Đang nói chuyện Hắc toàn phong Lý Quỳ không nghe lời can ngăn của Đường Bân và Cảnh Cung, dẫn quân đánh sang trận quân Điền Hổ nên bị Kiều Đạo Thanh vây khốn, hơn năm trăm người ngựa bị bắt sống không sót một ai. Cảnh Cung biết tình thế bất lợi liền rẽ cương ra roi thúc ngựa chạy miết về hướng đông. Đường Bân thấy bọn Lý Quỳ bị vây hãm, quân lính rối loạn, lại thấy Cảnh Cung đã bỏ chạy, nghĩ bụng: "Phép thuật của Kiều Đạo Thanh rất lợi hại, ta không thoát thân được, ắt sẽ bị chê cười. Nghe nói người làm tướng không sợ chết, chỉ lo mất thanh danh, đến nước này, ta còn tiếc gì mạng sống". Nghĩ đoạn Đường Bân phóng ngựa xách mâu xông tới. Thấy Đường Bân giận dữ hầm hầm, Kiều Đạo thanh vội chắp tay bắt quyết niệm chú, rồi quát:"mau!". Từ giữa trận quân Bắc, một trận cát vàng cuốn tung rào rào bay vào mặt Đường Bân. Đường Bân tối mắt chưa biết đối phó ra sao thì quân Bắc ập tới đâm bị thương ở đùi trái. Đường Bân lăn nhào xuống đất rồi bị bắt sống. Nguyên bên quân Bắc có lệ định ai bắt sống được tướng giặc thì được thưởng gấp đôi, vì thế các tướng bên quân Tống bị bắt thường không bị gϊếŧ hại. Hơn một vạn người ngựa bộ hạ của Đường Bân cũng bị cát bụi bay tối mắt, người ngựa bị chém gϊếŧ như sung rụng, quân sĩ bị thiệt hại mất quá nửa.
Lại nói Lâm Xung, Từ Ninh đang ở cửa đông, nghe tiếng la hét vang trời ở phía nam, vội đưa quân đến tiếp ứng. Các tướng giữ thành Chiêu Đức là bọn Tôn Kỳ thấy cờ hiệu của Kiều Đạo Thanh vội mở cổng thành đón vào. Bọn anh em Lý Quỳ đều bị áp giải vào thành. Còn Cảnh Cung và đám tàn quân, người ngựa lệch yên, tốc mũ, khi thấy bọn Lâm Xung, Từ Ninh mới ghìm cương dừng ngựa. Lâm Xung, Từ Ninh vội đưa Cảnh Cung về đại trại, một lúc sau lại gặp Vương Anh, Hỗm Tam Nương dẫn ba trăm quân kỵ đi do thám trở về. Cảnh Cung kể lại việc bọn Lý Quỳ bị Kiều Đạo Thanh bắt sống. Tống Giang lo sợ nói:
- Bọn Lý Quỳ phen này nguy mất!
Ngô Dụng an ủi:
- Huynh trưởng chớ quá buồn phiền để còn bàn tính các việc cần thiết khác. Giặc có yêu thuật, phải cho người đi gấp về Hồ Quan gọi Phàn Thụy đến để đối phó.
Tống Giang nói:
- Cần đi gọi Phàn Thụy, nhưng cũng phải đem quân đi bắt ngay tên giặc ấy để đổi anh em Lý Quỳ về.
Ngô Dụng can ngăn nhưng Tống Giang không chịu nghe.
Tống tiên phong lập tức truyền lệnh cho Ngô Dụng chỉ huy các tướng ở lại giữ trại, tự mình thống lĩnh bọn Lâm Xung, Từ Ninh, Lỗ Trí Thâm, Võ Tòng, Lưu Đường, Thang Long, Lý Vân, Úc Bảo Tứ đem hai vạn quân mã bộ tiến gấp phía nam thành Chiêu Đức. Sách Siêu, Trương Thanh dẫn quân đi sau tiếp ứng rồi cùng hội quân tiến sát đến chân thành.
Lại nói Kiều Đạo Thanh trở về suý phủ ở thành Chiêu Đức, bọn Tôn Kỳ đều đến yết kiến. Tôn Kỳ chưa kịp bày tiệc khoản đãi thì có quân thám mã vào báo tin quân Tống kéo đến. Kiều Đạo Thanh tức giận nói:
- Bọn này thật vô lễ!
