Chương 6

Tác phẩm: Hậu quả của việc trêu chọc mỹ nhân điên

Tác giả: Nhập Nhập Nha

Edit: Mia

Chương 6:

________

Hoắc Quân Nhàn vẫn không nhúc nhích, Cổ Tư Ngọc hé môi, khoảng cách chỉ cách một sợi tóc, lặp lại một lần nữa: "Trả lời tôi."

Hoắc Quân Nhàn rất nghe lời, lạnh mẽ đáp lại nàng, dùng sức cắn môi nàng, Cổ Tư Ngọc đau nhưng không quan tâm, tiếp tục ôm lấy sau đầu Hoắc Quân Nhàn, tiếp tục hôn cô. Môi và lưỡi đan xen, nụ hôn mãnh liệt, Hoắc Quân Nhàn không trốn được, rên nhẹ một tiếng.

Lúc lấy hơi để thở, khoảng cách được tách ra, Hoắc Quân Nhàn giơ tay, tát thẳng vào mặt Cổ Tư Ngọc.

Một tiếng chát cực kỳ sắc nét. Cái tát này khiến Cổ Tư Ngọc choáng váng, quên mất nên giữ mặt hay là môi trước.

Cảm giác đau đớn rõ ràng, Cổ Tư Ngọc hoàn hồn, nàng rít lên, hồi tưởng về chuyển vừa xảy ra, rồi nở ra nụ cười cổ quái.

Hoắc Quân nhàn chống tay lên sofa, cau mày, hô hấp trở nên nặng nhục hơn, ngực phập phồng dữ dội, đôi môi là một mảnh ướŧ áŧ.

Trong chốc lát, cô liếc nhìn ra ngoài cửa, dùng ngón tay siết chặt đệm sofa như muốn bình ổn lại nụ hôn mình, cũng như sợ người ngoài cửa phát hiện.

Người phụ nữ kia đứng ngoài sân, trừng mắt, điên cuồng ấn chuông cửa như để ngăn cản chuyện xảy ra bên trong.

Âm thanh tràn ngập ngôi nhà, có lẽ là vì buổi sáng nên dường như thêm ồn ào.

Đột nhiên, Cổ Tư Ngọc nghĩ đến cảnh tượng lần đầu nàng đến, nàng đi cùng Cận Viễn Sâm, khi Cận Viễn Sâm bấm chuông cửa, nàng cầm một chiếc ô màu đen, liên tục xoay cán ô vì buồn chán.

Teddy nghe thấy tiếng chuông nhanh nhất, chó con lao tới như một mũi tên rồi sủa nàng qua cánh cửa sắt, chó con ngốc nghếch từ ngày đầu đã không thích nàng.

Hoắc Quân Nhàn chắc chắn nghe thấy tiếng chó sủa nên đi tới, dán người đầy đặn, bước đi nhẹ nhàng không tiếng động, cô tiến đến bế chó lên nhưng đối với người ngoài cửa thì đến liếc cũng không thèm.

Cận Viễn Sâm vội nói vài câu: "Quân Nhàn, trời đang mưa, tôi mang người về trú mưa, cô mở cửa giúp tôi."

Hoắc Quân Nhàn dừng lại bước chân, nhàn nhạt nhìn màn hình theo dõi.

Nói trời mưa thật sự vô nghĩa, hôm đó trời chỉ rỉ một hai giọt tượng trưng, trên mặt đất không có một giọt nước, Cổ Tư Ngọc vẫn đang cầm chiếc ô che nắng trên tay.

Cổ Tư Ngọc xấu tính, cố tình dùng đầu ô để nhấn chuông, tiếng chuông vang lên thu hút sự chú ý của Hoắc Quân Nhàn, Hoắc Quân Nhàn ngước mắt, Cổ Tư Ngọc thì dựa vào tường chờ bị mắng.

