Chương 36: Là hắn
Thì ra là hắn!
Tại sao là hắn?
Như thế nào, là hắn....
---------------------------------
Thời tiết đẹp, thừa dịp được nghỉ, Dương Dương bắt Hứa Đồng cùng cô đi bơi.
Cô nói với Hứa Đồng: “Vé vào cửa rất vất vả với mua được, rất quý. Đường Tráng muốn cùng ta uyên ương đùa nước, ta cũng không cho. Ta nói, Hứa Đồng, ngươi đừng nói với chị ngươi không muốn đi!”
Hứa Đồng xem vé vào cửa, có chút động tâm.
Đó là bãi tắm xa hoa nhất A thị, ra vào đều là người có tiền, bình dân khó có được cơ hội vào trong .
“Ngươi mang bộ áo tắm mới của ngươi cho ta, ta mới đi!” Cô thản nhiên nói.
Dương Dương kêu lên: “Này! Ngươi đừng quá đáng! Hứa Đồng, ta thành khẩn nói với ngươi, ngươi dáng người như đậu cove vậy, không thích hợp mặc hai mảnh!”
Hứa Đồng kiên trì, “Không cho ta mặc ta sẽ không đi. Ta là đầu cove, vậy ngươi chính là phao cấp cứu!”
Dương Dương hung hăng thở mấy hơi, sau một phen đau khổ dãy dụa, cuối cùng thỏa hiệp, “Được, được, được! cho ngươi, cho ngươi, cho ngươi!” Một mặt đem bộ bikini mới tinh trong túi tức giận đưa cho Hứa Đồng, một mặt nghiến răng nghiến lợi oán hận, “Đường Tráng, anh trăm ngàn đừng để tôi thấy anh đính hôn với người khác, bằng không đến lúc đó, tôi ức chế lên, ngay cả qυầи ɭóŧ của em gái anh tôi cũng sẽ lột sạch! Đáng giận!”
●︶3︶●
Hứa Đồng mặc bikini màu xanh nước biển, ngồi bên cạnh hồ bơi, ngâm chân trong nước, cặp đùi trắng nõn qua lại rung động. Mặt hồ tung lên những giọt nước nho nhỏ, cô một thân da thịt trắng nõn đọng vài hạt nước lại càng thêm xinh đẹp hoạt bát. Bao quanh ngực một mảnh áo bơi nhỏ, mặc dù không phải cao ngất nóng bỏng, nhưng lại thanh tú đáng yêu.
Cô ngồi ở chỗ kia, nghiêng đầu, giống như đang thất thần. Bàn tay nhẹ chống cạnh đùi, bàn chân một chút lại một chút chậm rãi đá nước. Từ xa nhìn lại, bộ dáng hồn nhiên ngây thơ như trẻ con, vừa khờ khạo xong cũng thật kiều diễm, thản nhiên vô lo, hoàn toàn không thấy chính mình lúc này đã hấp dẫn bao nhiêu ánh mắt đang vụиɠ ŧяộʍ đánh giá, nóng bỏng lưu luyến không muốn rời.
●︶3︶●
Vốn tưởng rằng bãi tắm cao cấp so với nơi khác phải thế nào, nhưng sau khi vào, Hứa Đồng phát hiện, ngoài việc tiêu càng nhiều tiền, phục vụ càng khiêm tốn, nước nơi này với các nơi khác giống nhau như đúc, cũng không có tác dụng thần kì gì, cũng không thấy xuống nước xong làn da sẽ trở nên trắng nõn hay trơn mịn.
Hứa Đồng mất hứng, cũng không thích thú xuống nước.
Ngồi cạnh hồ, cô miễn cương phóng tầm mắt hướng xung quanh đảo một vòng.
Khi nhìn qua bờ bên kia, Hứa Đồng bỗng dưng ngẩn ra. Cô nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc.
Đem tầm mắt lặng lẽ nhìn lại.
Quả nhiên không nhìn lầm, thật là người quen. Hơn nữa không chỉ có một người.
Đối diện hồ, có hai người đang nằm phơi nắng, một là Cố Thần, một là Chương Thực Đồng.
Nhìn đến hai người, Hứa Đồng không khỏi cười “Xuy” một tiếng.
Dương Dương trăm phương nghìn kế muốn cho cô thoát ly khỏi bóng ma của bọn họ, không tưởng tượng cô cùng Cố Thần lại có thể chó ngáp phải ruồi mà gặp nhau ngay ở đây.
