gian, nên là tôi báo lại cho cô hay”
“Sao ạ? Vậy là em ấy không đến trường vậy thì bài vở ở đâu?”
“Cô không cần quan tâm đến vấn đề đó đâu, gia đình người ta giàu nên người ta biết cách tốt nhất cho con của họ”
Nàng có chút hụt hẫng vậy từ giờ thì nàng có thể sẽ không gặp em nữa.
“Cô Nhã Uyên? Cô có đang nghe tôi nói không?”
“Có ạ, vậy thì để em báo lại với các giáo viên khác”
Nàng cũng rời đi lên văn phòng của mình trong sự buồn bã, vô tình gặp Hoàng Linh.
“Cô ơi, Jinna không đi học ạ?”
Thật sự Hoàng Linh cũng biết chuyện này xảy ra nhưng chủ yếu bắt chuyện như thế để cho Nhã Uyên nói chuyện với nó.
“Bạn ấy nghỉ thời gian đấy em”
“À cô cũng đừng có buồn quá nha, Jinna khi nảy gọi em nhờ em mua bánh cho cô này”
Thật sự chu đáo đến mức như thế, nàng cũng nhận vì đó là đồ của Jinna. Nàng có thể từ chối tất cả nhưng với Jinna thì chưa bao giờ.
“Cảm ơn em nha”
“Dạ giờ em lên lớp đây”
“Bye em”
Nhã Uyên nhận được hộp bánh mà nàng yêu thích, chỉ có Jinna mới biết món này. Nàng vội đi vào văn phòng, mở điện thoại lên thì lại thấy số lạ nhắn tin đến.
*Nhận được bánh của em chưa? Vì mẹ lấy điện thoại của em, nên chị em mới lén mua một chiếc điện thoại khác cho em*
Nhận được tin nhắn nàng chợt mỉm cười, bất giác nụ cười nhẹ nhàng ấy.
*Tôi vừa được Hoàng Linh đưa cho rồi, cảm ơn nhóc con nha. Lưng em đỡ hơn chưa*
*Đỡ hơn rồi, nhưng em nhớ vợ quá, chân em đỡ đau rồi em sẽ đến thăm cô nha*
*Tôi đợi…*
Tin nhắn được gửi đi cũng là lúc vào giờ giảng dạy, nên Nhã Uyên cũng không cầm điện thoại nữa. Jinna cũng biết đến giờ nàng vào tiết học nên cũng không nhắn làm gì.
Bà Trịnh cũng về đến nhà lên thẳng phòng của Jinna.
“Mẹ xin cô hiệu trưởng rồi đấy, tí nữa bác sĩ đến tái khám cho con. Giờ mẹ sang công ty trưa mẹ về”
Jinna không nói không rằng, bà nói xong cũng đóng cửa đi mất. Jinna cười chua xót, đến ngay cả hỏi han một chút cũng không có. Nhìn bề ngoài bà thương Jinna như thế nhưng thật chất bên trong khi xảy ra thêm việc này thì bà cũng chẳng còn để tâm đến nhóc con đó nữa.
Ông Trịnh cũng đi lên xem tình hình con gái mình ra sao.
“Cún à sao rồi con, khỏe chưa”
“Dạ đỡ hơn rồi, ba không đi đến công ty với mẹ ạ?”
“Nay ba ở nhà với hai đứa, mẹ với dì đi thôi”
“Chà đã quá vậy”
“Đi xuống ăn sáng nè, ba với chị con đã chuẩn bị xong. Lên dìu con xuống đây”
Ông ấy cưng Jinna lắm, nhẹ nhàng đỡ nhóc con này đi xuống nhà. Thục Nghi cũng vội đi lên đỡ cùng ông.
“Lâu lắm rồi hai chị em mình mới ở được với ba như này ha”
“Đúng rồi, chắc từ lúc nhỏ”
Cả ba người ăn uống rồi nói chuyện vui vẻ lắm, ông cố tình không đến công ty và rủ rê cả Thục Nghi ở nhà với Jinna vì sợ con bé tổn thương vì chuyện này.
“Cún nè, hôm nay mẹ con ở công ty chắc đến tôi đấy. Hay con gọi cô ấy đến đi, ba sẽ nấu ăn cho tụi con ăn”
“Thôi ba, cứ để cô ấy như thế đi. Khi nào con khỏe con lén mẹ chạy sang với cô ấy”
Ông cũng tôn trọng quyết định của Jinna, vì sợ nếu bà ấy về bất thình lình lại không hay. Còn hai người này ủng hộ và bên cạnh Jinna nhiệt tình dữ lắm.
“Chào ba con mới đến”
“Chào con, vào ăn sáng chung luôn nè”
Là Tất Phú người chồng tương lai của Thục Nghi, anh ta cũng đàng hoàng tử tế lắm. Là người chăm sóc Thục Nghi khi còn đang đi du học, và may mắn anh ta được bà Trịnh ưng ý vì gia đình cũng khá giàu và lo được cho con gái bà ấy.
“Anh hai đến rồi sao?”
“Con bé này, gọi anh Phú chứ anh hai cái gì”
“Dù sao chị với ảnh cũng cưới mà, gọi trước cho quen miệng”
“Jinna đỡ chưa nhóc, anh có mua yến qua cho em nè”
“Em đỡ rồi, cảm ơn anh nha”
Vì sợ Jinna phải suy nghĩ nhiều, rồi lại buồn bã với chuyện đêm qua nên sáng nay mọi người cùng hẹn nhau bên cạnh nhóc con này để cho tâm trạng thoải mái hơn.
*Ước gì mẹ sẽ thay đổi suy nghĩ thì tốt biết mấy*
Jinna vẫn còn một nỗi lo âu lớn nhất và rào cản đó chính là bà Trịnh, buồn lắm chứ nhưng vì sợ ai cũng lo lắng cho mình nên cố gắng vui vẻ trước.