Chương 8: Thỏa thuận điều kiện

Sau lần ở nhà Nam Cung, Lãnh Phong đã không ngừng liên lạc với cô, thế nhưng đều bị từ chối, anh đành nhờ đến giáo sư Phạm một chuyến đến thành phố A.

Tại một nhà hàng sang trọng, Nam Cung Phi An vẫn trong bộ dáng cũ đến gặp giáo sư Phạm, vì làm việc và mang ơn ông nên cô đành chấp nhận cuộc hẹn này, song cô không ngại xuất hiện trước mặt ông dưới bộ dáng xấu xí này, vì giáo sư Phạm cũng từng chiêm ngưỡng qua bộ dáng này của cô không ít lần, khi nãy đi cô không muốn tẩy trang cho nên để bộ dạng này ra ngoài.

“ Bác Phạm!” Nam Cung Phi An cung kính lễ phép chào hỏi, vì giáo sư Phạm cũng trạc tuổi ba cô, là bậc trưởng bối mà cô kính trọng.

“ Ừm, cũng không còn là luật sư của ta, cháu gọi ta như vậy còn hơn mong đợi của ta.” Ông cười thỏa mãn lên tiếng nói, ông đã đề nghị cô gọi ông như thế đã lâu thế nhưng cô vẫn giữ đúng chừng mực, nay cô lại chủ động gọi ông một tiếng bác cũng khiến ông cười không ngớt.

“ Phi An, hôm nay có người nhờ danh phận bác mà muốn gặp cháu.” Ông Phạm nói thêm thì Lãnh Phong bước vào phòng, cô đưa mắt nhìn anh, thoáng ngạc nhiên rồi như cũ nhìn giáo sư Phạm đợi ông lên tiếng.

“ Tôi có chuyện muốn nói với em.” Lãnh Phong rất thẳng thắng nói, anh không ngại ánh mắt dò xét của cô.



“ Được rồi, bổn phận đã xong, hai người nói chuyện đi, ta có việc phải đi.” Giáo sư Phạm thức thời lên tiếng rồi rời đi, trong phòng giờ chỉ còn lại hai người, Nam Cung Phi An vẫn bộ dáng bình thản chờ người đàn ông đối diện mình lên tiếng.

“ Tôi muốn cùng em làm một cuộc giao dịch, có lợi cho cả hai.” Lãnh Phong bắt đầu lên tiếng. Nam Cung Phi An không mở miệng mà đợi anh lên tiếng tiếp.

“ Tôi và em kết hôn, em không cần phải tránh mặt khi bà nội em muốn em xem mắt, cũng có thể bớt phiền toái của em giữa mẹ kế và chị gái cùng cha khác mẹ, ngoài ra tôi sẽ không hỏi em nữa lời về việc riêng của em trừ khi em nói tôi có thể nghe, và điều đặc biệt tôi muốn là em bỏ cái bóng của người đàn ông kia.” Lãnh Phong nói tiếp, anh nói rất nghiêm túc rất thật tâm, khiến Nam Cung Phi An nhất thời không biết làm sao.

“ Anh cần gì ở tôi?” Nam Ung Phi An nhìn anh khá lâu mới mở miệng hỏi, cô và anh không quen biết, tại sao anh lại muốn giúp cô.

“ Tôi cần một người để giúp tôi thoát khỏi quá khứ, cũng như em, tôi sẽ không đòi hỏi em bất cứ chuyện gì trừ khi em tự nguyện.” Lãnh Phong lãnh đạm trả lời, anh chỉ nói như vậy chứ thật chất trong lòng đã biết cô từ lâu, anh không muốn cho cô biết là anh đã biết cô từ lâu. Ngược lại Nam Cung Phi An lại nghĩ anh vì muốn quên đi cô gái nào đó mà ra điều kiện với cô, cũng tốt, cô nhìn anh bằng ánh mắt dò xét, anh cũng không kém người đàn ông nào, cô mặc kệ là chuyện gì cứ theo kế hoạch như thế đi, Nam Cung Phi An nói cô cần thời gian, suy nghĩ xong cô sẽ trả lời cho anh biết. Lãnh Phong đã đón trước phần trăm mà cô từ chối rất cao, vì anh biết cô đau lòng như thế nào vì người đàn ông kia, anh nhớ đến bộ dáng đau lòng kia của cô thì không khỏi thở dài.