Hứa Đồng cười tưởng tượng, nếu Dương Dương nhìn thấy Cố Thần cùng Chương Thực Đồng ở nơi này, không biết có thể hay không kêu lên thảm thiết.
Cười sau, suy nghĩ lại, hiểu ra một vấn đề.
Ở nơi này gặp được bọn họ, kì thật cũng không phải ngạc nhiên. Đây vốn chính là nơi các đại gia tiêu tiền, hai vị kia nói không chừng là thường xuyên đến, không như cô cùng Dương Dương xuất hiện ở trong này, mới chính thức gọi là chó ngáp phải ruồi.
Không xác định được hai người kia có hay không nhìn thấy mình. Hứa Đồng lặng lẽ quan sát lại.
Cũng không tính như vậy rời đi.
Gặp được thì gặp được chứ sao, có cái gì? Ngược lại đột ngột rời đi, mới có vẻ trong lòng để ý.
Bỏ qua hai người kia, Hứa Đồng nhìn cách nơi đó không xa. Ngốc cô nương Dương Dương kia, phao bơi trên người, hai tay đẩy nước, vẫn đang vui vẻ chơi đùa, không hề biết chơi đùa như vậy, động tác tuyệt đẹp, tư thái kiều diễm, đây thực sự cũng không phải tự bản thân cô ấy cố ý bày ra.
Đột nhiên, Hứa Đồng cười rộ lên.
Ưu sầu trên người ngốc cô nương kia, giống như không thể dừng lại lâu lắm. Cô ấy rõ ràng một phút trước còn than thở, ngay sau đó đã hồi phục lại bình thường.
Không giống mình, ngược lại. Trên mặt cứ cười đến hân hoan nhảy nhót, trong lòng lại có một loại thản nhiên cô độc, thậm chí có khi lại là đau khổ bàng hoàng.
Cứ như vậy một mặt mỉm cười, một mặt ưu tư. Hứa Đồng cùng không biết, bộ dáng buồn bã này, đến tột cùng có bao nhiêu quyến rũ làm mê võng lòng người.
●︶3︶●
Ở đối diện hồ, Cố Thần không tiếng động nheo lại hai mắt.
Sớm đã nhìn đến cô gái kia.
Thật sự là hành vi phóng đãng, cư nhiên ăn mặc loại quần áo thiếu vải như vậy vào bãi tắm rêu rao.
Da thịt cô trắng nõn từng mảng từng mảng lộ ra. Hắn biết chúng đến tột cùng có bao nhiêu mềm mại. Mỗi tấc mỗi tấc kia đã ở trong lòng bàn tay hắn thiêu đốt qua.
Chúng đã từng là hắn độc hưởng, hiện nay lại bị cô mang ra cho cả thiên hạ nhìn. Không rõ nguyên nhân gì, nghĩ đến đây, trong lòng hắn bỗng nổi lên tức giận.
Cô hồn nhiên, ngồi ở chỗ kia đá nước, nhìn qua thật ngây thơ đáng yêu, nhưng hắn lại cảm thấy cô kì thật là đang trêu hoa ghẹo nguyệt.
Quả nhiên, không bao lâu sau đã có vài gã đàn ông đến gần cô.
Thoáng một chút, hắn không rõ trên mặt hắn bây giờ rốt cuộc là mỉm cười hưởng thụ hay vẫn là phiền nhiễu không kiên nhẫn.
Nhíu nhíu mày xong, Cố Thần cố gắng đem mi tâm giãn ra, trở lại tư thái tự tại thản nhiên, đem ánh mắt thu hồi, chuyển qua nơi khác.
Đối với cô đến tột cùng là thích hay vẫn là không kiên nhẫn? Tùy cô ta đi tắm, đó là chuyện của cô ta, cùng hắn có cái gì quan hệ?
Nhưng bờ bên kia không hiểu có lực từ kì lạ gì đó, luôn lơ đãng hút tầm mắt người khác về phía đó.
Làm hai mắt Cố Thần lại một lần nữa vô tình đảo qua bờ bên kia, khi hắn vừa nhìn đến, Hứa Đồng ngồi ở bên cạnh, “phù phù” một chút rơi vào trong mặt hồ.