Kiều Đạo Thanh lại bảo Tôn Kỳ:
- Ta đi bắt sống Tống Giang rồi sẽ về ngay dự tiệc!
Nói đoạn Kiều Đạo Thanh lên ngựa, dẫn bốn viên phó tướng và ba nghìn quân mã ra ngoài thành nghênh chiến.
Bấy giờ quân Tống Giang đang bày trận khiêu chiến, chợt thấy cổng thành mở toang, cầu treo hạ xuống, rồi một đội quân mã từ trong cửa thành ào ra. Người đạo sĩ cưỡi ngựa ra trước chính là Huyễn ma quân Kiều Đạo Thanh tay cầm bảo kiếm, dẫn quân vượt qua cầu. Quân hai bên dàn trận đối nhau, cờ trống dàn ngang hai hàng, các tay cung nỏ bắn tên ra một lượt để lấy mốc bày trận. Tù và trống trận cả hai phía rúc vang. Bên trận quân Tống, Tống tiên phong dẫn quân lên đứng dưới môn kỳ, Úc Bảo Tứ cầm cờ suý dừng ngựa đứng trước, bên tả có Lâm Xung, Từ Ninh, Lỗ Trí Thâm, Lưu Đường, bên hữu có Sách Siêu, Trương Thanh, Võ Tòng, Thang Long. Tất cả làm tám viên chánh phó tướng theo hộ vệ. Tống tiên phong hầm hầm tức giận chỉ Kiều Đạo Thanh mắng rằng:
- Tên phản nghịch mau trả mấy người bị bắt cho ta! nếu chậm trễ ta sẽ phang thây các ngươi làm muôn mảnh!
Kiều Đạo Thanh quát đáp:
- Tống Giang không được vô lễ! ta không trả để xem ngươi làm được gì?
Tống Giang cả giận giơ roi chỉ lên trước. Bọn Lâm Xung, Từ Ninh, Sách Siêu, Trương Thanh, Lỗ Trí Thâm, Võ Tòng, Lưu Đường nhất loạt xông lên. Kiều Đạo Thanh đánh răng bắt quyết niệm chú rồi giơ thanh kiếm chỉ về hướng tây, quát to "mau!".
Chỉ trong chớp mắt thấy vô số thiên binh thiên tướng từ phía tây bay tới vây chặt quân Tống. Kiều Đạo Thanh lại giơ kiếm chỉ về phía bắc, miệng lẩm nhẩm đọc chú rồi quát: "mau!" Trời đát bỗng tối sầm, mặt trời tự nhiên mất hẳn ánh sáng, cát bay đá chạy, đất chuyển trời rung. Bọn Lâm Xung đang tiến lên thì thấy phía cát bụi bay mù mịt mà không thấy một bóng quân giặc. Quân sĩ của Lâm Xung hoảng sợ rối loạn. Lâm Xung vội quay lại hộ vệ Tống Giang chạy về phía bắc. Kiều Đạo Thanh vẫy quân xông vào chém gϊếŧ. Quân Tống Giang người ngựa tan tác bị cắt đức thành bảy tám đoạn không cứu ứng được nhau. Tống Giang dẫn quân lui chạy chưa đầy nửa dặm thì thấy đằng trước hiện ra một quang cảnh lạ lùng: nơi đây vốn là một vùng đất bằng phẳng, giờ đây nước dâng tràn ngập, sóng bạc mênh mông, dẫu chắp cánh cũng không thể nào bay qua được, phía sau thì cánh quân Kiều Đạo Thanh đang duổi theo rất gấp. Lỗ Trí Thâm, Võ Tòng, Lưu Đường cùng đường chán nản kêu to: "chẳng lẽ bó tay chịu trói cả sao?" Ba người quay lại cố chạy về phía bắc. Bỗng nghe một tiếng sét nổ, giữa lưng chừng trời hiện ra hơn hai mươi vị thần tướng mặc áo giáp vàng cầm binh khí đánh xuống. Cả Lỗ Trí Thâm, Võ Tòng, Lưu Đường đều bị quân Kiều Đạo Thanh đuổi theo bắt sống. Tiếp đó lại nghe tiếng quát to: "Tống Giang hãy xuống ngựa chịu trói". Tống Giang ngửa mặt lên trời than rằng:
- Tống Giang này dẫu chết cũng không tiếc thân, chỉ ân hận ơn vua chưa kịp báo đền, cha mẹ già nua không ai phụng dưỡng, lại còn bọn Lý Quỳ chưa biết sống chết ra sao. Sự thể đã đến thế này chỉ còn liều một chết cho khỏi nhục nhã!
