"Cẩm nhi, không được thất lễ!" – Một nam tử trung niên râu quai nón cao lớn lớn tiếng nghiêm nghị nói, sải bước từ xa đến, đi đứng sinh phong, gần như trong chớp mắt đã đứng đối diện Uất Trì Li, túm lấy gáy của Thu Vô Cẩm, kéo nàng về bên người hắn.
"Gặp qua tướng quân Quan Nam" – Uất Trì Li hơi hơi cuối đầu.
"Gặp qua công chúa" – Quan Nam hầu ôm quyền nói, sau đó đứng đó thần sắc nghiêm nghị nói "Cẩm nhi, còn không mau xin lỗi, con đối đãi với khách nhân như vậy sao, thật vô lễ!".
"Là nàng ức hϊếp hài nhi trước, hài nhi không xin lỗi" – Thu Vô Cẩm bĩu môi nói.
"Không cần đâu, chỉ là trò đùa huyên náo của những người đồng trang lứa mà thôi, không cần phải truy cứu" – Uất Trì Li cười nói, nàng vẫy tay rồi từ trong tay Tân Nhiên lấy ra một chiếc hộp "Đây là món quà ta đặc biệt chuẩn bị, chúc ngài thọ tỉ nam sơn".
"Cảm ơn công chúa, hahaha" – Quan Nam hầu xuất thân võ tướng, cho nên không để ý những chuyện nhỏ nhặt quấn quanh đó, nghe nàng nói vậy thì hắn tin vậy, nhận quà, hắn cười vui vẻ đến run run râu.
Thu Vô Cẩm vốn dĩ đều chuẩn bị chấp nhận sự trừng phạt của cha nàng, không ngờ Uất Trì Li lại chủ động giải vây cho nàng, vì vậy nàng không kìm được lén nhìn Uất Trì Li.
"Ngươi tính toán cái gì" – Nàng lẩm bẩm.
Quan Nam hầu cùng nói chuyện phiếm với Uất Trì Li, sau đó thì hùng hùng hổ hổ đi tiếp khách, Thu Vô Cẩm lúc này mới tiến lên một bước, cố chấp nói: "Ngươi vì sao nói như vậy, ta bị cha trừng phạt ngươi nên cao hứng mới đúng"
Uất Trì Li liếc nhìn nàng ta như nhìn đứa ngốc, không hiểu ra làm sao nói: "Ta cùng ngươi không thù không oán, tại sao phải hại ngươi".
Nàng lại hướng về phía trạch viện bên trong nhìn tới lui, không biết vì sao, trong lòng cứ không yên, nên nàng không muốn lãng phí thời gian gật đầu với Thu Vô Cẩm, xoay người liền đi.
Chỉ là một cô nương tính tình trẻ con mà thôi, nàng vốn dĩ lười so đo.
Thu Vô Cẩm ở sau lưng kêu lên một tiếng, Uất Trì Li làm như không nghe thấy, một lúc sau thân ảnh cũng biến mất.
Ngày đó là nàng nhục nhã nàng trước, bây giờ lại làm như không có chuyện gì! Thu Vô Cẩm vung roi tại chỗ, tức quá đi.
Uất Trì Li đi về phía nơi của một đám nữ nhân đang tụ tập, nàng đi với tốc độ cực nhanh, Tân Nhiên phía sau phải chạy theo, vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại.
"Công chúa, vị tiểu thư ngạo mạn kia không chỉ lỗ mãng mà còn dám ra tay với người, sao khi nãy người không dạy cho nàng ta một bài học? – Tân Nhiên muốn vì Uất Trì Li đòi lại công bằng.
Uất Trì Li cười lạnh: "Ta chỉ là nể mặt cả hai bên thôi, ai mà không biết Quan Nam hầu rất thương yêu cô con gái độc nhất này chứ, làm sao có thể vì một công chúa ngoại tộc như ta mà thật sự dạy dỗ nữ nhi"
"Đừng nhìn bọn họ dường như cho ta mặt mũi, nhưng thật ra có bao nhiêu người là thật sự coi trọng ta, lời của Lục Vân Khuê nói cũng không hoàn toàn vô lý, ta bây giờ không thể dựa vào phụ vương, không tiền không nhà, danh tiếng của ta truyền đi khắp nơi cũng chỉ là một cái công chúa vụng về.
