Chương 1: Về nhà

Khi mặt trời mọc, một ngày mới ở làng Hạ Hà bắt đầu với tiếng gà gáy trong mỗi hộ gia đình.

Những nhà khác vừa miễn cưỡng leo xuống giường, nhà họ Từ đã bận rộn.

Hôm nay là ngày mà đứa con của nhà họ Từ, Từ Phàm, đã làm việc ở tỉnh lỵ trong ba năm, trở về nhà.

"Tú Tử, cháo sôi thì đem lên cho cha ngươi."

"Ài! Biết rồi, mẹ!"

Trong sân nhà lão Từ, mẹ của Từ Phàm, Trương Lệ Mai, nói với cô con gái xinh đẹp trong bếp khi đang gϊếŧ con gà mái già.

Nghĩ đến Từ Phàm sắp về nhà, bà ấy cảm thấy rất vui!

Lại nói, cuộc sống của nhà lão Từ gia gần đây không dễ dàng.

Cha của Từ Phàm, Từ ái Quốc, làm việc cho Vương Mã Tử trên công trường trong huyện, vô tình bị một thanh thép đâm vào chân, hiện ông vẫn đang nằm trong nhà và không có tiền đến bệnh viện điều trị.

Em gái của Từ Phàm, Từ Tú Tú, sắp tốt nghiệp trung học và vào đại học, nhưng tiền học đại học đến nay vẫn chưa có.

Việc tích tụ những điều này chắc hẳn sẽ có rất nhiều áp lực, nhưng Trương Lệ Mai tin rằng khi con trai cô trở về nhà, tất cả những điều này sẽ dễ dàng được giải quyết!

Lần trước khi Hứa Phàm gửi tiền trở về, trong điện thoại nói qua một thời gian nữa, hắn có thể làm tổng giám đốc, đến lúc đó tiền lương hàng tháng của hắn sẽ tăng lên một vạn tám!

Bây giờ có thời gian trở lại, không phải là báo tin vui cho gia đình, thì là gì?

"Vợ ái Quốc! Con gϊếŧ gà à? Từ Phàm nhà con sao còn chưa về?"

Đang băn khoăn không biết mấy năm nay một mình ở bên ngoài, con trai mình có phải đã quá mệt mỏi hay không, thì đột nhiên ngoài sân, một người phụ nữ trung niên dẫn một cô gái xinh đẹp vào trong viện.

"Hả? Thúy thẩm, dì đây là?"

Nhìn thấy Thúy thẩm hàng xóm dẫn con gái vào, Trương Lệ Mai không khỏi lúng túng.

"Ôi chao!, vợ Ái Quốc, ta nghe nói Từ Phàm nhà ngươi trở về, ta dẫn nữ nhi đến làm quen một chút!"

"Từ Phàm nhà ngươi đã hai mươi ba rồi, cũng đến lúc cưới vợ rồi. Nhìn Mỹ Nguyệt nhà tôi, trông vừa xinh pep, cặp mông săn chắc. Nếu Từ Phàm nhà các ngươi lấy về làm vợ, tôi đảm bảo năm sau sẽ sinh ra một cậu bé mập mạp!"

"Mẹ! Mẹ đang nói cái gì vậy!"

Bị chính mẹ mình khoe khoang, mặt Mỹ Nguyệtđỏ bừng, sau khi phàn nàn xong, cô liếc nhìn Trương Lệ Mai.

Với vẻ mặt mong đợi hỏi: "Dì Trương, con nghe nói rằng anh Từ Phàm đã trở thành tổng giám đốc và mức lương của anh ấy là hơn một vạn tệ. Có thật không?"

Ở nông thôn, mẹ dựa vào con, nhìn thấy con trai Từ Phàm được khen ngợi nhiều như vậy, cột sống vốn bị cong theo năm tháng của Trương Lệ Mai đã thẳng ra rất nhiều.

"Thúy thẩm, chuyện này thực sự rất xấu hổ. Từ Phàm nhà tôi, đã tìm được một người bạn gái ở trên tỉnh. Mỹ Nguyệt nhà dì, có lẽ không có cơ hội rồi ..."