Tuy nhiên, Hoắc Quân Nhàn lại ấn công tắc, cánh cửa từ từ mở ra trước ánh mắt kinh hoạt của hai người bên ngoài. Cổ Tư Ngọc dửng dưng đi theo Cận Viễn Sâm vào cửa. Cổ Tư Ngọc vừa đi vừa nghĩ, Hoắc Quân Nhàn sợ không phải người điên nhưng cô lại mở cửa cho nàng.

Lúc đó nàng không nhìn kỹ vào Hoắc Quân Nhàn.

Hiện tại, nàng nghiêm túc xem.

Hoắc Quân Nhàn rũ mắt, áp chế cảm xúc trong mắt.

Tiểu Teddy đi tới, không ngừng vẫy đuôi, hung hăng sủa hai tiếng với Cổ Tư Ngọc. Nhưng Quán muộn, hôn cũng hôn xong rồi.

Hoắc Quân Nhàn ngồi xuống xoa đầu Teddy: "Ngoan."

Sau đó, cô đứng dậy, đi vào phòng bếp, bữa sáng vẫn chưa nấu xong, mấy chuyện vừa rồi như chưa từng xảy ra, cô cũng không thèm để ý đến người bên ngoài.

- Chó con ngốc, lại đây - Cổ Tư Ngọc gọi Teddy.

Teddy không hiểu, cũng không muốn chơi với người phụ nữ này, thấy vậy Cổ Tư Ngọc nói: "Người phụ nữ bên ngoài đó bắt nạt chủ nhân của em, em không muốn trả thù giúp chủ nhân sao?"

Teddy gật đầu, có lẽ chó con ngốc này quá thông minh, Cổ Tư Ngọc cảm giác mình đang phải dạy dỗ một đứa trẻ hư.

Cổ Tư Ngọc bắt chước Hoắc Quân Nhàn vỗ vỗ tay. Tuy nhiên, Hoắc QUân Nhàn tính tình ôn nhu, động tác cũng nhẹ nhàng. Cổ Tư Ngọc thì là yeu tinh học người, vẻ mặt kiêu hãnh. Teddy bị nàng ôm một cách miễn cưỡng.

"Ngoan ngoãn nha." Cổ Tư Ngọc ôm Teddy bước ra cửa. Hôm nay không mưa, bầu trời vẫn nắng như lửa.

Người phụ nữ kia ngừng nhấn chuông, nhìn chăm chú vào nàng, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Cổ Tư Ngọc chạm chạm vào đầu Teddy rồi hỏi: "Cô tìm ai?"

Người phụ nữ nhìn nàng chăm chú, nắm chặt hàng rào sắt, nhìn tới nhìn lui rồi trả lời nàng: "Tôi tìm Hoắc Quân Nhàn, phiền cô mở cửa giúp, cô là?"

Kỳ thật, họ từng gặp nhau, hôm đó, dưới bóng cây, người hàng xóm này đuổi theo Hoắc Quân Nhàn, muốn tình chàng ý thϊếp với cô. Cố Tư Ngọc cố tình huýt sáo, người hàng xóm tức giận, bị doạ rồi quay lại nhìn nàng, sau đó dại ra, dựa vào cây rồi ôm chó bỏ chạy. Ngày hẹn hò hôm đó kết thúc.

Cổ Tư Ngọc bế chó cao lên, vỗ nhẹ vào mông đó.

Bé Teddy hét vào mặt người hàng xóm, người này bị dọa sợ đến mức lùi lại, không thể tin nổi nhìn Teddy: "Tiểu Ngọc..."

"Gâu gâu gâu.", tiểu Teddy bồn chồn, bất an, thậm chí còn nhảy ra khỏi tay Cổ Tư Ngọc rồi gầm lên với người hàng xóm. Teddy đi vòng vòng quanh cửa, trông bộ dáng dường như là bị chọc giận.

Sắc mặt người hàng xóm tái nhợt, không dám tiến thêm một bước. Teddy lao tới cánh cửa sắt, dường như muốn chui qua khe hở và cắn đứt một mảnh thịt của người hàng xóm.

