Không biết bơi ngươi nhảy xuống nước làm gì! Sỗ sàng
Uất Trì Li giận dữ chửi thề nhiều lần rồi nhanh chạy đến bên bờ, mỗi lần gặp tình huống khẩn cấp như thế này, nàng thật sự không thể làm ngơ.
Đây là lần cuối cùng, Uất Trì Li! Nàng tự nói với bản thân.
Nước bắn tung tóe khắp bờ, tứ hoàng tử cao lớn uy nghiêm đang liều mạng giãy dụa bên, mà Liễu La Y đã biến mất không thấy bóng dáng, vài người đang vội vàng cầm một cây trúc mỏng chọc về phía tứ hoàng tử.
"Tứ hoàng tử, ngài bắt lấy!"
Tứ hoàng tử: "Ộc ộc ộc..."
Uất Trì Li hít một hơi sâu, trực tiếp nhảy xuống hồ, không nhìn lấy Thẩm Sơ mà bổ nhào xuống.
Nước hồ trong xanh, có thể nhìn khá rõ, Uất Trì Li chịu đựng đau đớn mà mở mắt ra, chỉ thấy một thân ảnh gầy yếu đang chuyển động trong hồ nước.
Uất Trì Li không nghĩ nhiều, vội vàng bơi về phía bóng người đó, vươn tay vòng qua lưng nàng ấy, kéo người về phía mình.
Liễu La Y đột nhiên cử động, cố gắng thoát khỏi Uất Trì Li, Uất Trì Li chỉ coi như đó là phản ứng của nàng ấy, do đó nàng cố gắng kiềm chế nàng ấy bằng cả hai tay, sau đó đá chân hướng vệ phía ánh sáng mặt nước bơi đi.
Ào một tiếng, rốt cuộc thấy được ánh sáng, Uất Trì Li không ngừng hít thở, sau đó dứt khoát vận công trực tiếp bay lên bờ.
Liễu La Y quỳ trên mặt đất ho khan một tiếng, ho khan kịch liệt, để cho thuận tiện y sam của nữ hầu vốn dĩ mỏng, bây giờ toàn bộ đều dán chặt vào cơ thể. Uất Trì Li lập túc tức khắc nhìn ra chỗ khác, không dám nhìn thẳng.
Uất Trì Li rờ rờ bản thân ướt nhẹp ngẩng đầu nói với Tân Nhiên: "Nhanh, cởi ngoại y xuống!"
Tân Nhiên vội làm theo.
Sau đó Uất Trì Li mới quấn lấy Liễu La Y để che đi những đường cong yêu kiều của nàng ấy.
"Ngươi nhảy xuống làm gì?" – Liễu La Y đột nhiên quay đầu thì thào nói, hương thơm yếu ớt thơm ngọt phả vào mặt Uất Trì Li, Uất Trì Li đột nhiên cũng ho khan quay mặt sang chỗ khác.
"Ta biết bơi" – Liễu La Y nói.
Uất Trì Li sửng sốt, hai người bốn mắt nhìn nhau, nhất thời có chút xấu hổ.
"Người đó tên là Ôn Quỳnh, từng có hiềm khích với ta lúc ở học đường, ta cũng không biết vì lý do gì" – Liễu La Y nói "Ta đang vội đi tìm Thường nhi".
Đây là lần đầu tiên Liễu La Y nói nhiều như vậy với nàng mà không che dấu, Uất Trì Li bổng chốc có chút thụ sủng nhược kinh.
"Vậy ngươi chính là cố ý, nhân thời cơ để chuồn đi?" – Uất Trì Li sờ sờ đầu, nàng cảm thấy chỉ số thông minh của bản thân bị xem thường.
Liễu La Y gật đầu.
"Tứ hoàng tử sắp chết chìm a!" – Một tiếng thét truyền đến, ánh mắt của hai người đều bị thu hút vì sự hổn loạn bên phía Thẩm Sơ.
Uất Trì Li không nói nên lời nhìn sang bên kia bằng nửa con mắt, đứng dậy và nhảy xuống nước một lần nữa, kéo Thẩm Sơ trở lại bờ.
Một đám người đột nhiên vây quanh, vừa khóc vừa kêu hỏi han ân cần, Thẩm Sơ ho khan một tiếng, sau đó chỉ vào Ôn Quỳnh đang khóc thút thít, nghiến răng nghiến lợi nói: "Làm sao có thể đối với Liễu cô nương như thế, nàng tâm tư đơn thuần yếu đuối, bây giờ nàng gặp nạn, ngươi vậy mà lại động thủ với nàng!"
