- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Teen
- Hãy Để Anh Bảo Vệ Em, Người Con Gái Đến Từ Tiên Giới
- Chương 10: Mình thích anh ta mất rồi
Hãy Để Anh Bảo Vệ Em, Người Con Gái Đến Từ Tiên Giới
Chương 10: Mình thích anh ta mất rồi
Ngày mới lại đến hôm nay Nhi được Vy dắt đi khu vui chơi, tất nhiên là không thể thiếu Tuấn và Khánh rồi.
- A! Trò đó vui kìa chơi trò đó đi. Trò đó nữa.. – Vy chỉ về phía thảm bay, tày lượng siêu tốc... mắt long lanh. Đi chơi giờ lại là sở thích của Vy đặt biệt là mấy trò cảm giác mạnh, Vy cực kỳ hăng hái. – Chơi nào mọi người ơi.
- Tui, tui chơi nữa - Tuấn cũng không ngoại lệ.
- Đi thôi! – Vy mặt hớn hở.
- Thôi 3 người đi đi. Tui ở đây đợi.
- Sao vậy? Haha.... Không lẽ bà sợ độ cao. - mặt Tuấn đầy gian xảo, chắc định ép nhỏ chơi cho sợ chết đây mà.
- Chị đây cốc sợ nghe cưng.
- Vậy thì chơi thôi. - Tuấn kéo tay Nhi đi.
- Bị điên hả cha nội. Tui bị dị ứng kim loại đó. – Cho ngay một phát đạp vào chân Tuấn.
- Chết. Tui quên mất. - Tuấn gãi gãi đầu.
- Hì hì.... Như cũ nghe Nhi. – Vy nháy mắt làm dấu với Nhi. 2 đứa hiểu ý mặt cười gian dễ sợ. – Đi thôi nào Tuấn.
- Không. Tôi sẽ ở lại cùng Nhi. - Tuấn ra vẻ anh hùng, lại đứng cạnh khoát tay lên vai Nhi.
- CHỊ ĐÂY CỐC CẦN NHÉ! – Nhỏ quay qua hét như muốn thổi bay Tuấn tới chỗ trò chơi luôn. Tuấn câu mài, ra vẻ trách móc.
- Tôi đi thật đó. Em đừng hối hận. - Tuấn cúi người nói khẽ vào tai Nhi.
- Gì.. gì chứ? Đùa nhau à? - Nhỏ chống tay lên hong ra vẻ ta đây không sợ “Lại tính đùa với tôi hả?” Nhi nghĩ thầm và nhớ đến chuyện lần trước Tuấn cũng nói thích nhỏ với lời lẻ vậy
- Vậy tôi đi đây. Ở lại ngoan nha! - Tuấn đặt tay lên đầu vỗ vỗ
- Đi lẹ đi. – Nhi đẩy cánh tay ra khỏi cái đầu nhỏ, mặt giận dữ.
- Rồi đi ngay đây. - Tuấn mĩm cười dù Nhi có đanh đá thế nào thì với anh nó cũng thật dễ thương “Em làm tôi giận quá, cô gái đáng ghét này”, anh từ từ gảo bước đi.
- Ủa? còn anh sao không đi? – Nhi quay sang hỏi Khánh vì thấy anh ta đứng như ma ám sau lưng mình.
- Tôi không hứng thú với mấy trò đó.
- Tùy anh vậy? – Nhi nói rồi chạy tung tăng tới chỗ tô tượng. Nhỏ lựa thiệt lâu rồi lấy tượng cậu bé nhỏ xíu, mặt cute. Ngồi tô cậm cụi.
- Đúng là trẻ con. – Khánh nhìn Nhi rồi thốt lên.
- Kệ tôi! Vui lắm đó, anh muốn thử không. – Nhi quay mặt lên mĩm cười nhìn Khánh. Rồi nhỏ bỗng Anh chỉ vào khuôn mặt đáng yêu của Nhi.
- Mặt của cô.