Nếu không phải Bắc vực ngày càng lớn mạnh, sợ là đến cả cái lễ khi nãy cũng không đến lượt ta nhận đâu"
Tân Nhiên gãi đầu, nghe có vẻ đã hiểu lại như không hiểu gì.
Uất Trì Li nhìn Tân Nhiên lắc đầu, nàng vạn dặm xa xôi gã đi, tại sao lại mang theo một cô nương ngốc như thế này, còn may là nàng trung thành lại có thể chiến đấu, nếu chỉ có ngốc không thì tiêu thật rồi.
"Vậy công chúa, chúng ta nên làm gì?" – Tân Nhiên lo lắng hỏi "Hay là, người về Bắc vực xin lỗi Vương đi? Mặc dù hôm đó Vương nói những lời tức giận đến như vậy, nhưng ngài ấy từ nhỏ đã cưng chiều người, sẽ không thật sự bỏ người đâu".
Uất Trì Li không trả lời.
Nàng đương nhiên có nghĩ qua vấn đề này, không nghi ngờ gì đây là cách tốt nhất bây giờ, nhưng nàng lo lắng bản thân vốn cũng không phải Uất Trì Li thật, trong nguyên tác nguyên chủ cũng chỉ là nhân vật phụ, vốn dĩ không có đề cập đến những chuyện trước đây.
Nàng cái gì cũng không biết, lại không thể học theo mấy người xuyên thư liền giả mất trí nhớ gì đó, nàng cũng rất sợ a!
"Chuyện này, bàn bạc sau! ngươi trước kể ta nghe những chuyện khi ta còn nhỏ, cả chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải kể! – Uất Trì Li nói.
Tân Nhiên cười ngại: "Công chúa, ta theo ngươi từ hai năm trước, những chuyện khi người còn nhỏ đều bị người đánh bay, làm sao mà ta biết được"
Uất Trì Li:!
Việc này không nằm trong dự toán, Uất Trì Li cuối cùng quyết định làm theo kế hoạch ban đầu, lấy lại mọi thứ từ tay Lục Vân Khuê, ly hồn rồi tính tiếp.
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi ra khỏi đường hẹp quanh co, trước mắt bổng nhiên rộng ra, một hồ nước trong vắt trải thành từng tầng tầng lớp lớp màu xanh ngọc bích, trên hồ có một vài nữ tử dáng vẻ uyển chuyển ngồi trên con thuyền trên mặt hồ bập bềnh, tiếng đàn tì bà êm tai lúc xa lúc gần.
Bên hồ có một đình viện nhỏ tọa lạc, bên trong có vài nữ tử tụ tập, quần áo hoa lệ, chắc hẳn bọn họ đều là tiểu thư thế gia vọng tộc đang quay sang một bên, chế nhạo.
Vài tên nam tử bên hồ cũng đang ba hoa khoác lác gì đó, trong đó có một nam tử dáng vẻ nổi bậc, dáng người cao lớn, gương mặt anh tuấn, đang trừng mắt nhìn đám nữ tử kia.
Xem với dáng vẻ này thì chắc là nam hai, Thẩm Sơ, tứ hoàng tử của Đại Yên, Uất Trì Li nghĩ thầm.
Suýt nữa nàng quên mất cảnh này là nam hai lên sàn.
Cái gọi là nam chủ thuộc về nữ chủ, nam hai thuộc về mọi người, từ xưa đến nay nam chính đều rất si tình, nhưng nói chung nó không có kết quả tốt.
Uất Trì Li thổn thức một tiếng, trong lòng chợt dâng lên cảm giác đồng bệnh tương liên.
"Ngươi tiện tì, nước trà uống hết rồi, còn không mau châm đầy cho bổn tiểu thư!" – Nữ tử đó lay nhẹ cái quạt, con ngươi chớp một cái, nhưng những hành động mà nàng ta lầm không hợp với đôi mắt xinh đẹp đó.
Làm cho người khác thấy sự khắc nghiệt trong đôi mắt đó.
Nàng tạt tách trà nóng trong tay vào chân một nô tì, rồi dùng bàn tay trắng nõn mềm mại đó niết tách trà, đưa tách trà cho nữ tử.