Cổ Tư Ngọc ở bên cạnh cười lớn, nhìn xem, huấn luyện một con chó không khó.

Cổ Tư Ngọc ngồi xổm xuống, xoa xoa đầu Teddy, nói: "Thật ngoan.". Nàng bắt chước giọng Hoắc Quân Nhàn, dùng biểu tình cùng động tác của mình, rất chi là kiêu ngạo, nói" "Thật xin lỗi, chó con trong nhà không vâng lời."

Người hàng xóm bị doạ cố bình tĩnh lại, cũng ngồi xổm xuống, nhìn Teddy rồi nói: "Tiểu Ngọc đừng sợ, đi nói với Hoắc Quân Nhàn tôi về rồi, ngoan ngoãn nhé."

Teddy vẫn trừng mắt với người hàng xóm, nhe răng trợn mắt, người phụ nữ lấy một túi hộp nhỏ, quơ qua quơ lại, "Đây đây, đặc biệt mua riêng cho em."

Con chó không hứng thú, nhảy lên cắn một góc của hộp, nhai nát.

Người phụ nữ nhìn Cổ Tư Ngọc, ánh mắt tức giận, cô ấy mặc chiếc váy trắng, chắc hẳn tính cách rất chi là dịu dàng, nhưng lúc này lại muốn ăn tươi nuốt sống Cổ Tư Ngọc, sau đó đứng dậy, cầm túi bước lên xe.

Cổ Tư Ngọc khoanh tay, cười đến vui vẻ. Nàng liếʍ đôi môi đỏ mọng vừa bị cắn, dây thần kinh nhạy cảm ngứa ran, cảm giác có một dòng nước ấm kỳ lạ lan toả ra khắp cơ thể, dâng lên một kɧoáı ©ảʍ.

Quay người lại, nhìn Hoắc Quân Nhàn đang đứng ở cửa, nàng nhẹ nhàng mỉm cười.

Cổ Tự Ngọc chậm rãi, nhàn nhã bước đi, tự nhiên đến chỗ Hoắc Quân Nhàn, không cảm giác bộ dáng kia của mình ác liệt, nói: "Chị hung dữ với tôi nhưng sao lại đối tốt với người khác thế?"

Hoắc Quân Nhàn chớp chớp mắt, nhìn Teddy đang lộn xộn trong ngực Cổ Tư Ngọc, nói: "Tiểu Ngọc, ngoan."

Tiểu Teddy thôi lật tới lật lui, ngoan ngoãn nhìn cô.

Cổ Tư Ngọc đưa chó cho cô, nói: "Lần sau nếu cô ấy đến thì chị đi tát cho cô ta một cái, giống như chị đã tát tôi vậy."

Hoắc Quân Nhàn đang bị đón chó con thì khựng lại, mấy lời của nàng khiến cô sửng sốt, vẻ mặt khó hiểu.

Cổ Tư Ngọc hỏi: "Chị không dám hay bỏ không được?"

- Ừm?

- Tôi cắn chị một cái thì chị liền tát tôi một cái. Còn cô ta thì sao? Cô ta tổn thương chị như vậy chị vẫn xem như báu vật? Hoắc, chị chỉ là một con chó, cô ta muốn chị đến thì đến, muốn chị đi thì đi. Nếu như muốn thoát khỏi một người thì chị phải học cách làm chủ, huấn luyện chó không khó, chị muốn không?

- Gâu! -Teddy chiếm hết sự chú ý.

- Tôi không có nói em - Cổ Tư Ngọc nói với Teddy.

Hoắc Quân Nhàn gật đầu đồng ý.

Vừa bị tát một cái nhưng Cổ Tư Ngọc cũng không tức giận, dù sao hôm nay nàng cũng không có thua. Nhưng nàng không muốn mình bị tát tay vô ích, nàng muốn Hoắc Quân Nhàn học được một bài học, nói chính xác là phải lấy lại thứ gì đó sau khi chịu cái tát này.

