Chương 23: Dựa vào

Ôn Quỳnh con người này rất trương dương, bên mình có rất nhiều bằng hữu đi theo, Uất Trì Li từ đằng xa có thể nhìn thấy trâm cài tóc nàng ta đeo trên đầu, trong đám đông nhìn rất nổi bậc.

Uất Trì Li không vội lao về phía trước, ngược lại kiên nhẫn đi theo nàng ta, đến khi mặt trời khuất bóng, Ôn Quỳnh mới tạm biệt đám bằng hữu đó, vừa lòng thỏa ý đi về phía thành đông.

Nàng ta chỉ dẫn theo hai người hầu nhỏ, cả hai khiêng hoặc đang ôm các loại vật phẩm khác nhau, nên bị tuột lại phía sau, đi đến thập phần khó khăn.

Điều này càng làm cho hành động của Uất Trì Li trở nên thuận lợi hơn.

Nàng nhìn xung quanh một phen, một hai bước liền nhảy lên trên tường, chạy dọc theo mái nhà một hồi rồi nhảy xuống, đáp đúng ngay con hẻm bên cạnh Ôn Quỳnh đang đi ra.

Sau đó nàng vươn tay kéo một cái đem cái người đó lại, Ôn Quỳnh không cảnh giác bị người nắm đi, vừa muốn hét lên, miệng đã bị người dùng sức bịt chặt đến nổi không phát ra được lời nào.

Uất Trì Li đưa nàng đi, không một tiếng động kéo nàng ta vào trong con hẽm, mà không có một ai phát hiện.

"Ưm! Dám ô ô ô..." – Ôn Quỳnh chống trả, Uất Trì Li không nhút nhích, một tay bịt chặt miệng nàng ta, một tay im lặng thò vào trong tay áo của nàng ta, đem chiếc vòng bạc ra lấy ra, vừa vặn tất cả đều tốt.

Nàng nghĩ một hồi, từ trong hầu bao lấy ra 3 lượng đặt vào trong tay áo nàng ta.

Uất Trì Li lắc lắc đầu, nàng vốn dĩ là thanh niên ba tốt, là một công dân tốt, kể từ khi xuyên về cổ đại, hai ba ngày thì động tay động chân không nói, bây giờ còn thật sự dám cướp bóc ở trên đường.

Nghĩ tới nghĩ lui, dường như phần lớn đều là vì Liễu La Y.

Uất Trì Li cam chịu số phận bù thêm một lượng bạc phí cướp bóc cho nàng ta, sau đó thả tay ra, chưa tới một khắc liền nhảy lên mái nhà, biến mất không thấy đâu.

Ràng buột bất thình được thả ra Ôn Quỳnh vội vàng hít sâu một ngụm không khí, sau đó kinh hãi ôm đầu hét lên: "Người đâu! Có lưu manh! Người đâu a"

Uất Trì Li làm việc này hết sức gọn gàng sạch sẽ, đợi sau khi đi đến đường lớn lại đường đường chính chính giống như một hảo hán, không mảy may để lại chứng cứ phạm tội.

Sau khi nàng lửng thửng mò đường trở về nhà trọ, ánh trăng treo trên đầu cành liễu trong veo lạnh lẽo rọi xuống nước, Uất Trì Li lấy vòng bạc ra đưa lên ánh trăng xem thử, thở dài ngao ngán,

Nàng đây là làm sao vậy, tại sao lại quan tâm Liễu La Y như thế.

Dưới ánh trăng chiếc vòng bạc không hề cũ như ban ngày, giống như được phủ thêm một lớp bạc mới vậy, bao phủ bởi ánh sáng lờ mờ, Uất Trì Li vội lau tới lui, lần nữa để nó vào lại trong tay áo.

Liễu La Y vào lúc này chắc là đã ngủ rồi, sáng mai lại đưa nàng ấy vậy.

Uất Trì Li sải bước vào cửa, nghĩ muốn nằm xuống chiếc giường thoải mái, ngủ một giấc đến sáng mai, nhưng khi đi lên lầu, lại nghe thấy tiếng khóc yếu ớt.

Uất Trì Li dừng lại bước chân, sau lưng toát ra một tầng mồ hôi lạnh.