Từ Phàm gửi ảnh bạn gái của hắn cho Trương Lệ Mai, cô ấy đến từ thành phố, trông xinh xắn và ăn mặc theo phong cách nước ngoài, quan trọng nhất là Từ Phàm thích.

Trương Lệ Mai đã nghĩ đến việc từ chối cuộc hôn nhân của Thúy thẩm, nhưng Thúy thẩm không nản lòng.

"Ài! Vợ ái Quốc, nữ nhân ở thành thị, làm sao biết hầu hạ người khác như nữ nhân nông thôn chúng ta? Đừng vội vàng, chờ Hứa Phàm trở về, cùng hắn hảo hảo tán gẫu một chút!"

"Đúng vậy! Trương di nương, Hứa Phàm ca ca cùng ta đã lâu không gặp, coi như không nói chuyện kết hôn, cùng với anh ấy ôn lại chút chuyện cũ cung được mà.

Thái độ tâng bốc không ngớt của hai mẹ con khiến Trương Lệ Mai chết lặng!

Nhưng khi con trai cô được người khác thích, cô cũng hạnh phúc với tư cách là một người mẹ.

"Ừm?"

Bà vừa định đồng ý thì nghe thấy tiếng xe lạch cạch từ ngoài sân vọng vào.

"Hả? Trương thím, ngồi trên xe là chẳng phải là Từ Phàm ca ca à?"

Nghe thấy giọng nói của Mỹ Nguyệt, Trương Lệ Mai vô thức nhìn ra ngoài sân.

Đằng sau chiếc máy kéo đang từ từ tiến đến là một chàng trai trẻ gầy guộc với những nét đẹp trai và mệt mỏi vì di chuyển đường dài.

Hình ảnh này ngày đêm mong nhớ chồng chất lên trong tâm trí Trương Lệ Mai, cuối cùng hóa thành những giọt nước mắt rơi xuống không thể ngăn cản…

"Tú Tử! Mau! Đi ra! Ca ca ngươi, ca ca ngươi đã trở lại!"

Trương Lệ Mai đã khóc vì sung sướиɠ!

"Con trai, con đã trở về, mấy năm nay mẹ vẫn luôn nhớ đến con..."

Máy kéo đậu ở cổng sân, nhìn thấy mẫu thân nước mắt lưng tròng đi về phía mình, Hứa Phàm mũi đau xót.

Bao năm nay anh một mình lên tỉnh lỵ, sao không nhớ nhà?

"Được rồi mẹ! Mẹ đừng khóc, đây không phải là trò cười cho người khác xem sao?"

Cố gắng mỉm cười, Từ Phàm lau nước mắt trên mặt Trương Lệ Mai, sau đó mang hành lý ra khỏi máy kéo.

"Đi, chúng ta đi vào nói."

"Ca ca, Tú Tú giúp ngươi xách hành lý!"

Lúc này Từ Tú Tú thè lưỡi, ân cần giúp Hứa Phàm xách hành lý.

"Nha đầu thối, xem như ta không uổng thương ngươi!"

Từ Phàm xoa đầu em gái, dẫn một nhóm người vào sân.

"Từ Phàm ca ca, ngươi không phải đã trở thành tổng giám đốc sao? Tại sao không mặc âu phục?"

"Mặc như vậy, có lạnh quá không..."

Bước vào sân, Mỹ Nguyệt mím môi phàn nàn, trong khi Thúy thẩm từ bên cạnh quan sát và vội vàng trừng mắt nhìn cô.

"Nha đầu thối, mặc đẹp như vậy làm gì? Ở thôn Hạ Hà, cô mặc cho ai nhìni?"

Thấy khuôn mặt u ám của bị mắng, Trương Lệ Mai cười gượng nói: "Thúy thẩm,nha đầu nói Mỹ Nguyệt không sai."

