Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hãy Để Anh Bảo Vệ Em, Người Con Gái Đến Từ Tiên Giới

Chương 17: Khởi đầu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Những ngôi sao đang lắp lánh trên bầu trời, con gió nhè nhẹ trong khí trời se lạnh. Một chàng trai đang ôm chặt cô gái vào lòng.

- Xin em hãy để tôi bảo vệ em.

Bỗng Không gian có chút thay đổi, mọi thứ quay vòng rồi tối đen chàng trai biến mất, thay vào đó là khuôn mặt đáng sợ của người đàn ông bậm trợ, những tiếng cười rùn rợn phát ra từ khắp phía.

- Mầy đây rồi! Nhóc con tính chạy đi đâu?

Giọng nói thật đáng sự, như tiếng gầm vang của quỷ dữ, những con sói đang khao khát miếng mồi ngon.

- Đừng mà! Đừng lại gần tôi.

- chuyện gì vậy Nhi? Dậy đi! dậy đi mà!

Thì ra Nhi đang gặp ác mộng nhỏ giật mình mở mắt, trán ướt đẵm mồ hôi.

- Sao vậy? Lại gặp ác mộng à?

- À.. không sao tui không sao đâu. Đừng lo!

- Được rồi mau chuẩn bị đi! Tuấn đang đợi bà dưới nhà đó.

- Gì chứ? Mấy giờ rồi?

- 9 giờ.

- Hả sao bà không gọi tui dậy.

- Tui có gọi bà cũng có thèm thức đâu.

- A... Chết rồi....

Nhi phóng vèo đi chuẩn bị. Nhỏ lật đật mang balo chạy xuống nhà.

- Xin lỗi tôi ngủ quên.

- Không sao từ từ thôi! Tôi đợi được mà. - Chàng mỹ nam đang ngồi trên ghế sopha đậm chất công tử.

- Xong rồi! Hôm nay ông định dẫn tui đi đâu.

- Về ra mắt nhà tôi. - Anh nhìn nhỏ mặt mĩm cười.

- Cái... Cái gì???

- Thì Em đã đồng ý làm bạn gái tôi nên tôi phải dắt em về ra mắt. Không phải em đã quên đó chứ?

- Ừ...thì nhớ. Nhưng mà... Tôi mới đồng ý cái đợp đây. Ông làm vậy có gấp quá không? - Nhi có tìm cách tránh né.

- Ừ... Cũng đúng!... Liệu có gấp quá không ta????? - Ổng cũng biết ý, nên giả bộ hùa theo giả vờ suy nghĩ.

- Gấp quá rồi đó! Nên đừng đi nữa! - Thấy sơ hở, nhỏ tấn công liền, nhưng không qua nổi hàng hậu vệ rồi.

- Không đâu... Đi thôi. - Tuấn đứng dậy bước lại gần Nhi nắm tay nhỏ kéo đi.

- Hả... Đừng mà.. Tôi không muốn đi... Làm ơn thả tui ra. - Nhi kêu la thật thảm thiết làm sao.

Ông bổng đứng lại quay người nhìn nhỏ một tay cho vào túi còn tay còn lại....

* Bốc..* Một cái bún vào trán.

- Ngốc! Tôi chỉ đùa thôi.

- Gì chứ?? Sao ông giám??

- Tôi đã bảo rồi! Em định "ông" với "tôi" đến khi nào.

- Không thích... Không quen. - Nhi giả bộ giận, quay mặt đi.

- Cái mặt đó là sao? Giận à?

- Không hề!!!

- Không thể nói nổi em mà. Đi thôi!

- Không đi.

- Thật vậy sao??? Nghe nói có chỗ này đồ ăn ngon lắm, tôi định dắt em đi mà đã vậy thì thôi, tôi chỉ còn cách đi một minh.

- Thật sao??? Ở đâu? Ở đâu? Đi nhanh thôi.

- Không phải không đi sao?

- Đâu có đâu. Đi mà đi mà.
« Chương TrướcChương Tiếp »