- Mặt tôi làm sao? – Nhi ngơ ngác hỏi
- Mặt cô dính màu kìa.
- Ở đâu? ở đâu? - Nhỏ cố tìm cách lau cho sạch nhưng càng lau hình càng ghê.
- Thật là... – Khánh giữa cánh tay Nhi cho khỏi làm tèm lem mặt nữa rồi anh lấy tay lau sạch chỗ màu, từ từ nhẹ nhàng chậm rãi.
Cảm giác dịu dàng từ ngón tay chạm vào khuôn mặt nhỏ xinh của Nhi, làm nhỏ tròn mắt, rồi từ từ đỏ mặt. Rồi cú chạm người vô tình của người kế bên làm nhỏ mắt thăng bằng, sa vào lòng Khánh, giờ thì tim Nhi nhẩy loạn xạ cả lên. “ Không lẽ, mình thích anh ta rồi”.
- Cô không sao chứ? – Khánh vẫn giữ Nhi thật chặt.
- À... À.. Tôi không sao. Cảm ơn anh– Đang chìm đấm trong vòng tay ấm áp thì Nhi giật mình bởi câu hỏi của Khánh, nhỏ ngồi thẳng dậy lộ vẽ ngại ngùng. Nhi không biết phản ứng như thế nào sau tình huống vừa rồi, nhỏ tìm cớ trốn thoát để bình tâm.- Tôi...Tôi đi mua 2 con nữa. Anh giữ chỗ giùm tui nhe – Thế là Nhi hồ biến mất tiêu.
******
Tối hôm đó, Vy không có nhà, từ sau khi đi khu vui chơi về, Vy và Tuấn ra vẻ bí mật, có điều gì che giấu nhi. Giờ thì Nhi đang ở nhà mình buồn rầu nằm lăn tới lăn lui chờ đợi.
- Hazzzi.... Buồn chán quá đi. - Nhi lăn vòng vòng đủ mọi tư thế, rồi quay sang nhìn Khánh ngồi gần cửa. Nhỏ lóe lên suy nghĩ táo bạo, rồi cười nham hiểm.
Nhi đứng dậy lén lúc, đi từ từ chậm chậm nhè nhẹ không để Khánh phát hiện rồi tắt cầu dao điện. Căn phòng tối om, Khánh giật mình đứng dậy nhìn vào phòng để tìm Nhi.
- Có chuyện gì vậy? Cô có sao không? – Khánh vừa hỏi vừa tìm kiếm trong phòng, anh đi chậm rãi bước vào từng bước.
Nhi đắt chí cười khúc khít, không lên tiếng, và nấp thật kỹ.
- Linh Nhi. Cô có sao không? Trả lời tôi đi! – Khánh vẫn tìm quanh phòng bằng ánh sáng mờ mờ của chiếc điện thoại. Rồi từ sau anh một bàn tay bất ngờ chụp lên vai.
*Bịch*
Phản xạ tự nhiên Khánh chợp lấy cánh tay rồi quật ngã ra đất, khống chế đối tượng.
- A...aaa - Tiếng la thất thanh của Nhi, nhỏ tính hù Khánh, mà anh tưởng rằng ăn trộm nên thành ra giờ nằm bẹp dưới đất.
Sau cú ngã bất ngờ, trời đất xoay chuyển, giờ Nhi tỉnh hồn lại thì đã thấy Khánh đang thở hổn hễn 2 tay anh đang giữ cổ tay cô đè xuống nền. Nhi chớp chớp mắt, nhìn sự di chuyển của lòng ngực Khánh trong hơi gấp gáp rồi đỏ cả mặt, cô như ngừng thở. Trong ánh đèn điện thoại mờ mờ Khánh phát hiện người đang nằm dưới nền là Nhi, Anh giật mình buông ra.
- Là cô sao? Cô không sao chứ.
- Tôi... tôi không sao. – Nhi tỉnh người ngồi dậy sau câu hỏi.
