Chương 35: Dương Thiếu Khang tận tình khuyên bảo. (2)
"Lão đệ."
Dương Thiếu Khang vỗ vai anh, sốt sắng nói, "Trong ngành kinh doanh này, những người nổi tiếng, những ngôi sao lớn, họ đều là hàng chất lượng đẩy lên sân khấu để thu hút khán giả. Ngày hôm nay họ được ưu chuộng. Ngày mai họ đắc tội cao nhân nào đó, họ sẽ phải biến mất. Đây giống như một kim tự tháp, người đứng đầu có quyền phát biểu, đó là nhà đầu tư, thứ hai là người giúp nhà đầu tư kiếm tiền, những người còn lại đều ở tầng chót. Giúp nhà đầu tư kiếm tiền, chỉ khi cậu vào nhóm nhỏ đó mới có thể trở thành kim chủ."
Dương Thiếu Khang thực sự rất giỏi nói chuyện, Trương Dung được một phen động tâm.
Dương Thiếu Khang rõ ràng đã điều tra tình hình của anh, nhưng Dương Thiếu Khang không biết anh đã tích lũy được bao nhiêu kinh nghiệm trong sự nghiệp diễn xuất mười năm của mình ở kiếp trước, cũng như không biết anh đã nhớ được bao nhiêu câu chuyện tuyệt vời từ một thế giới khác.
Anh thực sự đang thiếu tiền, thiếu người nòng cốt, nhưng anh còn trẻ, anh có thời gian để tích lũy tài nguyên từ từ.
Những lời Dương Thiếu Khang nói có lý, nhưng chúng chỉ dựa trên điều kiện hiện tại của anh.
Đúng vậy, nếu đưa kịch bản cho Dương Thiếu Khang quay, anh có thể tiết kiệm được rất nhiều thời gian và thu được nhiều tiền, nếu như anh tranh thủ một chút, anh đóng vai chính không phải không thể.
Để một Ảnh đế diễn cùng anh, nếu như đổi thành diễn viên bình thường, sợ rằng nằm mơ cũng phải cười tỉnh.
Nhưng anh lại không cho là như vậy. Trao đổi như vậy đối với anh vẫn là một mất mát lớn.
Tuy nhiên, Dương Thiếu Khang đã hạ mình như vậy, nếu anh trực tiếp từ chối, sẽ làm tổn thương mặt mũi ông ấy.
Vì vậy, giả vờ suy nghĩ một chút, anh mở miệng, "Anh Dương, cho em thời gian suy nghĩ cái đã."
"Không vội! Loại chuyện này sao có thể đàm phán một lần có thể giải quyết được?"
Dương Thiếu Khang cười nói, "Cậu cứ nghĩ cho kĩ đi, đừng vội trả lời, có điều cậu yên tâm, anh sẽ không đối xử tệ bạc với cậu đâu."
Sau đó ông cười đứng dậy, khoác vai Trương Dung nói, "Đi! Đi uống rượu! Đêm nay không say không về!"
Quay lại bàn, một số người đang loạng choạng.
Từ Chấn tửu lượng cũng rất tốt, nhưng cũng không chịu đựng được sự tấn công mạnh bạo của mọi người. Ngay khi Dương Thiếu Khang trở lại, ông ta liền kéo đến để làm là chắn rượu.
"Trương Dung lão sư" Có người từ sau tiến lại gần Trương Dung.
Nghe được thanh âm, Trương Dung quay đầu nhìn lại, là một người phụ nữ trung niên đeo kính, cô ấy là Vương Nhạc Nhạc.
Cầm ly rượu trong tay, Từ Quang Diệu đi theo sau cô ta, vẻ mặt ngượng ngùng.
Vương Nhạc Nhạc cười nói, "Trương Dung lão sư, hôm nay tôi có việc bận, không thể đến lúc Từ Quang Diệu ghi hình được. Tiểu Từ nhà chúng tôi là người tương đối thẳng thắn, không biết suy nghĩ trước sau, đôi khi khó tránh khỏi nói những lời không hay, lần này thì nó thực sự sai rồi.
May mắn, Trương lão sư là người rộng lượng, không chấp nhặt với tên Tiểu Từ, lại còn tận tình hướng dẫn cậu ấy, thật sự rất cám ơn anh, chúng tôi muốn mời anh một ly."
Trương Dung nghe vậy, hiểu dụng ý của cô, nguyên lai là muốn xin lỗi chuyện Từ Quang Diệu nói lúc trước với anh.
"Không sao, chỉ là hiểu lầm nhỏ mà thôi."
Trương Dung nâng ly rượu lên, cười nói, "Tiểu Từ là một chàng trai tốt, rất giống tôi khi còn trẻ, tôi cũng từng có một thời trẻ dại như vậy."
Nghe hắn tiện thể lăng xê mình, trực tiếp vào vị trí trưởng lão, còn nói lúc trẻ hắn cũng khờ dại, khiến Từ Quang Diệu mặt mũi méo mó.
"Tôi thực sự muốn học hỏi nhiều từ Trương lão sư, xin Trương lão sư hãy chỉ giáo, chiếu cố Tiểu Từ nhà chúng tôi!"
Vương Nhạc Nhạc chọc cùi chỏ vào Từ Quang Diệu, cười ha hả với Trương Dung, "Hôm nay cậu cứ uống đi! Vấn đề sức khỏe, nhưng phải có thành ý, Quang Diệu, cạn."
Vừa nói, cô vừa ngẩng đầu, uống một hơi cạn sạch ly rượu trắng.
Từ Quang Diệu nghiến răng, ngẩng đầu rót rượu vào, mặt mũi cay xè.
Trương Dung mỉm cười, uống cạn ly rượu trong tay, đủ để cho hai người mặt mũi.
Từ Quang Diệu, tên tiểu tử này không tệ, nhưng tính tình quá thẳng thắn, lại ít kinh nghiệm xã hội, cần một người có nhiều kinh nghiệm như Vương Nhạc Nhạc nâng đỡ.