Ôn Quỳnh mở to hai mắt, vội vàng vặn lại: "Là nàng ta tự..."
"Ngươi câm miệng! Nếu thân thể Liễu cô nương xảy ra chuyện gì, bổn hoàng tử đến hỏi tội ngươi!"
Ôn Quỳnh vốn thích Thẩm Sơ, nhưng bấy giờ chịu oan, trong lòng tự nhiên oán hận, nàng ta đột nhiên quay đầu lao về phía Liễu La Y, muốn làm gì đó, ai ngờ bên cạnh có người trực tiếp ngăn cản tay nàng ta dừng trên không trung.
Uất Trì Li siết chặt tay nàng ta, lạnh lùng nhìn nàng ta: "Ngươi muốn làm gì?"
"Ta giáo huấn hạ nhân có tâm tư xấu xa, ngươi là ai?"
Uất Trì Li vươn tay kéo Liễu La Y đứng lên, đem nàng ấy hộ ở phía sau: "Người của ta, há có thể tùy ý để ngươi bắt nạt! Đại Yến các ngươi cái được gọi là danh môn quý nữ chẳng lẻ đều giống như ngươi khoa tay múa chân?"
Liễu La Y bị nàng làm cho không kịp chuẩn bị, mặt lại nóng lên, nàng nhìn ống tay áo nhỏ từng nước của Uất Trì Li, ánh mắt có chút thay đổi.
Chi bằng, đánh cược một phen? Cược nàng sẽ giúp mình, bây giờ nàng đã không có sự lựa chọn nữa rồi.
Những người bên cạnh nghe thấy vậy, sôi nổi rỉ tai nói thầm với nhau.
"Thì ra đây là Bắc vực công chúa, quả nhiên khác hoàn toàn với nữ tử Đại Yến chúng ta, nàng biết khinh công"
"Dáng vẻ cũng khác, mũi cao thẳng, rất đẹp".
Ôn Quỳnh đột nhiên như muốn nghẹn lại, nàng ta nhìn Liễu La Y, rồi lại nhìn Uất Trì Li, cuối cùng nói: "Công chúa, công chúa thì sao! Bất quá chỉ là một kẻ man di, nô ɭệ này ta nhất định sẽ giáo huấn!"
Uất Trì Li cười chế nhạo, nàng lười biếng quay đầu lại, lấy mãnh ngọc bội từ trong tay Liễu La Y mới vừa vớt dưới nước lên, sau đó nàng đưa tay kéo kín quần áo nàng ấy lại.
Động tác của Uất Trì Li rất nhẹ nhàng, khiến viền mắt Liễu La Y ẩm ướt một hồi, cũng khiến Thu Vô Cẩm vừa đến nơi cũng sững sờ.
"Man di? Cha ngươi dạy ngươi như thế sao, cho nên mới không biết lớn nhỏ?" – Uất Trì Li chầm chậm tiến đến chỗ Ôn Quỳnh, dùng hai ngón tay móc ngọc bội ra, chìa đến trước mặt nàng ta.
Ôn Quỳnh trong tiềm thức muốn đưa tay ra lấy, nhưng Uất Trì Li lại khép lòng bàn tay, dùng nội lực, trong một khoảnh khắc bóp nát ngọc bội.
Mọi người chứng kiến sợ hãi.
"Đây là báo ứng dành cho ngươi vì ăn nói kiêu ngạo ức hϊếp người khác" – Uất Trì Li tỏ rỏ uy phong, trong lòng cực kì thoải mái, nàng xoay người kéo Liễu La Y từng bước rời đi.
Hổn loạn phía sau cùng với tiếng la thét khóc lóc của Ôn Quỳnh ngày càng xa, Liễu La Y rốt cuộc dừng bước, thoát khỏi tay Uất Trì Li, nàng cũng không nói lời nào, chỉ cuối đầu nhìn đôi hài khi nãy Liễu Mân Thường mới đổi cho nàng.
Tuy trong lòng Uất Trì Li không kềm được, nhưng nghĩ tới lui, nàng vẫn quay đầu rời đi.
Lại đột nhiên nghe thấy tiếng nức nở trầm thấp, nàng vội xoay đầu, vừa lúc có một bàn tay chìa ra như muốn quỳ xuống của Liễu La Y.
"Xin xin ngươi, giúp ta" – Liễu La Y nói.
