Chương 34: Tôi thích kịch bản này (2)
Tiếng cười nói vang lên, bữa tiệc bước vào hiệp 2, mọi người đều lần lượt đứng lên. Tuy không ăn được cơm nhưng có thể uống rượu. Các diễn viên thách đấu bắt đầu tấn công bốn vị cố vấn và Dương Thiếu Khang, mời rượu.
Trương Dung là người bị bao vây dữ dội nhất. Từ Quang Diệu cùng với mấy diễn viên thách đấu đến mời anh rượu, liên tiếp vài cốc. May mắn là tửu lượng của Trương Dung không tệ, có thể ứng phó được.
Nhưng Dương Thiếu Khang có chút không chống nổi, ông uống nhanh quá, sắc mặt đỏ bừng, ngữ khí có chút ngà ngà say.
"Đợi lát nữa.. lát nữa uống, tôi và Tiểu Trương có chuyện cần nói."
Ông kéo Trương Dung đi tới một trước ghế sa pha lớn, ngồi xuống, châm thuốc.
Hít một hơi thuốc, khói thuốc làm khuất đi ánh mắt trong trẻo của ông, Dương Thiếu Khang chống cùi chỏ vào ghế sô pha, tới gần Trương Dung, hạ giọng hỏi, "Tiểu Trương, cậu có ý định bán" Vô gian đạo "không?"
"Cậu còn băn khoăn gì?"
Trương Dung mỉm cười, rót một tách trà nóng cho ông và mình, thản nhiên đáp, "Tôi còn chưa viết kịch bản ra giấy."
"Đừng nói dối tôi. Tôi là đạo diễn nhiều năm như vậy, cũng có chút nhìn xa."
Dương Thiếu Khang nhấc tách trả lên hớp một ngụm trà nóng, ông thở dài nói, "Khi Đại Hữu giới thiệu sơ lược về cốt truyện trên sân khấu, tôi biết, cậu đã xây dựng bộ xương cho kịch bản này rồi, chỉ là chưa đắp thịt thôi."
Lại hít thêm một điếu thuốc, chậm rãi phun ra, ông ta thở dài, nói "Không gạt cậu, tôi thật sự rất thích kịch bản này."
Trương Dung không tiếp lời, chờ lời tiếp của ông.
Thấy anh không đáp lại, Dương Thiếu Khang châm thuốc lá, nghiêm túc nhìn anh, "Tiểu Trương, chúng ta cũng đồng hành với nhau, tựa như người bạn đồng trang lứa. Tôi già hơn cậu hơn mười tuổi, nên sẽ gọi cậu là lão đệ ha. Trương lão đệ, tôi rất thích truyện của cậu, tôi muốn nó, cậu có nói một cái giá."
Trương Dung chậm rãi nhấp một ngụm trà trước mặt, "Anh Dương này, anh là một người thẳng thắn nên tôi mới nói, giao bản thảo tôi thật không nỡ."
"Có thể hiểu được."
Dương Thiếu Khang gật đầu, "Kịch bản đề tài cảnh sát hình sự tốt như này, không quay anh thực sự rất ngứa mắt.
Cậu cũng biết đấy, anh là đạo diễn lập nghiệp từ phim cảnh sát hình sự, phim loại thương mại như này kiếm được nhiều tiền, nhưng lại không được giải.
Anh cũng gần 50 tuổi rồi, không mấy năm nữa mà về hưu, nếu không có cái giải thưởng, đời này coi như chẳng có gì, anh không cam lòng!
Anh khẳng định, kịch bản này nếu quay chắc chắn sẽ đạt giải, anh rất cần kịch bản này, chỉ cần em giúp anh, bao nhiêu tiền anh cũng sẽ trả, em cứ nói đi."
Nghe mấy lời móc tim móc phổi của ông ta, Trương Dung có chút ngại.
Dương Thiếu Khang là một người rất tốt, ông ấy nhiệt tình, thằng thắng, cùng anh nói chuyện khá thoải mái, Trương Dung có ấn tượng tốt với ông.
Nhưng nếu giao kịch bản cho ông, Trương Dung quả bất đắc dĩ.
Đây là Vô gian đạo! Một tuyệt phẩm trong đề tài cảnh sát hình sự!
Dương Thiếu Khang là đạo diễn quay phim cảnh sát hình sự ngay từ khi mới vào nghề, đương nhiên không chịu ngồi yên khi thấy kịch bản này.
Do dự một chút, Trương Dung thở dài, "Anh Dương, nói thật với anh, em có dự định tự quay bộ phim này."
"Tự quay?"
Dương Thiếu Khang khó hiểu hỏi, "Ý là cậu tự làm đạo diễn rồi quay?"
"Tự biên tự diễn" Trương Dung sửa lại.
Dương Thiếu Khang nghe vậy, nhưng không hề giễu cợt, mà vẻ mặt trở nên nghiêm túc. Sau khi cân nhắc hổi lâu, ông nhìn Trương Dung nghiêm túc hỏi, "Lão đệ, trước tiên không nói đến chuyện làm ăn của chúng ta, cậu đã tính chuyện phí đầu tư cho bộ phim này chưa?"