Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hãy Bỏ Qua Vẻ Đẹp Trai Của Tôi

Chương 39: Đàn ông đứng thẳng, không gục xuống đất

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 39: Đàn ông đứng thẳng, không gục xuống đất.

Nhà máy của lão Đổng phá sản.

Ông ta tức giận nhìn mọi thứ trong văn phòng bị nhân viên vận chuyển, chuyển đi hết, nhưng ông không dám cũng không thể ngăn cản.

Cổng khu vực nhà máy đã bị niêm phong, xưởng chế biến 23 năm miệt mài của ông không thể vượt qua được cuộc sống chật vật này.

Nguồn điện nhà máy bị cắt, ông bước từng bước nặng nhọc trong xưởng hoang vắng, trước đây ồn ào náo nhiệt, bây giờ im ắng, chỉ còn mỗi con chó già đói bụng, thỉnh thoảng sủa lên một tiếng.

"Ba, ba ăn một chút gì đi!"

Cậu con trai của lão Đổng mang bánh mì và nước khoáng tới: "Từ sáng sớm đến nay ba vẫn chưa ăn gì, cứ tiếp tục thế này thân thể làm sao có thẻ chịu đựng được, ba ăn một chút cũng được."

"Ta không đói."

Lão Đổng thều thào nói, sau đó cầm lấy bánh mì, xé vỏ ra. Chậm rãi bước ra cổng, con chó già nghe tiếng bước chân quen thuộc, từ xa nó đã nghoe nguẩy cái đuôi.

Ông vẫn nhớ, con chó này trước đây bé bằng bàn tay, trông rất xấu xí. Nhưng từ khi nó tới đây, nhà máy dần ăn nên làm ra. Khi đó ông còn nói đùa rằng, con chó phát tài, vì con chó mang lại may mắn cho ông, ông đã đặt tên nó là Vượng Tài, ông sẽ chăm sóc cho nó khi nó về già.

Trong nháy mắt, đã hơn mười năm trôi qua, ông đã già, Vượng Tài cũng đã già.

Ông quỳ xuống, bẻ đôi chiếc bánh mì, đưa phân nửa cho Vượng Tài. Lão Đồng suy nghĩ một lúc, rồi đặt bánh mì trên mặt đất.

Vượng Tài lúc này mới tiến tới chỗ bánh mì, gặm một miếng thật lớn. Ăn ngấu nghiến, nó nuốt luôn mẩu bánh mì vào bụng, Vượng Tài vẫy đuôi, tiến lại gần lão Đồng trước mắt, liếʍ liếʍ mu bàn tay của ông.

"Ôi.."

Lão Đồng thở dài một tiếng: "Lúc nhà máy làm nên ăn ra, tôi cũng thỉnh thoảng mua thịt cho cậu, nhưng giờ nhà máy đóng cửa, ngay cả bánh mì cũng không có để nuôi cậu. Có lẽ đây là báo ứng.."

Vừa nói, ông vừa xé nửa chiếc bánh mì còn lại trên tay, đưa vào miệng Vượng Tài từng miếng một.

Sau đó, ông vươn tay cởi bao da trên cổ Vượng Tài ra, vỗ vỗ vào đầu nó, "Đi đi, cậu theo tôi chỉ có chết đói thôi, đi tìm một người tốt đi!"

Vượng Tài lắc lắc tai, đi xung quanh lão Đồng hai lần trước khi quay trở lại chuồng chó, nằm co chân trên mặt đất.

Lão Đổng sững sờ, sau đó cười khổ, quyết định ngồi phệt xuống mặt đất.

"Ba, chúng ta về nhà trước đã! Trên mặt đất lạnh lắm, ba đừng để cảm lạnh."

Tiểu Đồng tiến lên khuyên ông, nhưng lão Đồng lắc đầu, không nói gì.

Tiểu Đồng không còn cách nào khác, đành quay lại xe, mở cửa, nói với con trai: "Khánh Khánh, đi gọi ông nội về nhà đi con."

Ở ghế sau, một cậu bé khoảng chừng năm, sáu tuổi đang ông điện thoại xem Douyin, nghe vậy liền miễn cưỡng đứng dậy, chạy đến chỗ lão Đồng, rầm rì: "Ông nội, chúng ta về nhà thôi."

"Khánh Khánh, ông nội mệt, muốn ngổi nghỉ một lát."

Lão Đồng xoa xoa đầu cậu bé, "Con muốn ngồi cùng ông nội một lát không?"

"Dạ có ạ." Thằng nhỏ trả lời, ngồi lên đùi ông, cúi đầu xuống, tiếp tục xem Douyin.

Trong điện thoại di động, tiếng cười đùa vui vẻ, âm thanh náo động như vậy, nhưng dường như là đang ở một thế giới khác so với ông.

Đột nhiên, tiếng hát của một nam nhân từ trong điện thoại vang lên.

"Đàn ông đứng thẳng, không gục xuống đất, có nước mắt cũng đừng dễ dàng lau."

"Dù phía trước có gập ghềnh, ****, hãy vỗ vào mặt."

"Một người đàn ông không bao giờ sợ đau khổ, trong lòng có một ước mơ tung hoàng thiên hạ,"

"Lời nói của bạn tốt, hãy nhớ ở trong lòng!"

