Chương 19: Hình mẫu lý tưởng

Chuyển ngữ: Hoa Linh Linh

Không lâu sau, nhóm người Thạch Nhụy và Quý Mình Viễn cùng nhau đi ra. Nhìn thấy Đậu Ngọt lắc đầu vẫy đuôi, mấy cô gái nhỏ cảm xúc dâng trào liền không nhịn được kêu liên thanh “đáng yêu” “dễ thương”. Chủ nhân của con chó, giáo sư Quý cũng rất hào phóng, thoải mái cho các cô chơi với Đậu Ngọt. Ngược lại là Đậu Ngọt, con chó nhỏ tham ăn này nhìn thấy hộp sữa chua trong tay chủ nhân liền không nhịn được cứ nhảy về phía đó vẫy đuôi.

Sau một hồi trêu đùa, cuối cùng vẫn là mỗi người một ngả. Quý Minh Viễn ôm chó đi trước, Thạch Nhụy lái xe theo phía sau.

“Thật không ngờ nha, thầy Quý thế mà lại nuôi chó!” Thạch Nhụy cảm khái.

“Này có gì đâu? Thầy Quý vừa nhìn liền biết là một người có cuộc sống thú vị.” Một đàn chị tiến sĩ khác nói.

“Cậu nói xem thầy Quý cũng thật là, rõ ràng có một gương mặt tổng tài bá đạo, tại sao lại không trong ngoài như một đi theo con đường cao lãnh chứ?” Thạch Nhụy cười nói.

“Này là không cho phép người ta trong nóng ngoài lạnh à, cậu đúng là bị tiểu thuyết ngôn tình đầu độc không nhẹ.” Đàn chị cười vỗ vỗ ghế phó lái: “Giai Ninh, em nói xem? Em có quyền phát biểu nhất.”

Hứa Giai Ninh đang ngẩn người, nghe thấy câu hỏi của đàn chị liền mỉm cười.

“Thực ra em còn không biết nhiều về thầy Quý bằng các chị.”

Lời nói này là thật. Cô học nghiên cứu sinh mới đến Tây Đại, cũng chỉ tiếp xúc với Quý Minh Viễn trong hai tháng đó, không thể so sánh với Thạch Nhụy bọn họ thường xuyên được gặp gỡ tiếp xúc với anh vì dự án. Theo cô thấy, khi Quý Minh Viễn không cười thì hơi nghiêm túc, nhưng khi lên lớp lại có một sự hài hước và thú vị khác hẳn. Sự hài hước và thú vị này không phải đạt được thông qua những lời nói dí dỏm và đùa giỡn, mà thường là khi vô ý nói một câu đâm chọc hoặc đánh giá sẽ mang theo một chút ít thú vị. Đây không phải là điều mà ai cũng có thể hiểu được, cần phải phản ứng một lát, mới có thể thưởng thức sự thú vị trong đó. Cũng giống như trà vậy, sẽ có vị ngọt lan toả lúc sau cùng.

Một người đàn ông như vậy, bạn rất khó có thể định nghĩa được anh. Con người phức tạp, có một tâm hồn thú vị, thậm chí còn hơn thế.

*

Lúc về đến nhà giáo sư, Quý Minh Viễn đã ngồi trong phòng khách. Không có gì bất ngờ khi Đậu Ngọt mà anh mang đến trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, tất cả đều đang vây quanh nó chơi đùa. Bộ dáng chó con hiển nhiên như đã nhìn quen với cảnh đời, không chút sợ sệt, mê mẩn ngắm nhìn những con thú hai chân trước mặt chúng, còn rất đắc ý ngoe nguẩy đuôi.

Hứa Giai Ninh đương nhiên cũng thích Đậu Ngọt, nhưng không hòa vào đám đông. Cô nhìn quanh, sau đó ngồi xuống một góc.

Cơm trưa rất nhanh đã được làm xong. Mọi người lần lượt ngồi vào bàn ăn lớn. Theo lệ cũ, giáo sư sẽ phải phát biểu một chút cảm nghĩ. Nhưng theo ý của Uông Lão, năm nào cũng nói, thật sự không còn gì để nói nữa rồi. Vì vậy, dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, giáo sư Uông cầm ly rượu nói: “Hy vọng các em học hành thuận lợi, đăng nhiều bài báo, tốt nghiệp đúng hạn.”

Đây thực sự là lời chúc thực tế nhất dành cho những sinh viên thạc sĩ tiến sĩ của trường Tây Đại có điều kiện tốt nghiệp khắt khe nghiêm ngặt. Quả nhiên, ai nghe xong cũng cười.

Uông Lão cũng cười, cười xong lại nói: “Đương nhiên, còn có một chuyện khác cũng rất quan trọng, đó chính là tìm và nắm chắc một nửa còn lại của cuộc đời. Tiểu Phó sẽ không nói nữa, hôm nay thầy đã thấy rồi, là một cô gái tốt, cần phải hòa thuận với nhau. Thạch Nhụy, em đó, hồi tâm lại, không thể cứ độc thân tiêu sái nữa đâu. Tiểu Giai Ninh.” Ánh mắt ông rơi vào người Hứa Giai Ninh, Uông Lão trong tiềm thức cũng muốn thúc giục, nhưng chợt nhớ tới một vấn đề rất quan trọng, ông liền hỏi: “Tiểu Giai Ninh đã hẹn hò chưa? “

Một câu nói, liền đưa sự chú ý của mọi người đổ dồn vào Hứa Giai Ninh. Hứa Giai Ninh sửng sốt, đáp: “Vẫn chưa ạ.”

Giáo sư Uông hơi bất ngờ: “Sao em cũng chưa có vậy?”

Hứa Giai Ninh hơi lúng túng, không biết phải trả lời thế nào, may mà Thạch Nhụy đã nhanh chóng giúp cô giải vây.

“Thầy Uông, thầy không biết đâu, Giai Ninh một lòng chuyên tâm học tập và nghiên cứu khoa học rồi, bình thường tiêu khiển giải trí cũng đều rất ít, nào có thời gian tìm bạn trai chứ.”

Uông Lão ồ một tiếng, hiển nhiên đã chấp nhận câu nói này. Ông cười hiền từ nói: “Tập trung vào nghiên cứu khoa học là tốt, nhưng cũng phải chú ý đến cả việc học và cuộc sống. Điều này thầy cũng đã nói với tiểu Ông rất nhiều lần rồi, em không được học theo cô ấy đâu nhé.”

Hứa Giai Ninh còn có thể nói gì đây, cô chỉ có thể gật đầu bày tỏ khiêm tốn lắng nghe. Một vị giáo viên là học sinh cũ của Uông Lão, hiện tại đã thành công ở lại trường dạy học dường như nhớ tới điều gì đó, liền nói: “Em và Tôn Đồng cùng một giáo viên nhỉ, đứa nhỏ này không tệ, có thể qua lại với nó nhiều hơn.”

Sao lại nhắc tới Tôn Đồng rồi? Hứa Giai Ninh nghe vậy hoảng sợ đang muốn uyển chuyển từ chối, liền nghe thấy Trần Diểu phì cười nói: “Cô ơi, hay là quên đi, Tôn Đồng còn nhàm chán hơn cả Hứa Giai Ninh đó ạ!”

“Ồ? Vậy à?” Vị giáo viên đó cười xấu hổ, nâng cốc với Hứa Giai Ninh.

Hứa Giai Ninh khẽ mím môi dưới, rất mất tự nhiên cười nói: “Tôn Đồng rất tốt, cuộc sống phong phú hơn em nhiều. Chỉ là chúng em không có tình cảm mà thôi. Hơn nữa” Khẽ cắn khóe môi, Hứa Giai Ninh ngẩng đầu, nói: “Trong lòng em đã có mẫu người lý tưởng rồi.”

Những lời này vừa được nói ra, ngay lập tức như muốn nổ tung, tất cả mọi người đều nhìn cô, ngoại trừ Quý Minh Viễn. Hứa Giai Ninh nhìn anh, tay cầm đũa của cô run lên.

“Là ai đó? Là người trong học viện chúng ta sao?” Trần Diểu không nhịn được hỏi, không thể trách cô ấy tò mò, dù sao cô ấy và Hứa Giai Ninh ở cùng ký túc xá, cũng chưa từng nghe cô nhắc qua chuyện này.

Hứa Giai Ninh mặt tái nhợt cười nói: “Trước tiên có thể giữ bí mật không?”

Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, đợi đến khi phản ứng lại liền cho rằng cô đang ngại ngùng. Lần lượt tỏ ra hiểu rõ cảm giác này của cô, cũng không hỏi thêm nữa, chỉ có Uông Lão híp mắt cười nhìn cô nói: “Khi nào xác định rồi, nhất định phải tới nói cho thầy biết.”

Hứa Giai Ninh gật đầu, đợi đến khi mọi người đều đã rời mắt khỏi mình, cô mới nhìn trộm Quý Minh Viễn. Anh tựa vào lưng ghế, hơi hơi cúi người xuống vươn tay ra trêu chọc Đậu Ngọt, từ đầu đến cuối không chen một câu, cũng không nhìn cô lấy một cái. Hứa Giai Ninh khó tránh khỏi có chút nản lòng, qua một lúc lâu sau, cô mới bình tĩnh lại.

Bữa cơm này cô hoàn toàn không biết mùi vị ra sao, đến khi kết thúc, Hứa Giai Ninh liền chen vào phòng bếp giúp người giúp việc rửa bát. Mà Quý Minh Viễn, cũng bị giáo sư Uông Lạc Già gọi vào thư phòng.