Đừng nói là... Uất Trì Li lắc đầu, vội vứt ý nghĩ kỳ quái hiện lên trong đầu, nàng hít sâu một hơi, từ từ tiếng đến nơi phát ra tiếng khóc.

Khách trọ này được xây ở bên sông, sau lưng có dòng sông Tang Hà chảy róc rách, là một nhánh của sông Cô Giang, trải dài từ Bắc vực xuống phía bắc và sang nam, theo hướng dòng sông nhìn ra xa có thể thấy núi non trùng trùng điệp điệp, đến bầu trời chứa đầy sao.

Khách trọ do đó đã xây dựng một đài tử, để cho khách nhân chim ngưỡng cảnh vật ở đây.

Uất Trì Li đứng trong cơn gió mát lạnh của bầu trời đêm, vạt áo bị gió thổi phấp phới sau lưng, nàng cẩn thận từng tí đi đến đài tử, nhìn thấy một bóng lưng gầy yếu đang cuối đầu run run, co lại thành một đoàn.

Uất Trì Li yên tâm nhưng đó chỉ là trong chốc lát, trái tim lại giống như là bị ai đó níu chặt, có chút khó chịu.

Nàng rón rén tiến về phía trước, ho nhẹ một tiếng, Liễu La Y nghe thấy tiếng động bị dọa giật mình, vội cuối đầu lấy vạt tay áo lau lau mặt.

"Chiếc vòng đó, rất quan trọng đi?" – Uất Trì Li hỏi.

Liễu La Y gật đầu, sau đó im lặng.

"Là của ngươi sao?"



"Đó là món mà nương ta để lại, món đồ duy nhất" – Nàng mở miệng, có lẻ là do khóc quá lâu cho nên âm thanh mềm mại hơn bình thường rất nhiều.

"Muốn trở về ngủ sao?" – Uất Trì Li bước tới trước mặt nàng ấy, nửa ngồi xổm hỏi.

Liễu La Y lắc đầu.

"Vậy ngươi nhắm mắt lại đi" – Uất Trì Li dùng giọng điệu ôn nhu nhất trong đời từ trước đến nay mà nàng có thể nói ra.

Liễu La Y lông mi run run, một giọt nước mắt rơi xuống, sau đó nàng nhắm mắt lại.

Uất Trì Li cầm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng ấy, sau đó nhẹ nhàng đeo vòng bạc vào, Liễu La Y cảm thấy có cái gì đó khác lạ, nàng mở mắt, nhìn chăm chú vào cổ tay của bản thân.

Không biết qua bao lâu, nàng đột nhiên vùi đầu vào gối, khóc lớn.

Tất cả những gian khổ, tập quen với kìm nén, sự thấp kém khắc vào trong xương, đây là lần đầu tiên được thổ lộ thoải mái như vậy, giống như con sông dầm mưa không biết bao lâu, cuối cùng như con đê vỡ.

Uất Trì Li giơ tay giúp nàng lau đi nước mắt, nhưng không ngờ, Liễu La Y cứ khóc, sau nghiêng người về phía nàng, cuộn thành một đoàn, dựa gần lại vùi vào lòng nàng.

Đây là lần đầu tiên Liễu La Y chủ động rút ngắn khoảng cách giữa hai người bọn họ.

Uất Trì Li chỉ cảm thấy đầu óc vào lúc này trở nên trống rỗng, nàng ngổi xổm nửa người, hai chân sớm mất đi tri giác, nhưng nàng vẫn không nhúc nhích.

Trên vai một trận ấm nóng, Uất Trì Li vươn tay muốn vỗ vỗ vào lưng Liễu La Y, nhưng lại dừng lại ở không trung.

Không biết lại qua bao lâu, tiếng khóc dần dần ngừng lại, lại qua một lúc, không có động tĩnh gì, Uất Trì Li mới nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng nàng ấy, nói: "Ngươi không sao chứ?".

Không ai trả lời, Uất Trì Li cảm thấy không ổn, vội vàng dùng hay tay ôm vai nàng ấy, đỡ nàng ấy dậy, chỉ thấy hai mắt Liễu La Y nhắm chặt, trên mặt vẫn còn vươn nước mắt, không chỉ ngủ rồi còn là một khắc vừa vui vừa buồn đến ngủ mê mất.

