Uất Trì Li rón ra rón rén nhảy xuống, tựa như không phát ra tiếng động nào, khom lưng đi đến trước cửa phòng Lục Vân Khuê, sau đó xoay người đi vào.
Trong phòng tối đen, Uất Trì Li cẩn thận đi đến, vừa đi, vừa lấy một bó dây thừng trên người, tiếng ngáy phát ra lúc to lúc nhỏ, nghe có vẻ Lục Vân Khuê ngủ rất say.
Có một nữ tử áo quần không chỉnh tề bên cạnh hắn, Uất Trì Li còn không nhìn ra đó là ai, cầm một con dao trên tay, nữ tử vẫn chưa tỉnh, nàng ta ngất rồi.
Uất Trì Li tiến đến vỗ lên mặt Lục Vân Khuê, hắn chỉ lẩm bẩm phát ra tiếng, liền xoay người ngủ.
Uất Trì Li che miệng cười trộm, thuốc mà Tân Nhiên tìm thật hiệu quả.
Nàng kéo Lục Vân Khuê từ trên giường xuống, thô bạo kéo hắn tới chân giường, sau đó mở dây thừng, sau đó cột chắc hắn vào chân giường.
Cuối cùng, còn thắt nơ hình bươm bướm trên mặt hắn.
Hoàn mỹ, Uất Trì Li phủi phủi tay, như vậy sẽ không lo hắn đột nhiên tỉnh dậy.
Một điểm ánh sáng lờ mờ của bầu trời, Lục Vân Khuê nhìn như đang nằm bò, với nửa thân trên để trần, Uất Trì Li nhin cười đến đâu bụng, nàng sau khi chiêm ngưỡng xong "kiệt tác" của mình, lại rón ra rón rén đi ra cửa, hai ba bước đến phòng khác.
Giống như chưa có chuyện gì xảy ra.
Liễu La Y bị nhốt trong viện tử ở xa xa kia, nơi đó vốn được dùng để để đồ vật linh tinh, cho nên rất lộn xộn, Uất Trì Li trèo qua bức tường, liền cau mày.
Trên nền đất toàn chất đống những đồ lung tung, chân nhúc nhích một chút đều có thể giẫm phải rơm củi và gáo múc nước.
Nơi như thế này, là cho người ở sao?
Uất Trì Li tay chân nhanh nhẹn tránh những vật trên nền đất, di chuyển đến cửa, hướng vào bên trong nhìn quanh một phen, bên trong tối om, vì không có cửa sổ, cho nên hầu như không thấy được gì bên trong.
Uất Trì Li xem xét rất lâu, chưa nhìn thấy gì, nàng gãi đầu, quyết định to gan xông vào.
Không ngờ mới bước một chân vào, đột nhiên một luồng gió ập đến trên đỉnh đầu, Uất Trì Li mở mắt ra nhìn, thì ra đó là một chiếc bình lớn, nàng vội vàng ngẩng đầu lùi lại, nhanh tay lẹ mắt nắm chặt bình hoa.
Cùng lúc đó, chân của nàng bị đá một cái, Uất Trì Li gần như hét lên, lại sợ có người đến, nàng càng phải kìm chế cơn đau, cắn răng chịu đựng dùng sức đẩy kẻ tập kích mình vào trong phòng, để tay ra sau đóng cửa lại.
Thế giới nhanh chóng bị màu đen bao trùm.
"Ta gϊếŧ ngươi!" – Bỗng nhiên có một tiếng gầm yếu ớt kêu lên, người đó nới lỏng bình hoa, không biết tiếp theo sẽ làm gì.
Uất Trì Li theo bản năng khom lưng chế trụ cổ tay của nàng ấy, bởi vì quá tối nên không thấy rõ, nàng cảm thấy môi mình vừa chạm vào vật gì đó mềm mềm.
Tim của nàng bỗng nhiên ngưng đập một hồi.
Cơ thể trong lòng nàng ấm nóng, lại run rẩy.
Bất quá không chờ Uất Trì Li nghĩ nhiều, người nọ liền ngã thẳng xuống, Uất Trì Li nhanh vươn tay đỡ nàng, nàng chỉ cảm thấy thân thể của nữ tử trong ngực mềm mại đến tin, giống như người không có sức sống vậy.
"Liễu La Y, Liễu La Y!" – Nàng kêu lên vài tiếng, không ai trả lời.
Uất Trì Li thầm nghĩ không ổn, nhấc người dò dẫm, suýt chút nữa vấp ngã té xuống mấy lần, mới mò được đèn và chiết tử ở một góc, thấp lên ánh sáng.
Ngọn lửa to như hạt đậu thắp sáng cả căn phòng, chỉ thấy khắp nơi trên mặt đất toàn các mãnh vỡ, có bình hoa, ghế, ghế đẩu hư, ngoài ra còn có một số loại vải và những thứ tương tự chất đống ở các góc, hầu như không có chỗ nào để đặt chân.
Mà Liễu La Y cuộn trọn giữa đống đồ linh này, trông vô cùng nhỏ nhắn.
Uất Trì Li thở dài một hơi, sải bước về phía trước, ôm nàng từ trên mặt đất lên giường.
Cái gọi là giường này, nhìn giống như một đống tạp vật thì đúng hơn, phía trên chất đống một số vải bố, chắc hẳn những ngày này Liễu La Y đã dùng chúng làm mền.
Uất Trì Li cảm thấy hơi khó chịu, nàng vươn tay bươi một chỗ trống bằng phẳng, sau đó đặt Liễu La Y xuống.