"Con trai, con không thể lúc nào cũng lo cho gia đình được. Con phải tự mình tiêu tiền. Hơn nữa con đã làm tổng giám đốc rồi, con phải ăn mặc đẹp cho xứng với địa vị của con chứ?"

"Đúng đúng a, ca ca, ngươi rất đẹp trai, mặc âu phục nhất định càng thêm đẹp!"

Mẹ với em gái ta một câu ngươi một câu, nụ cười trên khuôn mặt của Từ Phàm đột nhiên trở nên đau khổ.

"Mẹ, con..."

Sau khi hít một hơi thật sâu, Từ Phàm lấy hết can đảm, dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, anh đã tiết lộ sự thật.

"Lần này con bị sa thải rồi..."

Nghĩ đến mấy ngày trước huynh đệ cấu kết với bạn gái gài bẫy, tranh giành vị trí tổng giám đốc với anh, Từ Phàmcảm thấy vô cùng đau khổ.

Nhưng rất nhanh sau đó, anh đã vui vẻ lên, cười nói với Thúy thẩm: “Thúy thẩm, trưa hôm nay dì hay là ăn cơm ở nhà cháu đi?”

"Không, không, không cần, quá phiền toái, Từ Phàm, ngươi vừa mới trở về, nhiều cùng người nhà nói một chút, cha ngươi còn đang chờ ngươi chăm sóc, cho nên dì đi trước."

Nghe được Từ Phàm việc Từ Phàm bị đuổi việc, Thúy thẩm trên mặt cũng không còn vui vẻ như trước, nàng như trốn ôn dịch, kéo theo nữ nhi của mình chạy nhanh ra ngoài!

"Hừ, hóa ra là một tên quỷ nghèo, thật lãng phí thời gian..."

Nghe những gì Mỹ Nguyệt lẩm bẩm khi cô ấy ra khỏi sân, Từ Phàm phần nào đoán được tại sao bjn họ tới đây, trong lòng cảm thấy có chút buồn cười, người phụ nữ này cùng bạn gái cũ của anh thì ra cùng một loại người ...

Quay đầu lại, nhìn thấy sự xấu hổ trong mắt mẫu thân cùng muội muội, Từ Phàm miễn cưỡng cười nói: "Mẫu thân, Tú Tú, ta còn không lo lắng, các ngươi lo lắng cái gì?"

"Yên tâm, chỉ là bị đuổi mà thôi, ta sẽ không cứ như vậy ngã xuống!"

Từ Phàm tự nhủ trong lòng, hắn hiện cần phải phấn chấn lên, vì vậy cười hỏi: "Đúng rồi, cha đâu?"

"Anh, cha, ông ấy..."

Thấy cha không ra đón, Từ Phàm chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ, nhìn em gái mình ấp úng như vậy, anh càng cảm thấy kỳ lạ.

"Tú Tú, chuyện gì xảy ra?"

Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Từ Phàm, Từ Tú Tú ủy khuất bĩu môi, nói: “Anh à, lúc trước bố đang làm việc ở công trường thì bị thương gãy chân, bây giờ không thể xuống giường. ."

"Cái gì?"

Từ Phàm trên mặt hiện lên một tia lo lắng, hỏi: "Ngươi tại sao không sớm nói cho ta biết?"

Trương Lệ Ma icười khổ nói: "Con trai, con gọi điện về nhà nói rằng nếu con làm việc chăm chỉ một thời gian, con sẽ có thể trở thành tổng giám đốc. Chúng ta lo lắng chuyện này sẽ ảnh hưởng đến công việc của con, vì vậy chúng ta.. ."

Từ Phàm không khỏi cười khổ, hiện tại lo lắng những này cũng vô dụng, hắn lắc đầu nói: "Đi thôi."

Ngay lập tức, Từ Phàm đi theo hai người vào nhà, sau khi vào phòng ngủ của bố mẹ, anh nhìn thấy Từ ái Quốc đang nằm trên giường.

Hắn hiện tại tái nhợt hốc hác, nhìn thấy Từ Phàm đi vào phòng, hắn nghiến răng muốn đứng dậy, nhưng rất nhanh, chân đau dữ dội khiến hắn mồ hôi đầm đìa, lại ngã xuống giường.