Bọn Lâm Xung, Từ Ninh, Sách Siêu, Trương Thanh, Thang Long, Lý Vân, Úc Bảo Tứ theo hộ vệ Tống Giang đều nói:
- Chúng tôi xin theo sát huynh trưởng, quyết đánh tan quân quỷ dữ này!
Giữa lúc nguy khốn ấy lại thêm Úc Bảo Tứ bị trúng tên. Nhưng Úc Bảo Tứ vẫn giữ chắc ngọn cờ suý trong tay, nửa bước không rời Tống tiên phong. Quân Kiều Đạo Thanh thấy bên quân Tống vẫn còn cờ suý nên cũng không dám khinh suất đuổi theo.
Tống Giang và các đầu lĩnh đã tuốt tuần đao kiếm sắp cùng nhau tự sát thì thấy một người từ xa chạy tới ngăn lại. Người ấy nói:
- Hãy khoan đã. Ta là thổ thần ở miền đất này, thấy các ngươi một lòng trung nghĩa nên tới giúp phá trừ yêu thuỷ để cứu các ngươi.
Các tướng ngước lên thấy người ấy tóc đen, trền đầu có hai sừng, mình đen trùng trục, ngang lưng chỉ quấn một manh khố vàng, tay trái cầm một chiếc đυ.c đạc. Vị thổ thần cúi xuống bốc một nắm đất ném vugn ra xa, chỉ trong chớp mắt đất bằng lại nguyên vẹn như cũ. Thổ thần nói:
- Các ngươi còn phải chịu tai ách mấy ngày nữa. Bây giờ đã phá được yêu thuỷ, các ngươi mau trở về trại, sai người đi Vệ Châu may ra mới tìm được người đủ tài giỏi trừ tai nạn.
Thổ thần nói xong biến thành một luồng gió bay đi. Mọi người kinh ngạc hồi lâu, rồi hộ vệ Tống Giang chạy gấp về phía nam. Chạy được năm sáu dặm lại thấy phía trước cát bụi cuốn tung, rồi một đội quân mã từ phía nam tiến đến. Đội quân mã một vạn người đó do Ngô Dụng cùng bọn Vương Anh, Hỗ Tam Nương, Tôn Tân, Cố Đại Tẩu, Giải Trân, Giải Bảo chỉ huy đến cứu ứng. Tống Giang nói với Ngô Dụng:
- Ta không nghe lời khuyên của hiền đệ nên chỉ thiếu chút nữa thì anh em không còn được gặp nhau!
Mọi người cùng nhau về trại kể cho Ngô Dụng nghe chuyện thua trận, lúc lâm nguy gặp thổ thần cứu giúp. Ngô Dụng nói:
- Lòng trung nghĩa của huynh trưởng cảm động được thổ thần, thổ có thể khắc thuỷ là như thế.
Bấy giờ anh em bọn Tống Ginag cùng ngước lên trời vái tạ. Gần tối hôm ấy có đám tàn quân chạy về kể lại rằng giữa lúc rối loạn bọn Tôn Kỳ, Diệp Thanh, Kim Đĩnh, Hoàng Viêt cho mở cửa thành phía nam tung quân đánh ra, quân triều đình bị thương, bị gϊếŧ rất nhiều, số còn lại tan tác chạy trốn. Tống Giang cho điểm lại quân sĩ, tất cả mất hơn một vạn người.
Ngô Dụng nói với Tống Giag:
- Giặc biết dùng yêu thuật, thắng liền quân ta hai trận, nay phải bàn sẵn mưu kế đề phòng bọn chúng lại đến cướp trại. Bây giờ là lúc tướng sĩ bên ta mệt mỏi hoảng sợ, nếu giặc kéo đến nữa thì làm sao chống cự được? Xin huynh trưởng cho lui đại quân về phía sau, chờ cơ hội khác.
Tống Giang liền truyền cho lui quân mười dặm, đóng trại từng cụm, trại lớn bao lấy trại nhỏ theo thế trận Lục Hoa của Lý Dượng Sư. Các tướng tuân lệnh thi hành. Vừa đóng trại xong thì có tin báo Phàn Thụy từ cửa Hồ Quan vâng lệnh đã đến. Phàn Thụy vào trại yết kiến Tống tiên phong. Phàn Thụy nói:
- Huynh trưởng cứ yên lòng, dù Kiều Đạo Thanh có yêu thuật, ngày mai tiểu nhân cũng sẽ bắt sống hắn đem về nộp cho huynh trưởng.