●︶3︶●
Muốn yên tĩnh ngồi một mình trong chốc lát, nhưng một đám nam sĩ ruồi bọ nhàm chán cứ bổ nhào đến bên người.
Lần thứ sáu cảm nhận được lại có tầm mắt nóng rực làm càn cao thấp đảo trên người mình, rốt cuộc Hứa Đồng trở nên không thể bình tĩnh.
Nhìn người đàn ông bên cạnh nói muốn dạy cô bơi lội, Hứa Đồng chỉ cảm thấy trong lòng đều là không kiên nhẫn.
Cô chỉ là ngồi ở bên cạnh hồ không muốn vận động mà thôi, hắn dựa vào cái gì võ đoán kết luận cô không biết bơi lội?
Nhìn đối phương vẻ mặt mong chờ, Hứa Đồng miễn cưỡng bỏ qua hắn, không nói một tiếng, đưa tay chống lên, không dấu hiệu nhảy vào trong nước.
Cảm giác mát lạnh vây lấy cô.
Hứa Đồng nhắm mắt lại hướng đáy hồ chậm rãi lặn xuống.
Cô có thể lặn xuống nước trong một thời gian rất lâu. Đây là sau khi mẹ qua đời cô vô ý luyện được.
Khi đó cô nhớ mẹ, trong lòng khổ sở lại không biết làm gì để giải thoát, Đường Tráng liền dạy cô học bơi. Từ đó về sau chỉ cần trong lòng phiền muộn, sẽ nhảy vào bể bơi, lặn xuống dưới nước, để dòng nước mát lạnh vây quanh mình, giúp cô tẩy đi cảm giác phiền muộn.
●︶3︶●
Hứa Đồng lặng lẽ lặn xuống.
Bỗng nhiên cô mở hai mắt, đáy mắt hiện lên một tia đau đớn.
Đùi tự dưng bỗng trở nên đau nhức.
Đã rất lâu không xuống nước, không thể tưởng tượng lúc này đột nhiên lặn xuống lại bị rút gân.
Cô cố gắng di động. Tay chân vung, muốn bơi lên. Nhưng đùi thực sự đau, chỉ có thể rơi xuống, trong im lặng thống khổ rêи ɾỉ.
Thời gian lặn xuống đã vượt quá mức bình thường, cảm giác muốn được hô hấp chưa bao giờ mãnh liệt như lúc này.
Giãy dụa một hồi, Hứa Đồng bỗng nhiên cảm thấy có chút buồn cười.
Một bãi tắm lớn như vậy, thế nhưng không ai biết, giờ khắc này ở dưới đáy hồ, đang có một cao thủ lặn sắp sửa chết đuối.
Cô cứ như vậy, đi rồi, lưu lại sau này chỉ sợ chính là một cái chê cười.
Ý thức bắt đầu rã rời.
Cô cảm thấy rất mỏi mệt.
Ngắn ngủi hai mươi mấy năm, cuộc sống của người khác như vậy hạnh phúc vui vẻ, chính mình lại nếm đủ mọi loại nhân sinh đắng cay chua sót.
Nếu ra đi như vậy, cũng không phải chuyện không tốt.
Hứa Đồng thôi giãy dụa, chậm rãi nhắm hai mắt.
Dưới đáy nước, hai gò má cô trong sáng, lặng lẽ chấp nhận.
●︶3︶●
Ý thức đang phiêu tán, bỗng bên hông cảm thấy căng thẳng.
Trên đôi môi truyền đến một cảm giác mềm mại.
Nơi đó tựa như có một cơn gió nhẹ thổi qua, mang đến cho cô không khí.
Cô bỗng trở nên tham lam, từng ngụm từng ngụm hút vào, cùng với đối phương không tự giác giao cuốn một chỗ.
Trong đầu còn không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy cả người dao động, cô bị một lực lớn mang theo bơi về phía trước.
Bên tai vang lên một tiếng “Rầm!”, cô và người kia, cùng nhau nhô lên khỏi mặt nước.
Rốt cục ý thức mình đã được cứu!
Hứa Đồng lòng mang cảm kích mở mắt.
Nhưng trong mánh mắt lại là một gương mặt, làm cho cô trong nháy mắt trở nên giật mình.
Thì ra là hắn!
Tại sao là hắn?
Như thế nào, là hắn....
Hay lắm nha (^∇^)ノ♪