- Cô làm gì không lên tiếng, mà lại đi từ sau lưng tôi vậy?
- Tôi... Tôi xin lỗi. Tôi chỉ muốn đùa với anh thôi
Khánh không nói gì anh đứng dậy đi ra ngoài, Nhi thấy có lỗi vô cùng níu áo Khánh lắc lắc.
- Tôi xin lỗi. Anh không giận tôi chứ?
- Không cần xin lỗi đâu. - Khánh lạnh lùng bước đi.
- Xin lỗi mà. Anh giận thiệt hả? – Nhi chạy ton ton theo năng nỉ. Dù gì cũng tại nhỏ giỡn quá trớn.
- Tôi nói không cần mà. – Khánh vẫn lạnh lùng bỏ đi, bỗng Nhi phía sau lại la lên.
- A... - Nhỏ đứng im bất động.
Khánh lại một phen hết hồn nữa, anh chạy nhanh đi bật cầu dao điện. Ánh sáng lan khắp căn phòng, giờ Nhi đang ngồi một cục ôm cái chân không nhúc nhích.
- Cô làm sao vậy? - Khánh tiến lại gần lo lắng, anh gỡ cái tay chỗ Nhi đang ôm khư khư. Một dòng máu đỏ tuông ra.
- Không sao. – Nhi nhìn Khánh cười hề hề. Hù Khánh không thành giờ quay ngang chảy máu chân.
- Cô thật là.. – Nét lo lắng hiện trên khuôn mặt Khánh, anh bế Nhi đi tỉnh bơ lại chỗ ghế rồi tự băng bó vết thương cho Nhi
Nhi đơ toàn tập giờ thì tim nhỏ ngừng đập luôn rồi, nhìn anh chầm chầm. Lúc này Tuấn và Vy đã về thấy Nhi đang bị băng bó đầy mình, à không chỉ có chân thôi, liền chạy vào hì hục
- Bà làm sao vậy? – Vy lo lắng.
- À... không sao đâu không để ý ấy mà. – Nhi lại cười cười nhìn Vy
- Còn nói không sao. Nhìn chân bà kìa.
- Không sao mà. Ủa mà 2 người đi đâu chiều giờ vậy?
- Không... Không có gì đâu. – Vy nhìn Tuấn rồi ấp úng nói, rõ ràng có chuyện gì giấu giếm.
- Đau lắm không - Tuấn bỗng ngồi xuống chạm vào chỗ đang băng bó. Mặt lạnh dần rồi lo lắng.
- Ông làm gì vậy? – Nhi nổi da gà bởi lời quan tâm và hành động thái quá của Tuấn
- Bà không cẩn thận giùm tui được à? Đồ hậu đậu này. - Tuấn ngước lên mặt nghiêm nghị.
- Ông nói ai hậu đậu. Có tin tui phi một cước ra đường luông không. – Không hiểu sau Nhi không nói chuyện thì mị với Tuấn được. Nhỏ giơ cái chăn đang băng bó lên, nhá nhá.
- Thiệt tình chứ. Tui đang đau lòng muốn chết đây nè. Bà không thấy hả? – Đè chân Nhi xuống.
- Ông nói cái gì???? Đau lòng?
- Thì... Thì.. tui thấy bà bị thương đau lòng cho bà không được hả?
- Tui bị thương ông đau lòng làm gì?
- Thì... Thì. Kệ tui. “ Đồ ngốc này, đến khi nào em mới biết tôi đau lòng vì tôi thích em hả?”
- Ủa. Ông đang cầm cái gì vậy? – Nhi liết nhìn bịch bánh đang bốc hương thơm phứt, giả bộ hỏi.
- Thì bánh tui mua cho bà nè. - Tuấn cầm bịch bánh giơ lên.
- Thiệt hả? Đưa đây! Đưa đây. – Xòe tay xin xỏ.
- Không giờ tui đổi ý rồi. Tui không cho bà nữa.