Ngô Dụng nói:
- Chúng không đến khiêu chiến thì ta cứ án binh bất động, đợi Công Tôn Nhất Thanh đến sẽ cùng bàn tính thêm.
Tống Ginag truyền lệnh cho Trương Thanh, Vương Anh, Giải Trân, Giải Bảo đem năm trăm quân khinh kỵ thâu đem vượt ải Hồ Quan về Vệ Châu mời Công Tôn Thắng đến giúp phá yêu thuật của Kiều Đạo Thanh. Bọn Trương Thanh từ biệt Tống Giang rồi lên đường. Một mặt Tống Giang cho cắm chông, rào trại vững chắc, sửa soạn cung tên sẵn sàng.
Lại nói Kiều Đạo Thanh dùng yêu thuật bao vây Tống Giang chỉ còn đợi đuổi lên bắt sống. Bỗng trong chớp mắt thấy nước rút hết, Kiều Đạo Thanh biết có kẻ phá được yêu thuật của mình liền nói:
- Giải phá được phép thuật của ta, bên quân của chúng ắt phải có dị nhân.
Nói đoạn Kiều Đạo Thanh cho thu quân, cùng bọn Tôn Kỳ trở về suý phủ. Tôn Kỳ sai bày tiệc chúc mừng. Quân sĩ trói gô bọn Lỗ Trí Thâm, Võ Tòng, Lưu Đường cùng bọn Lý Qùy, Bao Húc, Hạng Sung, Lý Cổn, Đường Bân đã bị bắt từ trước áp giải đến trước trướng quân. Tôn Kỳ đứng bên trái Kiều Đạo Thanh, thấy Đường Bân liền quát mắng:
- Tấn vương đối xử với ngươi chưa từng tệ bạc, sao ngươi nhẫn tâm phản nghịch?
Đường Bân quát lớn:
- Bọn chúng bay đã đến ngày tận số.
Kiều Đạo Thanh hỏi họ tên từng người. Lý Quỳ dựng ngược tóc gáy quắc mắt, phanh áo quát đáp:
- Thằng giặc hãy nghe cho rõ: ta đây là bố đen Hắc toàn phong Lý Quỳ!
Lỗ Trí Thâm, Võ Tòng không thèm đáp, Kiều Đạo Thanh nói:
- Các ngươi chịu quy hàng, ta sẽ tâu với Tấn vương xin phong chức tước cho các ngươi.
Lý Quỳ quát gầm lên:
- Mi đừng há miệng thối ra nữa! mi có muốn cắt đầu bố đen mi đây thì cứ việc chặt mấy trăm nhát tuỳ thích.
Bọn Lỗ Trí Thâm, Võ Tòng, Lưu Đường đều lớn tiếng mắng Kiều Đạo Thanh:
- Tên yêu quái kia muốn làm gì tuỳ mi, nhưng bọn ta chân sắt không biết quỳ!
Kiều Đạo Thanh cả giận quát lôi cả bọn ra chém. Lỗ Trí Thâm ha hả cười vang:
- Lão gia vẫn xem chết như về, nay lại được chết còn gì bằng!
Quân đao phủ dẫn bọn Lý Quỳ đi ra. Kiều Đạo Thanh nghĩ bụng: "từ trước ta chưa thấy kẻ nào cứng cỏi như bọn này, cứ tạm giam đó đã, đợi xem thế nào". Nghĩ đoạn Kiều Đạo Thanh bảo quân sĩ hãy tạm nhốt bọn Lý Quỳ vào ngục tối. Võ Tòng nói lớn:
- Bọn nhơ bẩn có giỏi thì cứ chém!
Kiều Đạo Thanh cúi đầu không dám đáp. Quân đao phủ lại đem bọn Lý Quỳ giam vào ngục tối.