"Ba, ngươi trước nằm đi."

Từ Phàm vội vàng chạy tới đỡ Từ ái Quốc.

Nhìn thấy băng bó dày đặc trên chân của cha mình, Từ Phàm không thể chịu đựng được và hỏi: "Mẹ, tại sao mẹ không để cha con đến bệnh viện trong quận ..."

Chân của Từ ái Quốc bị thương nặng, nếu không được điều trị trong bệnh viện, ông ấy có thể bị mất chân.

Trương Lệ Mai vẻ mặt chua xót giải thích: "Lúc đầu ba con dưỡng thương trong bệnh viện, sau này tiền con gửi về nhà tiêu hết rồi, chúng ta cũng không có tiền, chỉ có thể mang về nhà..."

Từ Phàm có chút khó hiểu hỏi: "Mẹ, ba con bị thương ở công trường, không được bồi thường sao?"

Cha tôi làm việc cho Vương Mã Tử , chủ thầu ở quận lỵ, theo logic mà nói, Vương Mã Tử phải chịu trách nhiệm về những việc như thế này.

Trương Lệ Mai lắc đầu và cười khổ nói: " Vương Mã Tử nói đó là do cha con không chú ý. Ông ấy không quản. Con cũng biết rằng Vương Mã Tử có liên hệ với những kẻ lưu manh đó. Hắn không cho chúng ta cũng không thể làm gì được hắn

"Đáng ghét!"

Từ Phàm đấm thẳng vào tường! Hai cha con bị đối xử như nhau, giờ phút này trong lòng hắn tràn đầy tức giận! Tôi thề trong lòng rằng khi đến lúc nhất định phải tìm Vương Ma Tử tính sổ!

"Khụ khụ..."

Lúc này Từ ái Quốc ở trên giường ho khan vài tiếng, giả vờ cười nói: “Được rồi, con trai, đừng nói chuyện này, đợi Tú Tú tốt nghiệp, để cho nàng ra ngoài làm việc với ngươi. , đến lúc đó áp lực của ngươi sẽ không lớn như vậy nữa!"

Mặc dù Từ ái Quốc đã nằm trên giường suốt thời gian qua, nhưng ông ấy đã nghe thấy những gì vừa rồi nói trong sân.

Những năm này, Từ Phàm đã trả giá rất nhiều cho gia đình này, giờ con trai ông đang phải chịu cảnh thất nghiệp, Từ ái Quốc nghĩ rằng mình không thể gây áp lực cho nó được nữa.

Nhưng Từ Phàm khi nghe điều này đã trở nên lo lắng, lúc đầu anh ấy bỏ học cấp ba với thàng tích đứng nhất cả khối, để nhường cơ hội học lên cao cho em gái mình!

Cách đây không lâu, em gái thậm chí còn báo tin vui cho tôi, nói rằng mình đã đạt được 600 điểm trong kỳ thi thử! Điểm này đủ để vào Đại học Đông hải bỏ cuộc thì thì thật đáng tiếc!

Dù thế nào, anh ấy không thể để bi kịch xảy ra với mình lại xảy ra với em gái mình!

"Cha, Tú Tú nhất định phải đi học tiếp!"

Từ Phàm kiên định nói.

Anh biết lý do bố mẹ cho em gái nghỉ học.

Tiền!

Bây giờ cha tôi cần rất nhiều tiền để chữa trị vết thương, làm thế nào ông có tiền cho Tú Tú đi học?

Nhưng điều này không có nghĩa là Từ Phàm sẽ vì điều này mà từ bỏ!

Hắn hít sâu một hơi, cố nén cười nói: "Cha, mẹ, hai người yên tâm! Vấn đề tiền bạc con sẽ nghĩ cách! Tú Tú phải đi học đại học! Chân của ngươi cũng cần phải được chữa lành!"

" Từ gia chúng ta, cũng không dễ dàng ngã xuống như vậy!"