Chương 115: Yêu Em (End)

Một năm sau.

Ở trong khu vườn đầy hoa lá cỏ. Một người con gái ngây thơ đang đẩy một chiếc xe lăn đi dạo khu vườn. Không ai khác chính là Tịch Hương và John.

"Cậu John này, thời gian trôi qua nhanh thật nhỉ? Mới đây đã một năm rồi, con lại già thêm một tuổi nữa rồi. Con sắp có nếp nhăn rồi đó cậu biết không?"

"Có nếp nhăn thì sao chứ?"

"Cậu không biết sao, mọi người sẽ cho con già mà còn nhăn nheo, xấu xí nữa."

"Con năm nay bao nhiêu tuổi?"

"Gần... 20 thôi."

"Vậy con biết ta bao nhiêu tuổi không?"

"Chắc là ngoài 30 phải không cậu?"

"Đúng vậy. Ta đã ngoài 30 còn không sợ mình già, xí. Con còn than lên than xuống, có tin là cậu đánh con không?"

"Hehe, con chỉ đùa thôi. Mà cậu này, việc cậu đi lại được sao cậu không nói cho mọi người biết vậy?"

"Cuộc sống này luôn có những bất ngờ mà. Hãy để thời gian quyết định vậy."

"Cậu nói cũng đúng. Lúc mà biết tin cô chủ chết đi sống lại, con còn bất ngờ nữa. Mà giờ cô chủ đang rất hạnh phúc, trải qua bai nhiêu sóng gió cuối cùng cũng được sống chung người minh yêu. Lại có hai đứa nữa chứ. Thật khiến người ta ngưỡng mộ."

"..."

"Mà cậu John này, cậu không sợ con sẽ bán đứng cậu mà nói cho mọi người biết việc cậu đi lại được sao?"

"Con sợ ta như sợ cọp. Có chết cũng sẽ không nói."

"Ai biết được chứ... OÁI..."

Tịch Hương bỗng nhiên la lên tại vì đang nói chuyện thì bỗng nhiên John kéo Tịch Hương ngồi lên đùi anh.



"Cậu... Cậu đang làm gì vậy?"

"Em nói nhiều khiến tôi nhức đầu thật đấy!"

"Đâu giống như cậu, người gì đâu suốt ngày im ru không nói tiếng nào. Mặt lại không hề có tí cảm xúc. Hên cho cậu con là người chăm sóc chứ gặp người khác thì đã cuốn gói đi mất rồi."

"Chụt"

John bỗng nhiên hôn lên môi Tịch Hương khiến cô đứng hình tại chỗ. Khuôn mặt ngốc nghếch không biết vừa có chuyện gì xảy ra.

"Cậu, cậu mới làm gì vậy?"

"Con còn nói nữa là ta hôn tiếp đấy!"

"Liêm sĩ của cậu đâu mất hết rồi?"

"Con dám nói vậy với ta?"

"Chụt"

Lại bị John hôn tiếp, Tịch Hương đỏ mặt lấy hết hai tay che mặt tại cố gắng thoát khỏi John. Nhưng anh đời nào chịu, anh ôm cô vào long chặt hơn nữa.

"Nếu em chịu ngồi yên thì anh sẽ không làm gì em hết. Hãy để anh yên tĩnh một chút."

Có chết cô cũng không dám nhúc nhích, Tịch Hương đành phải ngồi im trong lòng John thôi.

_____________________

Cùng thời điểm đó, Băng Nhi đang ở trong phòng cùng cái nôi bên cạnh. Bảo bối của cô tên là Chu Vĩ Kỳ. Là một bé trai kháu khỉnh.

Đang ru cho con trai ngủ thì bỗng nhiên Nhạc Phong ôm cầm cô từ phía sau.

"Anh sao vậy? Chẳng phải anh vừa mới đi làm sao? Sao lại về rồi?"

"Nhớ bà xã, nhớ con, anh vừa kí sấp tài lrệu xong là bay về với tổ. Thật sự không nỡ."



"Anh không đi làm sao nuôi được ba mẹ con em chứ?"

"Xa bà xã vài phút, anh cứ ngỡ như là mấy thế kỷ vậy."

"Tào lao thì hay."

"Băng Nhi này..."

"Sao anh?"

"Hay là chúng ta sinh thêm một đứa nữa đi."

Băng Nhi hết hồn xoay nmười lại nhìn Nhạc Phong.

"Anh điên hả? Em đâu phải là máy đẻ đâu. Cả Thiệu Huy và Vĩ Kỳ vẫn không đủ sao?"

"Anh muốn có một đứa con gái. Nha em?"

"Không. Em không muốn."

Bỗng nhiên, Nhạc Phong đè cô nằm lên giường, thò tay vào trong áo của cô.

"Anh mau buông em ra, nhột lắm đó. Chừng làm bảo bối thức bây giờ."

"Vậy thì em đừng la lên chứ!?"

"Á, mau buông em ra. Anh háo sắc thật đó. Xin anh mà... Tha cho em đi..."

"Quá muộn rồi Băng Nhi à..."

Anh yêu thương hôn khắp người cô, như muốn ăn tươi nuốt sống cô luôn vậy. Anh nhìn cô mỉm cười.

"Yêu mỗi em thôi Băng Nhi à..."

——————— The End ———————