Chẳng bao lâu, người hàng xóm lại quay lại, chỉ trong vòng ba phút. Lần này, người kia đã chuẩn bị sẵn sàng, ôm một chú Teddy màu nâu, Teddy hướng về sân sủa một tiếng.

Teddy của Hoắc Quân Nhàn nghe thấy tiếng động lập tức chạy ra khỏi phòng khách, lè lưỡi với chú Teddy bên ngoài.

Cổ Tư Ngọc cảm thấy mình đã bỏ lỡ trọng điểm trong bài giảng, nên cho Hoắc Quân Nhàn một cái nhìn đúng đắn về tình yêu, không thể để giống con chó ngốc kia, nhìn thấy con chó khác liền bỏ đồng đội mà lao tới.

Teddy kia cũng nhảy khỏi tay người hàng xóm, hai con chó đứng ở cửa sủa gâu gâu.

Một điều làm cho Cổ Tư Ngọc đặc biệt quan tâm là chú Teddy kia đang mặc chiếc váy nhỏ, còn kẹp một chiếc kẹp màu đỏ trên tay.

Vậy...Tiểu Ngọc là chó đực?

Tiểu Ngọc sủa một lúc rồi quay đầu tìm Hoắc Quân Nhàn nhưng bị Cổ Tư Ngọc chặn đường.

- Con chó ngốc, em là đực à?

Teddy nghe thấy nàng mắng mình liền mắng lại, chạy vào nhà, cắn cắn vào ống quần Hoắc Quân Nhàn, ý bảo Hoắc Quân Nhàn theo mình ra ngoài.

Hoắc Quân Nhàn bị nó kéo ra ngoài, Cổ Tư Ngọc đứng dậy nhìn Hoắc Quân Nhàn, lần này nàng không cản, Hoắc Quân Nhàn bị kéo thẳng ra cửa.

"Một con chó đực tên Tiểu Ngọc?" Cổ Tư Ngọc cảm thấy tào lao. Ngay khi nàng vẫn còn nghĩ tới nghĩ lui thì cánh cửa đã mở, Cổ Tư Ngọc nhìn sang, chờ xem Hoắc Quân Nhàn tát người phụ nữ bên ngoài như nào.

Hoắc Quân Nhàn mở cửa ra, cô thì thầm với Teddy dưới chân mình: "Được rồi, đừng sủa, ngoan đi."

Hai con chó không hiểu được hỉ nộ ai lạc của người. Cửa mở ra thì hai đứa lăn lộn vào nhau. Em va vào anh anh va vào em. Lũ nhỏ cọ xát đuôi với nhau.

Đặc biệt, tiểu thái giám hoàn toàn biến thành liếʍ cẩu, theo đuôi chó nâu, chó nâu hờ hững còn nó thì điên cuồng xum xuê.

Người hàng xóm nắm tay Hoắc Quân Nhàn, cùng cô nói chuyện, vẻ mặt rụt rè, đáng thương như sắp khóc tới nơi.

Một giây, hai giây...một phút trôi qua, vẫn chưa có cái tát nào, thay vào đó, nữ hàng xóm bật khóc.

" Xin lỗi, Quân Nhàn, tôi muốn đến tìm chị, nhưng...chị biết mà.", Người đó bật khóc, vừa khóc vừa xắn tay áo lên để lộ ra cánh tay bầm tím của mình, từng vết từng vết, như bị ngược đãi vậy.

"Xin lỗi, xin lỗi, thực xin lỗi." Người đó vừa khóc vừa nói, "Tôi không cố ý đến tìm chị."

Teddy màu nâu chạy đến cắn vào gấu váy, mắt cá chân lộ ra vết bầm tím, giống như là bị trói.

Nhu nhược, đáng thương, thật thê thảm.

Hoắc Quân Nhàn giơ tay lên, lau nước mắt cho người nọ, ừ nhẹ một tiếng.