Dưới ánh sáng của đèn dầu, sắc mặt Liễu La Y càng thêm tái nhợt, đôi môi hồng nhuận vốn có không có chút máu, gần như trong suốt, quả thật giống như đồ sứ dễ vỡ.
Lục Vân Khuê đúng thật là một tên khốn, một chút đồ ăn vậy mà cũng không cho nàng ấy ăn, Uất Trì Li mắng mỏ trong lòng.
Nàng lại lẻn ra ngoài, lấy trộm bát cháo và ít đồ ăn trong bếp, giấu vào lòng, đi thẳng một đường đến phòng, lúc nàng quay lại, Liễu La Y đã tỉnh. Truyện Sủng
Hai người nhìn nhau, Uất Trì Li đang ôm một đống đồ ăn gãi đầu, có chút xấu hổ.
Liễu La Y ánh mắt mờ mịt nhìn chằm chằm nàng một hồi, nhẹ giọng nói: "Ngươi là..."
Lúc này Uất Trì Li mới thở phào nhẹ nhõm, nàng gần như quên mất mình có một tấm vải đen che mặt, chẳng những vậy sợ bị lộ, nên nàng còn quấn một chiếc khăn trùm đầu to tướng.
Cam đoan đến mẹ nàng đều không nhận ra.
Uất Trì Li ho hai tiếng, che giấu lúng túng, sau đó đóng cửa bước vào.
Nàng không dám nói chuyện, mở miệng nhất định sẽ bại lộ bí mật.
Nàng cặm cụi lục đống đồ ăn vừa lấy về, trở mình, lấy ra một cái bàn gỗ nhỏ, đặt trước giường, dùng tay áo phủi tới phủi lui.
Liễu La Y không nói chuyện, chỉ nhìn nàng làm việc nhễ nhại ra mồ hôi, sau đó bày đồ ăn ra thật tốt.
Mùi thơm của thức ăn xông vào mũi, Liễu La Y chỉ cảm thấy mình sắp mất ý thức vì đói, bất thình lình nhìn thấy đồ ăn, đãn sớm không nhịn nổi nữa rồi.
"Ta chính là đang mơ sao" – Liễu La Y lông mi khẽ run, sau đó khóe môi câu lên.
Đây là lần đầu tiên Uất Trì Li nhìn thấy nàng ấy cười, không khỏi có chút choáng váng.
Nàng cười lên thật sự rất xinh đẹp, như ánh ban mai chiếu vào sườn núi tuyết trắng, trắng trong thuần khiết, sạch sẽ, lấp lánh.
Một chút cũng không giống như mọi khi, có lẻ, đây mới là bộ dáng vốn có của nàng ấy, thuần lương, một tiểu thư danh gia vọng tộc yêu kiều, xinh đẹp.
Lúc này Uất Trì Li mới nhận ra ánh mắt của mình có chút đờ đẫn, nàng vội vàng cúi đầu, đưa bát cháo cho nàng.
"Ngươi giúp, đỡ ta dậy với" – Liễu La Y nhẹ nhàng nói, hai mắt của nàng ấy nhìn Uất Trì Li như vậy, trong veo, yêu kiều ngây thơ, còn có ý tứ làm nũng.
Uất Trì Li cảm giác trong đời chưa bao giờ luống cuống như vậy, nàng đặt bát cháo xuống, sau đó nhẹ nhàng đỡ Liễu La Y lên, xong mới đưa bát cháo cho nàng ấy.
Liễu La Y thực sự rất đói, một lúc sau nàng uống bát cháo đến sạch sẽ, Uất Trì Li đưa cho nàng ấy điểm tâm và nước, nàng đều ăn đến hết.
"Ta nhất định bị ảo giác rồi, nếu không thì đây là mơ" – Liễu La Y nói.
Nàng cười, nước mắt chảy dài trên khóe mắt.
""Đây là những món ngon nhất mà ta từng được ăn kể từ khi cha và đệ đệ bị hắn ta bắt đi. Cảm ơn ngươi".
Liễu La Y nhìn Uất Trì Li, ánh mắt nhất thời trở nên nhút nhát, giây tiếp theo, nàng đột nhiên vươn tay nắm lấy tay Uất Trì Li, bàn tay nàng ấy lạnh lẽo, giống như một khối ngọc được đặt ngoài đông.
Liễu La Y yên tâm nhắm mắt lại, dù sao đây cũng là giấc mộng của chính mình, cho nên không có gì phải sợ hãi.
Bây giờ ngược lại người hoang mang là Uất Trì Li, nàng ngồi ở đầu giường, thân thể căng thẳng, không dám nhúc nhích. Nơi bị Liễu La Y bị đá vừa rồi có lẽ đã xanh tím, sưng tấy rất đau.
Chỉ là khi đối mặt với Liễu La Y trước mặt, nhất thời nàng không muốn gỡ tay của nàng ấy ra.
Mềm mại không xương, giống như hẹ tây, bàn tay với những vết sẹo li ti.
Liễu La Y đã mấy ngày đêm không ăn gì, cả ngày đều đề phòng, lúc này đột nhiên thả lỏng người, một lúc sau liền ngủ thϊếp đi.
Chờ nàng ấy không phát tiếng động gì nữa, Uất Trì Li mới hoạt động gân cốt đã cứng nhắc, rón rén rời đi.
Sáng sớm hôm sau, Liễu La Y mở mắt ra, điều đầu tiên nàng nhìn thấy là một mái nhà đầy bụi và mạng nhện.
Nàng khẽ thở dài, rồi cười khổ, nàng đã sớm biết đó chỉ là mơ, nhưng xúc cảm bàn tay đó quá chân thật, mới làm cho nàng mở tưởng hảo huyền.