Chương 47: Quỳ xuống! (1)

Chương 47: Quỳ xuống! (1)

Rất nhanh, Trương Vanh đến nơi mà Chu Bình đã hẹn.

Nơi này là một nhà hàng nhỏ bình thường, nhưng kinh doanh rất tốt, lúc giờ cơm rất đông khách, rất ồn ào.

Vừa mở cửa, Trương Vanh liền nhìn thấy một người phụ nữ to béo đang ngồi ở gần cửa hút thuốc, đứng dậy đi tới, quan sát anh một phen.

"Ngươi chính là Trương Vanh?"

Người phụ nữ có chút ngoài ý muốn, trong mắt không đè được vẻ kinh diễm, tự giới thiệu, "Tôi là Chu Bình."

"Ai nha! Chu tỷ, chị khách khí quá, lại còn ra tận cửa nghênh đón tôi? Không cần, không cần đâu. Haha!"

Trương Vanh cười gật đầu với cô ta, hỏi, "Đạo diễn Trần đâu? Sao tôi không thấy anh ta?"

Anh nhìn như thân thiện, kì thực thái độ rất khinh thường làm cho Chu Bình khó chịu, nhưng không biểu hiện ra bên ngoài, thay vào đó nặn ra một nụ cười, hất cằm về phía gian phongf: "Anh ta ở trong phòng riêng."

Vừa nói, cô ta vừa đưa tay ra hiệu.

Trương Vanh không chút do dự, nhấc bước đi vào nhà hàng.

Như lời Chu Bình nói, Trần Qua đang chờ trong phòng ở nhà hàng, bịt khẩu trang kín mít sợ người khác nhận ra.

Vào cửa liền thấy hắn đang hút thuốc, Trương Vanh đẩy cửa ra, hắn đeo khẩu trang lại, thấy Trương Vanh với Chu Bình đi đằng sau mới bỏ khẩu trang xuống.

"Đạo diễn Trần, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Trương Vanh cười hì hì, kéo cái ghế đối diện.

Chu Bình đi vòng qua anh, ngồi bên cạnh Trần Quan, đối diện với vị trí của Trương Vanh.

Nhìn Trương Vanh, Trần Qua không nhịn được, hắn rướn người về phía trước thăm dò, hạ giọng nói, "Chúng ta đừng nói nhảm nữa, vào thẳng vấn đề đi! Những tư liệu kia đang nằm trong tay cậu đứng không?"

"Tư liệu gì?" Trương Vanh vẻ mặt khó hiểu.

Trần Qua sắc mặt đỏ rực, vỗ bạn bốp một cái, "Mày đang đùa tao đúng không?"

Trương Vanh cười nhẹ không nói.

Chu Bình bên cạnh vỗ vỗ Trần Quá, đẩy hắn ra, nặn ra một nụ cười, "Trương lão sư, lão Trần tính tình không tốt lắm, cậu đừng giận, chuyện gì cứ từ từ nói."

"Chị quá khen rồi, tôi không gánh nổi câu lão sư này!" Trương Vanh xua tay.

"Lão sư chính là lão sư, danh tiếng có trước có sau, còn có chuyên ngành nghệ thuật."

Chu Bình nhìn anh đầy ẩn ý: "Trương lão sư làm việc cẩn thận đáng để học hỏi."

Trương Vanh cười cười, nhướng mày nhìn Trần Qua, rồi chỉ vào Chu Bình lớn giọng, "Đạo diễn Trần, anh nhìn chị dâu hiểu chuyện thế này! Có thể nói, anh lấy được một người một người vợ tốt như vậy, đúng là ba đời có phúc. Tôi mừng thay cho anh!"

Cơ thịt trên mặt Trần Qua đều nổi ca lên, hiển nhiên là rất tức giận.

Tiểu tử Trương Vanh này đâu có phải đến để nói chuyện phiếm? Rõ ràng là đến nói khinh thường hắn.

Trương Vanh vô cùng hứng thú nhìn hắn, mong chờ hắn công kinh lại, nhưng nhìn Trần Qua hồi lâu, hắn vẫn nhịn lại

Dưỡng khí công thật là tốt nha!

Lắc đầu tiếc nuối, Trương Dung cười cười, nhấc ngón tay cái hướng về phía Chu Bình, "Vẫn là chị dâu ra tay, quá được! Đúng là tư liệu trong tay tôi, nội dung bên trong đúng là câu từ đáng giá ngàn vàng. Thật xứng đáng! Chậc chậc chậc! Nói thật với chị, tôi dựa vào tư liệu này mới đi được tới ngày hôm nay. Tôi không tiết lộ cho ai cả."

Chu Bình thở gấp, trao đổi qua ánh mắt với Trần Qua, "Tư liệu đâu?"

"Tôi không mang." Trương Vanh vuốt vuốt tay.

Trần Qua đứng dậy vỗ bàn, "Mày nghĩ mang tay không vào hang sói trắng?"

"Anh xem, anh xem, sao cứ phải nóng nảy thế?"

Trương Vanh đắc ý nhìn hắn, xua tay mắng như đang mắng một đứa trẻ: "Không phải tôi muốn nói anh đâu, nhưng anh nhìn chị dâu kia kìa, vân đạm phong khinh, vừa nhìn là biết cao nhân, phải nói tôi mừng thay cho anh đấy?"

Trần Qua nghiến răng, nghiến lợi, hận không thể bay qua bàn xé xác Trương Vanh.

Chu Bình nhìn chằm chằm gương mặt tinh xảo của Trương Vanh, lần thứ hai duỗi tay ra kéo Trần Qua ngồi xuống ghế.

"Ra điều kiện!" Bà ta hất cằm về phía Trương Dung.

"Ra điều kiện gì?"

Trương Vanh ghé tai qua, liền hỏi, "Được rồi, chị Chu, chị nói qua điện thoại sẽ giúp tôi chấm dứt hợp đồng với công ty Kim Thế Giai đúng chứ? Hợp đồng đâu?"

Bà ta lấy tập tài liệu từ trong túi, mở ra, đặt trên bàn, chậm rãi đẩy về phía Trương Vanh.

Trương Vanh liếc nhìn thăm dò, đưa tay đón, Chu Bình đột nhiên đè văn kiện xuống.

Bà ta chậm rãi đứng dậy, nhìn Trương Vanh nói, "Đây là hợp đồng giải ước của cậu và Kim Thế Giai, sẽ được đóng dấu. Bên dưới là hợp đồng giữa cậu và công ty của lão Trần. Một tệ, một phút kí, cùng đóng dấu. Chỉ cần cậu ký tên, lập tức có hiệu lực."

Bà ta dừng lại một lúc, rồi nghiêm túc nói, "Chuyện này chúng tôi đã giúp cậu làm, đây là thành ý của chúng tôi, nhưng chưa thấy thành ý của cậu, vì vậy mọi thứ đều chưa thể đưa cho cậu."

Nhìn Chu Bình, khóe miệng Trương Vanh nhếch lên một nụ cười, "Chị Chu không tin tôi! Thế thì thôi vậy."

Sau đó, anh thu tay về, trở lại dựa vào ghế.

T Hãy Bỏ Qua Vẻ Đẹp Trai Của Tôi - Chương 47: Quỳ xuống! (1) T