Người hàng xóm theo Hoắc Quân Nhàn vào nhà.

Khi hai người đi ngang qua Cổ Tư Ngọc, nàng lên tiếng: "Hoắc Quân Nhàn, nếu tôi là chó, tôi sẽ cắn chết chị."

Người hàng xóm nghe vậy thì dừng bước, ngước mắt lên nhìn Cổ Tư Ngọc, hơi ngẩng đầu, trong mắt vẫn còn ẩn ẩn nước, dùng ánh mắt khinh thường nhìn Cổ Tư Ngọc.

Người phụ nữ này xinh đẹp, nếu như để dễ hình dung thì có thể thấy cô ấy như một nữ xinh, khuôn mặt tú lệ như trăng sáng, là người tình trong mộng trong thời đi học.

Cô ấy đi theo Hoắc Quân Nhàn, đưa tay lau nước mắt.

Đi đến sofa phòng khách thì liền lôi kéo Hoắc Quân Nhàn.

Cổ Tư Ngọc ngồi lên sofa, lấy điện thoại ra bấm, biểu cảm của nàng được phản chiếu trên màn hình, khuôn mặt lạnh lùng, có vẻ hơi tức giận.

Nàng mở điện thoại, giả vờ lười biếng mà lướt, xem tin tức mới nhất, mối quan hệ của minh tinh nào bị phát hiện, sao nam nào come out, đủ thứ lung tung rối loạn trên đời. Sau đó, điện thoại tạm dừng, một viện sĩ quốc gia đã qua đời, nàng ngừng lại đọc bản tin vài ba lần, thả một cái biểu cảm buồn cho tin tức.

Hai người bên cạnh thì vẫn luôn nói chuyện, chủ yếu là Du Uyển Nguyệt nói, giọng nói rất nhỏ, không nghĩ cho Cổ Tư Ngọc nghe thấy.

- Hắn ta đánh rồi nhốt tôi lại, tôi rất sợ.

- Rất đau, tôi muốn đến tìm chị nhưng tôi kìm lại được.

- Quân Nhàn, xin lỗi, chị không đợi tôi đúng không?

Hoắc Quân Nhàn nói: "Đi."

Du Uyển Nguyệt chớp chớp đôi mắt đẫm lệ, kéo tay Hoắc Quân nhàn, Hoắc Quân Nhàn chậm rãi rút tay ra.

"Trên người cô bị thương, tôi không thể làm đau cô." Hoắc Quân Nhàn nhẹ nhàng nói với Du Uyển Nguyệt: "Tốt nhất cô đừng đυ.ng tôi."

"Được." Du Uyển Nguyệt buông tay cô ra, kéo tay áo che đi những vết thương trên người.

Hoắc Quân Nhàn nhìn qua, nói: "Nếu không thì gọi cảnh sát đi?"

Du Uyển Nguyệt liều mạng lắc đầu: "Không, không cần."

- Không đau à? - Hoắc Quân Nhàn nói.

Du Uyển Nguyệt rũ mắt: "Tôi chịu đựng được."

Hoắc Quân Nhàn nhìn Du Uyển Nguyệt, trầm mặc hồi lâu rồi nói: "Tôi đi lấy hộp y tế."

- Được - Nữ hàng xóm ngồi xuống.

Nữ hàng xóm và Cổ Tư Ngọc mỗi người ngồi một đầu sofa, Cổ Tư Ngọc không xen vào cuộc trò chuyện của họ, tập trung chơi điện thoại của mình.

Du Uyển Nguyệt chủ động nói chuyện với Cổ Tư Ngọc, âm thanh cũng rất dịu dàng, nhưng khác với Hoắc Quân Nhàn, giọng nói của Hoắc Quân Nhàn rất mềm mại, có thể nghe thấy sự dịu dàng từ trong xương cốt, nhưng người phụ nữ này thì khác, có phần cố ý và giả tạo.

Đương nhiên, có thể do Cổ Tư Ngọc không thích người này.