"Ai~, cầm kịch bản nử chủ cũng thật bi thảm" – Uất Trì Li tự lẩm bẩm một mình, động tác trên tay vẫn ôn nhu như cũ.

Nàng trước dìu Liễu La Y tựa vào lan can, bản thân mới có thể đứng dậy, sau đó do chân vẫn còn tê nên suýt chút nữa đã ngã từ lan can xuống sông.

"CMN!". (Cuộc đời té núi chưa đủ mắc cừ ha gì dậy chị Li????)

————————————————————

Sáng sớm hôm sau, Liễu La Y mở mắt nhất thời có chút ngẩn ngơ.

Nàng chầm chậm từ trên giường ngồi dậy, với tay định lấy tách trà bên cạnh giường, cánh tay lại vô ý đυ.ng trúng cạnh bàn, phát ra tiếng "đông" giòn tan.

Liễu La Y sửng sờ, nàng thu tay về đưa tới trước mặt, vòng bạc cổ được đeo trên cổ tay nàng, đối lập lạ thường với nước da trắng nõn của nàng.

Thì ra ngày không qua, không phải là mơ? Uất Trì Li thật sự giúp nàng lấy đồ về?

Ký ức đêm hôm qua tràn về trong tâm trí nàng như dòng nước, Liễu La Y đưa tay áp vào trái tim mình, gương mặt nóng như lửa đốt.

Nàng cứ thế... dựa gần Uất Trì Li, khóc đến ngủ mất?

Liễu La Y nhất thời không biết làm sao mới tốt, nàng chỉ cảm thấy trái tim ngày càng đập nhanh, giống như muốn nhảy khỏi cổ họng.

"Liễu La Y, ngươi có phải điên rồi không!" – Nàng trầm giọng cảnh cáo bản thân, định cởi chiếc vòng ra, nhưng lại phát hiện dường như nó kẹt lại rồi, rút như thế nào cũng không tháo ra được.

Nàng thử tháo ra nhiều lần một trận, đến khi tay đỏ cả lên cũng không thể tháo chiếc vòng bạc xuống được, cuối cùng chỉ có thể bỏ cuộc, cau mài nằm trở lại trên giường, che mặt lại.

Nàng đột nhiên giơ tay, dùng lực vỗ vào giường, phát ra tiếng "phanh", Liễu Mân Thường từ cửa vào đúng lúc thấy cảnh này bị dọa một trận.



"A tỷ, tỷ sao thế?" – Liễu Mân Thường thở phào nhẹ nhõm, đặt hộp thức ăn trong tay xuống bàn cạnh giường.

Liễu La Y không nói chuyện, mặt vẫn đỏ hồng như cũ.

"A tỷ?" – Liễu Mân Thường hoảng sợ khi nhìn thấy nàng như vậy, lo lắng tiến về trước, muốn kéo chăn xuống, lại phát hiện có kéo như thế nào thì vẫn không thể kéo ra "A tỷ, tỷ không sao chứ? Ta đi gọi đại phu!".

"Chậm đã!" – Liễu La Y vội nói, nàng nhanh chóng ngồi dậy, cuối đầu cầm lấy tách trà, uống một hớp, lúc này mới cảm thấy trái tim bình tĩnh lại chút.

Liễu Mân Thường không hiểu ra làm sao nhìn nàng ấy, thở phào: "Đệ còn tưởng là A tỷ lại bị bệnh rồi chứ, mặt đỏ thành như vậy".

"Cái gì?" – Liễu La Y nhướng mi.

"Vừa nãy khi đi ngoài hành lang có gặp Uất Trì công chúa, nàng đưa cho ta những món ăn này, nói rằng đưa cho tỷ bồi bổ tinh thần, còn nói tỷ đêm qua bệnh rồi, kêu ta chăm sóc tỷ thật tốt" – Liễu Mân Thường nói, hắn vươn tay cẩn thận mở hộp đựng đồ ăn ra.

Mùi thức ăn hòa quyện với mùi thơm của thảo mộc tràn ngập khắp căn phòng, Liễu La Y khi nãy mới vừa cảm thấy tâm tình bình tĩnh chút bây giờ lại bắt đầu không an phận rồi.

Nàng hận không thể nhéo mạnh eo một cái, nói thầm: "Liễu La Y a Liễu La Y, ngươi nghĩ lung tung cái gì vậy!"

