Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hãy Chờ Tôi, Một Chút Nữa Thôi!

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mọi thứ vẫn diễn ra như thường lệ, thức dậy, ăn sáng rồi đi học, một cuộc sống yên bình. Và cũng từ ngày đó Vương Nhi đã không gặp lại Hoàng Phong nhưng trong lòng không hiểu sao vẫn không quên được. Cho đến một buổi chiều, bầu trời âm u, từng đợt mây đen cứ kéo tới nhưng lại không mưa, Vương Nhi đeo ba lô, cầm sẵn cây dù để phòng hờ rồi đi bộ đến hiệu sách mua truyện. Cô rất thích đọc truyện tranh và ngôn tình nên cứ hai tháng là cô lại đi mua chứ không đọc trên mạng. Vừa đi được nửa đường là trời mưa, cô nép vào một quán cà phê bật dù định đi tiếp nhưng quái, cây dù không bật được, cô đứng giằng co mãi đến chảy mồ hôi, không mở nữa, cô thật xui xẻo. Đành vào quán chọn một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống, cô gọi ly nước cam rồi nhìn cơn mưa mỗi lúc một lớn không có dấu hiệu giảm, hazzzz bây giờ là ba giờ chiều cơn mưa này không biết bao giờ mới tạnh. Dời mắt lướt nhìn xung quanh cho tới bàn thứ tư trong góc, người con trai đang chuyên tâm đọc sách đó chẳng phải là Hoàng Phong sao? Nhưng dù biết cô cũng không dám qua chào hỏi, cũng không hiểu tại sao, có lẽ là ngại. Quay mặt lại, tim cô lại đập nhanh rồi, bình tĩnh tại sao người ta không nhìn cô hà cớ gì tim đập nhanh chứ. Trong quán, ngoài tiếng nhạc du dương thì không có âm thanh nào khác khiến mọi người cảm thấy thoải mái, bất ngờ một tiếng hét với âm lượng cao vυ"t vang lên:

- Mày là đồ đê tiện, uổng công tao coi mày là bạn mà mày dám cướp bồ tao!

Theo sau là tiếng la của cô gái còn lại, cô ấy bị tát hai bên má đỏ chót nhìn thật thảm nhưng cô ấy không đánh lại mà chỉ khóc. Cô gái kia hừ một tiếng quay lưng định bỏ đi thì cô gái lúc nãy đang khóc bỗng nhào lên đánh tới tấp khiến cô gái kia không đỡ kịp té về phía đối diện, mà đối diện chính là cô. Vương Nhi chỉ kịp nhảy ra khỏi ghế, ba lô và dù vẫn còn để trong đó, nhìn cảnh tượng hỗn loạn trong quán đều gây chú ý tới mọi người, Hoàng Phong cũng ngước mắt lên nhìn và hai cặp mắt nhanh chóng chạm nhau. 1s, 2s, 3s cậu ấy bỗng lao về phía cô nhanh như tên ôm ngang eo kéo cô ngã xuống ghế, vừa chạm lưng ghế cũng là lúc tiếng ly vỡ vang lên, thật chói tai. Thì ra cậu ấy cứu cô nếu không bây giờ cô đã nằm trên cán y tế chứ không phải là ghế của quán cà phê, khoan đã, cô từ từ mở mắt ra, do lúc nãy hoảng quá thấy cậu ấy lao tới không biết làm gì nên mới nhắm mắt và nhìn... nhìn... nhìn cô vội bật dậy và thế là môi cô chạm vào mắt cậu ấy. Hoàng Phong cũng giật mình vội đứng dậy, ho một tiếng rồi quay lại bàn. Nhìn hai cô gái trước mặt đang bị chủ quán kéo ra ngoài mà vẫn còn ầm ĩ, cô nhớ tới chuyện ly vỡ, ngại ngùng nói:

- Cám ơn cậu!

- Không sao!

Cậu ấy rất bình thản như chưa có chuyện gì, còn cô thì tim đạp gia tốc, nghĩ lại lúc nãy tư thế của họ một trên một dưới, mặt hai người chỉ còn mấy mm nữa là đυ.ng nhau rồi, còn hôn mắt, cô đỏ mặt.

Mọi thứ được phục vụ dọn dẹp, ông chủ xin lỗi cô và mọi người rồi khung cảnh lại yên bình như trước. Ly nước cam bị vỡ được pha lại, cô hút một hơi rồi quay đầu nhìn ngoài trời, mưa đã nhỏ, cô lại hút hai ba hơi để cạn ly nhanh chóng đứng lên thanh toán, nghĩ không thể cứ thế đi như thế nên cô đi đến trước bàn cậu ấy, mỉm cười:

- Cám ơn cậu lần nữa nếu không có cậu giờ tôi đã nằm trong viện rồi. Tôi đi trước, bai!

Nhìn Hoàng Phong không phản ứng, cô trề môi thì thầm đồ lạnh lùng rồi quay lưng đi. Cánh cửa đóng lại, cô cố gắng mở chiếc dù lần nữa, sao kì vậy, lúc ở nhà mở thử vẫn bình thường mà sao giờ lại kẹt, aaaaa thật bực mình. Cô tức quá ném luôn cây dù xuống đất rồi kéo ba lô che đầu đi vào làn mưa, nhưng sao mưa không rơi, không ướt nữa, cô ngước lên rồi ngạc nhiên vô cùng, Hoàng Phong đang che dù cho cô. Giọng nói trầm thấp vang lên:

- Cầm dù đi!

Rồi không đợi cô phản ứng cậu ấy kéo tay phải cô cầm dù sau đó quay lại quán. Nhìn cậu ấy chạy nhanh trong mưa, cô ngẩn người, cậu ấy... thật tốt. Cô cứ cầm cây dù đứng nhìn cho tới một lúc sau Hoàng Phong chạy chiếc xe đạp đến trước mặt, miệng nở nụ cười nhạt nhìn cô:

- Lên không?

Cô không kịp hiểu, đợi đến khi phản ứng lại thì đã thấy mình ngồi trên yên sau, một tay đang ôm ba lô, một tay đang cầm dù che cho cả hai. Một khung cảnh vô cùng đơn giản nhưng cũng thật lãng mạn, hai người đi xe dưới màn mưa.
« Chương TrướcChương Tiếp »