- Tôi là Du Uyển Nguyệt - nữ hàng xóm nói.

Cổ Tư Ngọc đến liếc cô cũng không thèm, từ sáng sớm đã biết.

Du Uyển Nguyệt lại nói: "Tôi nhìn thấy Quân Nhàn tát cô."

- Rất đau đi?

Cổ Tư Ngọc quay đầu lại nhìn người này, trên cổ tay vẫn còn vài vết bầm tím, nhưng khóe miệng lại có ý cười dường như không thấy đau đớn, ngược lại, Cổ Tư Ngọc lại thấy má mình rất đau, nóng rát.

Ánh mắt Du Uyển Nguyệt ôn nhu nhưng sự mỉa mai lại rơi vào tai Cổ Tư Ngọc, Cổ Tư Ngọc không để ý đến cái tát kia, muốn đánh thì đánh, từ nhỏ nàng bị tát cũng không ít nhưng hiện tại lại đặc biệt quan tâm đến.

Tiểu Teddy chạy vào nhà, cắn một quả bóng đỏ và chơi với bạn gái. Du Uyển Nguyệt đứng dậy, không ngồi trên sofa nữa mà làm động tác vẫy tay như Hoắc Quân Nhàn, nói: "Tiểu Ngọc, đến đây."

Teddy đi quay đầu lại, vẻ mặt hung dữ, sủa người hàng sớm.

- Chậc - Cổ Tư Ngọc cảm khái.

Nàng cười Du Uyển Nguyệt đến mệt, sau đó lại cười nhạo chính mình.

Phải diễn tả thế nào đây, vảm giác này giống như nàng và Du Uyển Nguyệt đang tranh sủng, đều lấy lòng tên tiểu thái giám trước mặt, chờ đời hoàng thượng đến chọn lục đầu bài.

Hoàng đến Hoắc Quân Nhàn cuối cùng cũng mang hộp thuốc đến rồi.

Du Uyển Nguyệt ngừng trêu chọc chó con, yên lặng ngồi đó, nhẹ nhàng cởϊ qυầи áo ra. Hoắc Quân Nhàn dùng tăm bông chấm vào thuốc chống sưng, bôi lên cánh tay của Du Uyển Nguyệt.

Du Uyển Nguyệt rên nhẹ, hơi đau, Hoắc Quân Nhàn nói: "Cô chịu một lát, nếu đau quá thì đi đến bệnh việc, hoặc tôi gọi cảnh sát giúp cô."

Du Uyển Nguyệt vẫn sợ.

Hoắc Quân Nhàn nói: "Ly hôn thì tốt rồi."

Du Uyển Nguyệt không nói gì.

Hoắc Quân Nhàn đã nói như vậy rồi, cũng biết lựa chọn của cô ấy, cũng không nói nhiều để thuyết phục.

Sau đó, Hoắc Quân Nhàn lấy một bát nhỏ, bỏ đá vào, cô đi đến bên người Cổ Tư Ngọc, người này không động đậy cũng không có biểu cảm gì.

Hoắc Quân Nhàn nói: "Mặt sưng lên hết rồi."

Cổ Tư Ngọc cười, vốn dĩ có thể quên đi cái tát đó, nhưng hai người này cứ nhắc đi nhắc lại, cái tát trên mặt nàng như đau gấp đôi, đủ thể loại bất hạnh hiện lên trong đầu nàng.

Hoắc Quân Nhàn lấy viên đá ra, bọc trong vải rồi áp lên, Cố Tư Ngọc quay đầu sang chỗ khác, nói: "Không cần."

Cổ Tư Ngọc không lạ gì cái trò vừa đánh vừa xoa, nếu ai đánh nàng, nàng sẽ nghĩ mọi cách để làm người này chết không được tử tế.

Cổ Tư Ngọc nhìn Hoắc Quân Nhàn, ánh mắt như muốn nói: Tôi nói cắn chết chị không phải nói đùa.

