Chương 2: Nam Cung Phi An

Chiếc xe taxi dừng trước cổng nhà Nam Cung cao to sang trọng, đây chính là căn nhà mà ông bà nội cho thiết kế riêng cho cô, thế nhưng giờ nó không thuộc về cô nữa, nó đã có chủ nhân mới.

“ Bà chủ! cô Phi An đã về.” Quản gia Ngô hưng phấn chạy vào báo.

“ Vậy sao, Nhanh nhanh đưa tôi ra đón nói.” Bà Nam Cung Doãn Hạnh San kích động đứng ra khỏi ghế.

“ Mẹ! nó đã về.” Ở cầu thang, mẹ con Nam Cung Yến Duyệt lên tiếng nói, trên khuôn mặt trang điểm nhăn nhó và lo lắng.

“ Về thì đã sao? Mẹ đã cho người điều tra nó, nó là đứa bất tài, nó lớn lên không xinh đẹp như mẹ nó, con không cần phải lo nhiều.” Bà Dương Mỹ Yến lên tiếng tự tin nói.

“ Bà nội luôn đứng về phía nó, sao mà con không lo được.” Nam Cung Yến Duyệt lo lắng nói.

“ Nếu con lấy được con trai của Kỷ Nguyên Bình thì không cần phải lo nữa.” Bà Mỹ yến lên tiếng.

Ngoài sân cũng có cảnh như thế này, bà Nam Cung Doãn Hạnh San cùng quản gia Ngô sửng sốt khi nhìn người con gái trước mặt.

“ Bà nội, bác Ngô.” Nam Cung Phi An lên tiếng nói, nếu cô mà không lên tiếng thì chắc bà nội cô không nhận ra cô.



“ Cháu, cháu sao lại thế này? Bà nhớ cháu ở shin không như bây giờ cơ mà?” Bà Hạnh San không thể tin nhìn cháu gái mình.

“ Cháu kể bà sau, cháu đói rồi, bà nội cho cháu ăn đi!” Nam Cung Phi An mỉm cười nói.

“ Được được, vào đi, nhanh chuẩn bị đi quản gia NGô.” Bà lấy lại tinh thần thúc giạc quản gia. Khi cô vào nhà ba cô là ông Nam Cung Phúc Điền cũng ngạc nhiên như thế, đối với người ba này Nam Cung Phi An không biết phải tỏ thái độ như thế nào? Nhưng ông dù dì cũng là ba cô cho nên cô cũng giữ thái độ tôn trọng ông.

“ Phi An về rồi sao? Con gái sống xa nhà nhiều năm nên không thể chăm sóc mình, nay về rồi mẹ giúp con chỉnh sửa lại mình để còn lấy chồng?” Dương Mỹ Yến lên tiếng, câu nói tuy có phần quan tâm nhưng bao hàm là lời nói châm chọc.

“ Phải đấy, chị cũng có thể giúp em, shop thời trang của chị còn nhiều mẫu thiết kế nổi tiếng, chị sẽ giúp em lấy vài bộ.” Nam Cung Yến Duyệt cùng hùa theo mẹ làm màu.

“ Thôi, không cần mẹ con cô nhọc lòng, cháu tôi tôi tự tay chăm sóc được rồi.” Bà Doãn Hạnh San xem thường lên tiếng.

“ Bà nội, con và mẹ chỉ có lòng tốt giúp Phi An.” Nam Cung Yến Duyệt lên tiếng nói thì bị bà Hạnh San trừng mắt nên không dám nói.

“ Trong nhà này không có trên dưới đúng không? Trưởng bối đang nói chuyện ai cho phép tiểu bối như cô lên tiếng?” Bà không lạnh không nóng nói, nhưng lời nói uy nghiêm khiến Nam Cung Yến DUyệt cúi đầu không dám mở miệng.

“ Được rồi, mẹ, chúng ta ăn cơm thôi, Phi An đói rồi.” Nam Cung Phúc Điền lên tiếng trước khi cục diện tệ hơn. Nam Cung Phi An chỉ cười nhạt rồi cùng bà nội vào phòng ăn dưới ánh mắt oán hận của hai mẹ con Nam Cung Yến Duyệt. Trên bàn ăn, một người là bà nội, một người là ba đang không ngừng nhồi nhét thức ăn cho Phi An, cô ăn mà giống như bỏ đói niều năm khiến cho mẹ con Yến Duyệt ngồi xem bằng ánh mắt khinh thường, ngược lại bà Hạnh San cùng ông Phúc Điền vẫn vui vẻ trước hành động ăn khó coi là thục nữ của Phi An. Sau giờ cơm tối, Nam Cung Phi An được bà nội đưa lên phòng, bà biết bộ dạng này là do Phi An làm nên khiến cho vẻ xinh đẹp của cô không bị lộ,vì một năm bà Hạnh San đi shin rất nhiều, bà hiểu cháu gái mình. Cô từ khi bé bà đã biết cô là đứa con gái xinh đẹp nhưng chỉ vì sự việc của mẹ cô mà cô khiến bản thân mình trả nên xấu xí. Nam Cung Phi An cũng không muốn bà nội buồn lòng, nhưng là nhất nhất cải lời bà không chịu tẩy đi cái vẻ xấu xí hiện tại. Mà có tẩy đi vết đen trên mặt cô cũng rất khó, chỉ có cô mới tẩy được chúng đi mà thôi, nước tẩy trang thông thường không dùng được.