Nàng cuối đầu, nghẹn lời. Xin sự giúp đỡ của Uất Trì Li, chắc chắn đã đem bỏ chút tôn nghiêm cuối cùng của nàng rồi, triệt để vùi trong cát bụi, mảy may không đáng giá.
"Hắn ta muốn đem Thường nhi tặng cho Lâm Lý Thương, người đó nhân sinh thích mỹ sắc, hoang da^ʍ thành tính, ta sợ Thường nhi..."
Uất Trì Li nhìn bộ dáng nàng ấy, lòng đau nhói, nàng ngồi xổm xuống, duy trì tư thế ngang bằng với Liễu La Y.
Từ xưa đến nay tranh giành quyền lực đều không thể tránh khỏi một trận khói thuốc súng, đặc biệt là Lục Vân Khuê loại người này mà nói thì chính tích thi thoảng lại có khi không quá quan trọng, chỉ cần là điều hắn thích, không từ thủ đoạn, để đạt được thứ mình muốn.
Đây cũng chính là nguyên nhân chính mà sau này hắn có thể leo lêи đỉиɦ cao.
Không biết đã dẫm lên máu tươi của bao nhiêu người.
Uất Trì Li nghĩ trái tim của bản thân rất cứng rắn, nhưng đột nhiên nàng lại do dự, niềm kiêu hãnh thanh cao toàn bộ của Liễu La Y rất tự hào trước kia, đều tại thời khắc này, sụp đổ trước mắt nàng.
Hẹn mọn như thế cầu xin người từng tổn thương nàng ấy cứu giúp, cần biết bao nhiêu là dũng khí a.
"Ta không có gì cả, chỉ có cái mạng này thôi, chỉ cần ngươi giúp ta lần này không quản sau này ngươi muốn ta chết, hay là muốn ta làm trâu làm ngựa, làm bất cứ cái gì, ta đều nghe theo ngươi" – Liễu La Y nói, nàng đột nhiên ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng, ánh mắt kiên định.
"Xin ngươi" – Liễu La Y vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của Uất Trì Li, dè dặt siết chặt góc áo rồi lắc lắc.
Đầu óc Uất Trì Li ong ong một tiếng, thay đổi 360 độ luôn rồi.
"Cái gì cũng có thể cho ta?" – Uất Trì Li nghiến răng hỏi.
Liễu La Y hơi sửng sốt sau đó gật đầu.
Bỏ đi bỏ đi, Uất Trì Li ảo não gõ gõ vào đầu mình, nàng không ngờ Liễu La Y sẽ tỏ ra yếu thế trước mặt mình, cũng không ngờ đến bản thân cư nhiên đồng ý như vậy.
"Đứng dậy đi, ta giúp ngươi" – Uất Trì Li nói.
Sau khi một nén hương trôi qua, Uất Trì Li càng ảo não hơn nữa vì nãy giờ quỳ đến hai chân muốn co quắp lại luôn rồi, cùng chui rút trong cái động nhân tạo chật hẹp này với Liễu La Y.
Kế hoạch của nàng! Bị nhỡ! Nàng vốn dĩ tính chờ lúc Lục Vân Khuê đưa hối lộ thì để Tân Nhiên kéo người đến, Đại Yến nghiêm cấm hối lộ lén lút, một khi bị người khác tố giác lên trên, sẽ trực tiếp bị giáng thành thứ dân, phải thi cử lại lần nữa.
Nếu như nàng nắm bắt tốt thời gian, nàng sẽ tránh đi dùng một chút thủ đoạn Liễu Mân Thường sẽ không bị tổn hại đáng kể.
Nhưng bây giờ Liễu La Y đang ở đây, nếu như lại nhìn thấy cảnh đó, nhất định sẽ phát điên mất.
"Công chúa làm sao biết bọn họ sẽ đến đây" – Liễu La Y ló đầu ngó vào trong.
"Ta có đọc qua kịch bản" – Uất Trì Li nói với vẻ mặt cay đắng, miễn cưỡng nói với Liễu La Y.
Có tiếng bước chân truyền đến, hiện ra ba bóng người, người cao lớn nhìn thoáng qua là biết đó là Lục Vân Khuê, Liễu Mân Thường bước đi loạng choạng nhìn rất đáng thương, còn nam tử kia vừa nói chuyện cười đùa với Lục Vân Khuê vừa vuốt râu, ánh mắt lại luôn luôn liếc nhìn Liễu Mân Thường kế bên.