* * *

Nghe tiếng hát, ánh mắt mê man của lão Đồng từ từ trở nên rõ hơn, sự chú ý cũng dần được rời đi.

Ông cúi đầu, thấy một người đàn ông trung niên đang cầm đàn guitar trên màn hình điện thoại hát bài này.

Khánh Khánh dường như rất thích giai điệu của bài này, cũng nhẩm theo bài hát, video phát hết cũng không vuốt xuống mà để nó phát liên tục

"Đã bao lâu không gặp, không gọi điện."

"Bạn của ta, hiện tại bạn ổn chứ?"

* * *

"Một người đàn ông không bao giờ sợ đau khổ, trong lòng có một ước mơ tung hoàng thiên hạ."

"Lời nói của bạn tốt, hãy nhớ ở trong lòng!"

* * *

Không biết từ bao giờ, lão Đồng đã bật khóc.

Khánh Khánh thấy đỉnh đầu có giọt mưa, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen nghịt, nhanh chóng đứng dậy kéo lão Đồng, "Ông nội đi mau! Trời mưa rồi."

"Ừ, Khánh Khánh vào xe trước đi, ông nội ngồi một lát nữa rồi sẽ vào."

Lão Đồng buông tay để Khánh Khánh đi vào xe.

Ngồi trong bóng tối, ông để gió đêm lau khô nước mắt, ánh mắt dần trở nên kiên định.

Đột nhiên, chuông điện thoại reo lên.

Ông lấy điện thoại từ túi quần, nhìn dãy số, không khỏi sững sờ.

Do dự một lúc ông nhấn nghe: "Lão đội trưởng.."

Bên kia điện thoại, một giọng nói lớn vang lên: "Tiểu Đồng! Ông già này làm gì vậy hả? Xảy ra chuyện lớn như vậy cũng không thèm nói cho chúng ta biết? Ta phải nghe tin từ mấy anh em của ông mới biết đấy."

Lão Đồng ánh mắt buồn bã, "Lão đội trưởng, ta.."

"Được rồi! Đừng nói nữa."

Lớn giọng cắt đứt lời nói của ông, "Ta đã gọi cho bọn Tiểu Tôn, Tiểu Ngụy rồi, bọn ta ngày mai sẽ đến chỗ ông! Gặp nhau rồi nói chuyện! Trời có sập, bọn ta cũng sẽ giúp ông! Mau lên! Về nhà ngủ đi! Đừng lo cho đàn em! Đây là mệnh lệnh!"

Lão Đồng rùng mình, đứng bật dậy, đứng nghiêm: "Rõ!"

Cúp điện thoại, lão Đồng nhìn xuống màn hình điện thoại di động, thất thần.

Một lát sau, ông thở dài, nhìn những vì sao trên bầu trời đêm, mây mù trong lòng cũng bị cuốn đi.

Ta vẫn chưa thất bại! Ta vẫn còn cơ hội!

Vì vợ con, anh em chiến hữu, ta phải đứng thẳng! Cùng lắm thì làm lại từ đầu, sợ cái gì.

Dìu lão Đồng lên xe, Tiểu Đồng lái xe, thay vì nhìn đôi mắt đỏ hoe của lão Đồng qua kính chiếu hậu, anh không ngừng nói về chuyện vui ở trường của Khánh Khánh, khiến lão gia từ vui vẻ.

Trên mặt lão Đồng hiện lên ý cười, nguyên bản xương sống cũng thẳng tắp, tư thế ngồi đoan chính, hệt như lúc trẻ ở trong quân ngũ.

Về đến nhà, cả nhà ngồi quây quần bên nhau dừng bữa.

Tuy món ăn giản đơn, nhưng tất cả mọi người đều thấy ngon miệng.

Ăn tối xong, lão Đồng về phòng ngủ nghỉ ngơi, đã sớm mệt mỏi không chịu nổi.

Tiểu Đồng trở về phòng ngủ, ngồi trên giường mở điện thoại vào APP Douyin.

Vuốt vài lần cũng không thấy video muốn xem, anh hơi suy nghĩ rồi mở Bảng xếp hạng chủ đề hot Douyin.

Tìm kiếm từ trên xuống dưới, anh nhanh chóng tìm được mục tiêu, chủ đề thứ 3 trong danh sách hot: The man song.

The man song.. tên rất hay.

Nhấp vào video, anh đột nhiên nhận ra ca sĩ trong video là một ca sĩ mà anh từng rất hâm mộ, tên là Lý Vũ Thần.

Giai điệu vang lên, anh chăm chú nghe từ đầu đến cuối.

Một lúc sau, anh thở phào một cái, giơ ngón cái tán thưởng.

Lúc này anh mới nhận ra video đang phát trực tiếp.

Bấm vào ảnh đại diện để vào phòng phát trực tiếp, Lý Vũ Thần đang hát bài hát trong video, bên trong phòng phát trực tiếp quà như thủy triều, hiệu ứng bay đầy phòng.

Tiểu Đồng bấm vào chuyên mục quà tặng, chọn món quà rẻ nhất, thanh toán bằng số dư ít ỏi, rồi gửi đi.

Sau đó anh lặng lẽ gõ hai chưa vào khung bình luận, "Cám ơn!"
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
🖼️ Hình ảnh không hỗ trợ ở phiên bản này. Vui lòng xem trên Phiên bản đầy đủ
« Chương TrướcChương Tiếp »