Cổ Tư Ngọc ngẩng đầu, nhìn thấy đôi môi ướŧ áŧ, đỏ mọng của Hoắc Quân Nhàn như vừa bị ai nhai, Hoắc Quân Nhàn nhìn nàng, nói: "Có muốn đến bệnh viện không?"

Cổ Tư Ngọc cười, nói: "Sợ là chưa đi tới thì tôi đã hết đau rồi, phải không?"

"Không được, mặt cô sưng to lắm."

Cổ Tư Ngọc nhất thời không nói nên lời.

Nàng cười nói: "Con người tôi khá kỳ quái, nếu chị giúp tôi chữa thương thì sau này chị không thể giúp người khác nữa."

- Không có khả năng - Hoắc Quân Nhàn nói.

Ánh mắt Cổ Tư Ngọc trầm xuống, Hoắc Quân Nhàn nói tiếp: "Nếu Tiểu Ngọc bị thương, tôi cũng sẽ băng bó."

Hoắc Quân Nhàn ngượng ngùng đặt túi đá lên mặt nàng, Cổ Tư Ngọc lại dùng tay chặn lại: "Hoắc Quân Nhàn, con người của tôi có thói quen ở sạch. Ngày thường chị lạnh nhạt tôi cũng không sao, nhưng chị lừa tôi, tôi sẽ giận dữ, nói thẳng ra thì hơi biếи ŧɦái, nếu một người đối tốt với tôi thì cô ấy chỉ có thể đối tốt với mình tôi.

Cố chấp, hoang tưởng, cường thế và chiếm hữu.

Hoắc Quân Nhàn run ngón tay, nói: "Cô không phải biếи ŧɦái."

- Hửm - Cổ Tư Ngọc nhướng mài, châm chọc hỏi lại cô.

- Tôi không phải vậy chị phải, đúng không?

Hoắc Quân Nhàn rút tay nàng, dùng sức nhấn tay nàng ở soffa, rất cường thế, đem túi đá đắp lên mặt nàng, Hoắc Quân Nhàn nhẹ giọng: "Dùng tay che lại một lát."

Cổ Tư Ngọc không cử động, túi đá không thể cứ đặt ở một chỗ bị sưng nên Hoắc Quân Nhàn phải che lại cho nàng, đợi nàng di chuyển tay ra một chút. Cổ Tư Ngọc trực tiếp đặt tay lên mu bàn tay cô, sau đó đột nhiên nâng người lên, môi nàng áp sát vào tai Hoắc Quân Nhàn như muốn cắn cô. Cổ Tư Ngọc nói: "Đừng có đùa giỡn với tôi."

Lỗ tai Hoắc Quân Nhàn nóng bừng, ngón tay lại lạnh, cô rút tay ra rồi lại đắp lên lần thứ hai, Cổ Tư Ngọc nói tiếp: "Miệng tôi cũng bị chị cắn.

Hai người gần nhau đến mức tai cọ vào thái dương, chó con đứng sủa ầm ĩ bên cạnh nhưng hai người như không nghe thấy gì.

Hoắc Quân Nhàn rũ mắt, dừng ở môi nàng: "Môi cô không sưng."

"Nhưng tôi thấy đau."

Hoắc Quân Nhàn rút tay lại, lấy một viên đá đặt lên môi Cổ Tư Ngọc, Cổ Tư Ngọc hé miệng, nhẹ nhàng thè lưỡi ngậm viên đán. Tay Hoắc Quân Nhàn vẫn còn trên môi nàng, nàng lại đưa lưỡi liếʍ đầu ngón tay Hoắc Quân Nhàn.

Lúc sau, Hoắc Quân Nhàn thu hồi ngón tay, xoay người vào phòng bếp. Cô đứng trước quầy bếp, bát đĩa đã bày biện xong nhưng cô không nấu ăn mà nhìn chằm chằm vào ngón tay của mình, sau đó đưa ngón tay lên môi, cảm giác mát lạnh