Vô cùng dung tục, người như vậy mà có thể làm quan tứ phẩm, thật sự là ghê tởm, Uất Trì Li nghiến răng nghiến lợi nghĩ.
Liễu La Y nắm góc tay áo của Uất Trì Li càng chặt hơn, Uất Trì Li cũng không để tâm, để tùy ý nàng ấy nắm.
"Không sao đâu, đợi Lục Vân Khuê đi rồi, ngươi chỉ cần nói như ta chỉ" – Uất Trì Li nói nhỏ bên tai Liễu La Y, hai ngươi đã bố trí ổn thỏa một phen, Liễu La Y ánh mắt sáng lên.
Không hổ danh là nữ chủ, nói một chút liền hiểu, Uất Trì Li gật đầu hài lòng.
Đây là kế hoạch mà nàng vừa nghĩ ra khi nãy, xem thử, đổi trắng thay đen như thế nào.
Rất nhanh Lục Vân Khuê đã đi, chỉ còn lại hai người Lâm Lý Thương và Liễu Mân Thường.
Lý Thương không nhịn nổi nữa, hắn xông thẳng về phía Liễu Mân Thường, trong nháy mắt, Uất Trì Li đã quấn sẵn khăn che mặt lao ra, một cước đá bay Lý Thương.
Lý Thương một tên văn nhân ăn chơi thân thể làm sao chịu nổi một cước của Uất Trì Li, hắn đang quỳ trên mặt đất, bò cũng không đứng dậy nổi.
"Ngươi là ai, dám hành hung trong phủ Quan Nam hầu! Người đâu!"
"Nơi hẻo lánh như thế này sẽ không ai tới đâu, ngươi tự cứu lấy mình đi" – Uất Trì Li nói tiếp, một chân giẫm lên cái bụng phồng ra của hắn.
Liễu La Y đúng thời điểm lao ra, liền ngã vào trên người Liễu Mân Thường, vừa gọi vừa khóc như mưa: "Thường nhi! Hắn làm gì ngươi rồi, may mắn a tỷ biết trước được tin tức, nếu không, nếu không đệ đã..."
Liễu Mân Thường mơ màng, a tỷ hắn từ trước đến nay ẩn nhẫn lãnh đạm, bấy giờ lại khóc đến dâng trào như vậy.
"Các ngươi rốt cuộc là ai! Lục Vân Khuê tiểu tử đó ở đâu rồi?" – Lý Thương đều rối bời cả lên, phẫn nộ la hét.
"Đại nhân, người phải làm chủ cho dân nữ, Lục đại nhân, Lục đại nhân đem đệ đệ của ta đi, khi nãy hắn còn ra lệnh gọi nhiều người đến, dân nữ vô ý nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, nên mới biết Thường nhi bị dẫn đến đây, xin đại nhân làm chủ cho dân nữ đòi lại công đạo!"
"Rất nhiều người, nhiều người là có ý gì?" – Lý Thương cau mày.
"Ta.. ta" – Liễu La Y che mặt khóc nức nở.
"Mau nói, nếu không bản quan..." – Lý Thương còn chưa kịp nói xong, lại bị Uất Trì Li đạp ngã.
"Lục đại nhân nói với mấy người đó, nói ngài ngang nhiên ở Nam Hầu phủ trong buổi thọ yến nhận hối lộ, dân nữ cũng không rõ như thế nào..."
Lý Thương nghe xong, lập tức tức giận, hắn đột nhiên giãy dụa từ mặt đất đứng lên: "Hay cho Lục Vân Khuê, thì ra là muốn làm hại ta, nắm điểm yếu của ta!"
Nhưng trong tích tắc, hắn lại chìm vào suy nghĩ, chuyển sang nhìn Uất Trì Li: "Nhưng việc này có rất nhiều nghi vấn, còn ngươi ngươi là ai, các ngươi nói miệng như thế có chứng cứ không?"
"Ta là ai không quan trọng, bọn họ chính là chứng cứ" – Uất Trì Li chỉ tay về phía xa, chỉ thấy ở đằng xa có những bóng người lờ mờ, "Nơi này vốn vắng vẻ không người, chỉ có Lục Vân Khuê và ngươi biết, nếu không phải hắn bố trí tin tức, chúng ta làm sao biết được"
Lý Thương cuối đầu trầm mặc một hồi, sau đó lại nổi lửa giận, liên tục mắng: "Tiểu tử thối, tiểu tử thối! Còn mơ tưởng đến ta sẽ tiến cử hắn thăng chức, nằm mơ!"