"Đúng rồi, Uất Trì công chúa còn nói, hôm nay sẽ chuyển vào trong viện tử, kêu chúng ta thu thập hành lí, cùng đi với nàng" – Liễu Mân Thường hào hứng nói.

"A tỷ, Uất Trì công chúa là người mà đời này ta gặp được trừ cha ra, đối với chúng ta tốt nhất. Võ công của nàng lợi hại, đệ nhất định sẽ xin nàng thu nhận đệ làm đồ đệ, đệ muốn nhập quân, trở thành tướng quân, sau này sẽ bảo vệ A tỷ!" – Liễu Mân Thường cười đến không được tự nhiên, xấu hổ gãi đầu.

Liễu La Y rũ mắt, gật đầu.

Một người luôn giúp đỡ bản thân, bản thân tổng sẽ sinh ra chút ỷ lại, tuyệt đối không phải là những thứ loạn thất bát tao kia đâu. Sau này, sẽ cảm ơn nàng thật tốt, Liễu La Y nghĩ.

Lúc Uất Trì Li còn chưa vào trong nơi ở, nàng không nghĩ nó có thể lớn đến mức này.

Trên cửa treo ba chữ "Uất Trì phủ", ngay khi bước vào sẽ thấy hai hành lang dài trái phải, pha tạp màu đỏ trên đó, mà lại có một phong vị riêng, bao bọc hành lang là thảo viên nhân tạo, có nước núi giả, lớn nhỏ khác nhau, có vài chú chim đang đậu trên hòn non bộ, vui vẻ rỉa đuôi.

Uất Trì Li vừa há hốc vừa bước vào bên trong, hành lang dài nối liền toàn bộ phủ đệ, chính giữa có nhiều lối rẽ, nối đến phía sau viện, ngoài ra còn có một hồ nước trong veo trên hồ có hai chiếc thuyền nhỏ tô điểm, mọi thứ đẹp như tranh vẽ.

Uất Trì Li kích động vỗ vào lan can, nói: "Không ngờ đến, Uất Trì Li ta có một ngày trở thành phú nhị đại! Còn có phòng lớn như thế này, thật là nở mày nở mặt!".

Tân Nhiên thấy cảnh này, vội tiến đến gỡ tay của Uất Trì Li ra: "Lan can này mới vừa tìm người đến sửa, công chúa đừng đập phá nó".

Liễu La Y an tĩnh nghe Tân Nhiên nói nhẹ nhàng cười lên.

"Nhìn thấy con thuyền mộc nhỏ đó không, ta dẫn ngươi đến xem thử?" – Uất Trì Li đột nhiên xoay người cười nói với Liễu La Y.

"Công chúa đi đi, ta đợi ở..."

Nàng vừa mới nói có một nửa thì đã tung bay lên không, bởi vì Uất Trì Liễu Mân Thường không quản đúng sai, trực tiếp ôm eo Liễu La Y chỗng mũi chân lấy đà, hai người cùng vượt qua lan can, hướng về phía hồ.

Liễu La Y từ trước giờ chưa bao giờ trải qua cảm giác không trọng lượng mạnh mẽ như vậy, nàng bị dọa sợ đến mím môi, vô thức nắm chặt lấy cánh tay Uất Trì Li, sợ hãi nhắm chặt mắt.

Uất Trì Li có ý muốn trêu chọc nàng ấy, nàng thả lỏng tay ra, Liễu La Y thét lên một tiếng ôm chặt lấy Uất Trì Li, cả người đều dán vào người nàng.

Xúc cảm mềm mại, khiến cho đầu óc Uất Trì Li nổ vang một tiếng, trong lòng nói thầm không tốt.

Trời đất ơi, đùa quá trớn rồi...

Chỉ nhìn thấy mặt hồ yên tĩnh đột nhiên bắn lên một tia nước, Uất Trì Li vào thời khắc cuối đã thả Liễu La Y lên chiếc thuyền mộc nhỏ, còn bản thân thì ngã xuống nước.

Tân Nhiên và Liễu Mân Thường ở trên bờ đều sửng sốt, nhất thời nhìn nhau ngơ ngác.

"Không thể nào a, khinh công của công chúa nhà ta là hạng nhất" – Tân Nhiên ngây người nói.