- Sao vậy? Cho tui đi. Chúng ta là bạn bè thân thiết mà.
- Có không? Sao tui không biết. - Tuấn vờ giận dõi.
- Có... Có mà. – Nhi lấy tay Tuấn đặt lên đầu nhỏ, rồi cười tươi rối. - Nè thấy chưa thân lắm.
- Bà thiệt là? - Tuấn hiểu ý lấy tay xoa xoa đầu Nhi mĩm cười rồi cho nhỏ bịch bánh. – Được rồi để tui đút cho ăn.
- Thôi... thôi.. tui tự ăn được.
- Bà đang bị thương mà.
- Tui bị thương chân chứ có bị thương tay đâu mà đúc.
- Không tôi muốn đúc. Nè. Ăn đi! - Tuấn lấy miếng bánh ra đưa sát miệng Nhi. - Còn không chịu thì thôi hé.
- Chịu chứ. – Nhi ngoạm miếng bánh nhai, nhóm nhém. Bao xung xướng luôn đồ ăn mốm tận miệng mà.
Tuấn rất vui khi được bên Nhi trong khi vui sướиɠ với mớ đồ ăn ngon hết sảy thì Tuần lại nhìn nhỏ triều mếm vô cùng "Đến Khi nào thì em mới thích tôi như thích mấy món đồ ăn này đây? Tại sao tôi lại thích em nhiều đến vậy?"
*****
Tối đó 12h đêm rồi, Nhi vẫn lăn lóc không ngủ được nhỏ liên tục nhớ lại khoảnh khắc lúc mất điện, liên tục nhớ về Khánh. Nhi lấy can đảm quay sang hỏi Vy sau nhiều lần rìn mò.
- Vy ơi bà ngủ chưa?
- Chưa... Bà cứ lăn vậy sao tui ngủ? – Vy cựa mình quay về phía Nhi rồi mở mắt nhìn nhỏ.
- Tui...tui... xin lỗi. – Nhi sụ mặt, làm ra vẽ hối lỗi.
- Mà có chuyện gì vậy? Chuyện gì làm bạn của tui không ngủ được vậy? – Vy mỉm cười rồi vòng tay ôm eo Nhi.
- Vy ơi? Thích một người có cảm giác sao hả bà. – Nhi hỏi thẳng thừng, nghiêm túc.
- Hả? – Vy giật mình ngồi dậy. Cô chấn giữ Nhi y như hồi chiều Khánh làm – Nói mau! Bà thích ai hả?
- Không. Không có. Tại tui muốn hỏi vậy thôi. – Nhi quơ tay chối lia lịa.
- Còn nói dối. Bà nghĩ giấu được tui sao. – Vy bỏ Nhi ra nằm xuống vị trí cũ. Vy chỉ cần nhìn sơ ngang là biết quá rõ Nhi nói thật hay nói dối.
- Ờ.. Thì có... mà tui không biết có phải thích không nữa. Tui cứ nghĩ về người đó mãi thôi. Mỗi lúc bên cạnh, tui thấy tim mình loạn nhịp. Vy ơi! Trả lời tui đi, có phải tui thích người ta rồi không?
- Được rồi. Được rồi. Mà người đó là ai vậy?
- Không nói được đâu. Mau trả lời đi, tui thích người ta rồi phải hông?
- Tôi không biết nữa. Nhưng theo như kinh nghiệm xem phim tình cảm của tui thì bà thích người ta rồi đó.
- Thiệt hả Vy? – “Mình Thích Anh Ta Thật Rồi”
- Ừmh. Mà người đó là ai vậy? Mói mau.
- Không nói đâu. Khuya rồi ngủ đi.
- Nói mau.
- Không mà.
Nhi quay đi mặt buồn rười rượi "Sao mình lại thích một người không nên thích thế này?"
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Teen
- Hãy Để Anh Bảo Vệ Em, Người Con Gái Đến Từ Tiên Giới
- Chương 10: Mình thích anh ta mất rồi