Uất Trì Li biết đây là những trò tiêu khiển của gia đình danh gia vọng tộc, nàng cũng không muốn quan tâm, ai ngờ vừa xoay người, nàng liền thấy khuôn mặt của nữ tử kia.
Liễu La Y?
Uất Trì Li muốn đi cũng đi không được, trong lòng nàng âm thầm cảnh cáo không được can thiệp vào chuyện của người khác, nàng đã quyết định bí quá hóa liều đối đầu với Lục Vân Khuê, thì đừng có quan tâm Liễu La Y.
Nàng ấy đương nhiên đáng thương, nhưng bản thân nàng chẳng lẻ không đáng thương sao, cuối cùng người chết là Uất Trì Li nàng, còn là bị Liễu La Y một nhát đâm chết.
Đau đớn đã trải qua trong mộng.
Với lại nàng cần mưu kế để đối phó Lục Vân Khuê, có khả năng sẽ dính líu đến Liễu Mân Thường, nói không chừng đến lúc đó, hai nàng sẽ trở thành kẻ thù.
Nàng chưa bao giờ cảm thấy mình là người tốt, chỉ cần có thể tiếp tục sống, không chủ động làm hại người khác đã là giới hạn của nàng rồi.
Nàng đang đấu tranh tu tưởng bên này thì bên kia Liễu La Y hết lần này đến lần khác châm trà cho nữ nhân kia.
"Ngươi không phải được mệnh danh là đệ nhất tài nữ của kinh thành sao, không phải ngày nào cũng được phu tử học đường tán dương sao, phụ thân bị nhốt, con gái của phạm nhân, ta xem ngươi làm sao còn có thể xem thường người khác" – Nữ tử kia cười, lại làm trà tràn ra tay.
Liễu La Y cuối đầu, không nói gì, vẻ mặt lạnh lùng.
"Ngươi thật sự chỉ có một loại biểu cảm này hay sao? Đã có ngày hôm nay, còn cho rằng bản thân cao quý không ai sánh bằng hả?" – Nữ tử đó bị sự lãnh đạm của nàng ấy chọc tức, đột nhiên nàng ta đứng lên.
"Ta không có" – Liễu La Y nói, nàng vẫn luôn đúng mực.
"Ngươi không có, tốt, ta xem rốt cuộc ngươi có hay không!" – Nữ tử đột nhiên vươn tay kéo Liễu La Y lôi đến bên hồ, sau lưng vài nữ nhân mỉm cười đi theo, có vài người cau mày nhưng không ai ngăn cản.
Uất Trì Li trong tìm thức tiến lên phía trước, Thẩm Sơ ở một bên cũng bỏ lại đám bằng hữa chạy tới.
Nữ tử đó một bên đi một bên lấy một miếng ngọc bội từ trong lòng ra, giơ tay ném xuống hồ, một vài tia nước nhỏ văng lên.
"Đây là ngọc bội mà cha ta tặng, giá trị liên thành, ngươi nhảy xuống nhặt cho ta" – Nữ tử đó ngạo mạn nói.
Liễu La Y lùi lại hai bước, nhìn thẳng vào nàng ta: "Ôn tiểu thư, ta không phải là hạ nhân của Quan Nam hầu phủ, ngươi có thể tìm bọn họ để vớt"
"Ở đây không có hạ nhân nào khác, ta không quan tâm ngươi là người của phủ nào, ngươi chỉ là một cái nô tì nhỏ nhoi, bớt nói nhảm"
Liễu La Y muốn nói gì đó, nhưng đột nhiên trượt chân ngã thẳng xuống nước, Thần Sơ ở bên cạnh hét lên, bước tới đẩy nữ tử đang choáng váng ra, giang tay nhảy xuống.
Trái tim căng thẳng của Uất Trì Li lại nới lỏng, may mắn thay, còn có nam hai, nên bảo vệ nàng ấy cho thật tốt.
Vào lúc này, đằng kia có một trận náo động, có người hét lớn một tiếng: "Cứu mạng, cứu mạng a, tứ hoàng tử không biết bơi!"
Uất Trì Li vỗ vô trán mình một cái.
.