Kiều Đạo Thanh thấy phép thuật "tam muội thần thuỷ" không linh nghiệm trong lòng đã có phần lo lắng nên chỉ cho quân đóng trong thành để còn nghe ngóng động tĩnh bên quân Tống xem sao. Vì thế đến năm sáu ngày liền cả hai bên đóng quân không động. Bọn Nhϊếp Tân, Phùng Kỷ đưa đại quân đến, vào thành yết kiến Đạo Thanh rồi cũng cho hết người ngựa đóng trại trong thành. Kiều Đạo Thanh thấy quân Tống Giang chỉ cố thủ doanh trại cho là không có gì đáng ngại, bèn cùng bọn Tôn Kỳ, Đái Mỹ, Nhϊếp Tân, Phùng Kỷ đem hai vạn người ngựa đi đánh. Trời chưa sáng rõ, Kiều Đạo Thanh đã đưa quân ra khỏi thành, tiến đến đóng trại ở núi Ngũ Long, đợi sáng rõ thì cho quân tiến đánh. Kiều Đạo Thanh nói với Tôn Kỳ:
- Hôm nay ắt phải bắt sống Tống Giang lấy lại cửa ải Hồ Quan.
Tôn Kỳ nói:
- Chỉ trông mong ở phép thuật của quốc sư mà thôi.
Trời vừa sáng rõ, Kiều Đạo Thanh thống lĩnh một vạn quân mã bộ tiến về phía đại trại của Tống Giang.
Quân do thám phi báo với Tống tiên phong biết. Tống Giang sai Phàn Thụy, Đan Đình Khuê, Ngụy Định Quốc điểm quân sửa ngựa sẵn sàng nghênh địch.
Kiều Đạo Thanh đang đứng trên gò cao nhìn doanh trại quân Tống, bỗng nghe một tiếng pháo lệnh nổ vang. Rồi cửa trại của quân Tống mở toang, một đội quân mã ào ạt kéo ra. Cờ lệnh đủ màu tung bay trước trận, trống thúc vang trời. Kiều Đạo Thanh ra trước trận có bọn Lôi Chấn, Nghê Lân, Phi Trân, Tiết Xán theo hộ vệ hai bên tả hữu. Bên trận quân Tống từ dưới cửa môn kỳ một viên tướng phóng ngựa ra. Đó chính là Hỗn thế ma vương Phàn Thụy. Phàn Thụy cầm bảo kiếm chỉ Kiều Thanh mắng rằng:
- Tên giặc kia sao dám trổ ngón độc ác!
Kiều Đạo Thanh nghĩ bụng: "người này ắt phải có pháp thụât đây. Để thử xem sao". Nghĩ đoạn, Kiều Đạo Thanh quát đáp:
- Tên bại tướng không biết hổ thẹn hay sao? liệu ngươi có dám thi thố võ nghệ với ta?
Phàn Thụy đáp:
- Muốn đọ sức thì ngươi hãy tới đây nếm lữơi kiếm của ta.
Quân hai bên hò reo giục trống. Phàn Thụy vung kiếm vỗ ngựa xông đến đánh. Kiều Đạo Thanh cũng múa gươm thúc vào trận: cả Kiều Đạo Thanh và Phàn Thụy đều trổ phép thần thông, chỉ còn thấy hai luồng khí đen tạt bên trái, quật bên phải, một tiến một lùi không phân biẹt được nữa. Quân sĩ hai bên chỉ còn biết đứng nhìn. Một lúc sau, Phàn Thụy thấy một đường kiếm của Kiều Đạo Thanh chém hụt liền đưa ngay một nhát vào đầu Kiều Đạo Thanh, không may cũng bị hụt, Phàn Thụy súyt nữa mất đà ngã ngựa. Thì ra đường kiếm ấy Kiều Đạo Thanh cố ý chém hụt, dử cho Phàn Thụy chém tới, trong khi đó thì y dùng phép "ô long thoát cốt" (rồng đen trút xương) đã trở về trước trận nhà từ lâu rồi. Thấy Phàn Thụy mất đà suýt ngã, Kiều Đạo Thanh ha hả cười vang. Phàn Thụy cũng vội quay về. Lúc ấy từ dưới cửa môn kỳ, bên trái có Thánh thuỷ tướng quân Đan Đình Khuê dẫn năm trăm quân bộ xong ra. Tất cả đều mặc áo giáp đen, trương cờ đen, một tay cầm thuẫn che thân, một tay cầm giáo ba chĩa sắc lưỡi ngạnh cứng. Bên hữu có Thần hoả tướng quân Ngụy Định Quốc dẫn năm trăm quân hỏa binh mặc áo đỏ, tay cầm hoả khí, trước sau theo hộ vệ năm mươi cỗ hoả xa (xe phóng lửa), trên mỗi xe đều có sẵn các vật dễ cháy như lau khô, sậy héo. Quân sĩ ai nấy đều đeo một ống bầu bằng sắt đựng các chất phát hoả như lưu quỳnh, diêm tiêu, thuốc khói năm màu, tất cả cùng một lúc châm lửa. Hai đội quân ấy bên trái như mây đen cuốn đất, bên phải thì như lửa đỏ ngút trời ào ạt cùng xông lên phía trước. Quân Kiều Đạo Thanh kiếp sợ bỏ chạy. Kiều Đạo Thanh quát to: "kẻ nào lui thì chém". Rồi tay phải giơ thanh bảo kiếm, miệng lẩm nhẩm niệm chú. Trong chớp mắt, mây đen kín đất, gió to sấm lớn cùng lúc nổi lên, tiếp theo là một trận mưa đá tới tấp giáng xuống giữa đám Thánh thuỷ quân, Thần hỏa quan. Tia sét nhìn nhằng, những đám lửa do quân Tống đốt lên đều tắt ngấm. Quân Tống hàng ngũ tan tác, ai nấy ôm đầu chạy trốn. Đan Đình Khuê, Ngụy Định Quốc hoảng sợ không biết đối phó cách nào đành liều chạy lui về bản trại. Một lúc sau mây tan mưa tạnh, trên mặt đất vẫn còn vô số những cục nước đá to bằng nắm tay. Bấy giờ, Kiều Đạo Thanh cao giọng gọi to:
- Bên quân Tống có kẻ nào có phép thần thông biến hoá giỏi hơn không?
Phàn Thụy tức giận, xõa tóc cầm kiếm ngồi trên ngựa dốc hết pháp thuật bình sinh, miệng lẩm nhẩm niệm chú. Lập tức gío bão bốn phía ầm ầm nổi lên, cát bay đá chạy, trời đất tối sầm. Thấy Phàn Thụy xua quân quay lại đánh, Kiều Đạo Thanh cười nói:
- Phép thuật của ngươi chỉ có thế thôi ư?
Nói đạon giơ kiếm làm phép, miệng đọc chú, bỗng thấy gió bão quật lại phía quân Tống, giữa lưng chừng trời một tiéng sét nổ vang rồi thấy hiện ra vô số thần binh thiên tướng ầm ầm đánh xuống. Quân Tống Giang ngựa hí người kêu, rối loạn chạy trốn. Kiều Đạo Thanh cùng bốn viên phó tướng thúc quân tiến lên đuổi đánh. Phàn Thụy thấy phép thuật của mình không linh nghiệm phải quay ngựa chạy về.
Đang lúc muôn phần nguy cấp, bỗng thấy từ trong trại quân Tống Giang loé lên một đạo hào quang phá tan cơn gió cát, thần linh thiên tướng đều lả tả rơi xuống đất. Mọi người nhìn kỹ mới biết đó chỉ là giấy ngũ sắc cắt ra.
Kiều Đạo Thanh thấy phép thần binh của mình bị phá liền xoã tóc giơ kiếm, bắt quyết niệm chú, quát:"mau!" Kiều Đạo Thanh lại một lần nữa dùng phép Tam muội thần thuỷ. Trong phút chốc muôn nghìn luồng khí đen cuộn đến đầy trời. Đúng lúc ấy bên quân Tống Giang một đạo sĩ phong ngựa ra trước trận. Đạo sĩ cầm thanh kiếm Cổ Định, chạm khắc hoa văn cành tùng, miệng lẩm nhẩm niệm chú rồi quát: "mau!" Bỗng thấy giữa trời hiện ra vô số thần tướng mặc áo bào vàng bay nhanh về phía bắc, quyét sạch những luồng khí đen. Kiều Đạo Thanh xiết đỗi kinh sợ, không biết đối phó ra sao. Quân Tống Giang thấy vị đạo sĩ ấy đã phá được yêu thuật, ai nấy vui mừng reo to:
- Yêu tặc Kiều Đạo Thanh gặp phải địch thủ cao cường rồi!
Kiều Đạo Thanh nghe xong hổ thẹn đỏ mặt, vội lui về bản trận. Xưa nay Kiều Đạo Thanh quen trổ phép thần thông biến hoá, đến nay phải một phen bạt vía cúi đầu, đúng là:
Cho dầu vốc cạn bao sông núi
Khó rửa sáng nay mặt thẹn thùng.
Chưa biết vị đạo sĩ phá yêu thuật cho quân Tống là ai, xem hồi sau sẽ rõ.