Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hậu Phương Vững Chắc, Chỉ Cần Nằm Thắng

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
26.

Gần đây mọi người trong nhà đều rất bận rộn. Phụ thân ta gần như sống trong thư phòng, ăn cơm cũng không ra ngoài. Mẫu thân bận việc cửa hàng và thu mua lương thực, mỗi ngày ra ra vào vào. Đại ca ta vẫn ở phía Nam điều tra dịch bệnh. Chỉ có ta, nhàn nhã không có việc gì làm, chỉ thỉnh thoảng đến cửa hàng giúp việc cho mẫu thân.

Vì suy nghĩ nhiều quá, đêm không ngủ được nên ta khoác áo ngoài ra hoa viên hít thở không khí. Nhưng không ngờ vừa ra ngoài đã nhìn thấy một bóng người lướt qua, ta vội vàng đuổi theo. Thấy nam nhân sắp chạy ra khỏi phủ, ta nhặt một hòn đá ném vào hắn ta.

“Dừng lại!” Ta quát lớn.

Người nọ dễ dàng tránh được viên đá ta ném tới nhưng hắn ta cũng dừng lại ở góc tường, không vượt tường trốn chạy.

“Tên trộm này ngươi từ đâu đến…” Khi ta mới mở miệng quát mắng thì người mặc đồ đen phía trước quay lại và kéo khăn bịt mặt xuống.

Dưới ánh trăng, ta nhìn rõ khuôn mặt của hắn, là Tần Dịch. Lập tức ta mắng không nổi nữa. Cách hắn lạnh lùng nhìn ta thật sự rất hung dữ.

“Không phải ngươi đang ở trong cung à? Nửa đêm đến nhà ta làm gì? Ta ngạc nhiên hỏi.

“Ta tìm lệnh tôn bàn chút chuyện” Ta nghĩ lại quả thật hướng vừa rồi đúng là hướng đến thư phòng của phụ thân. Bầu không khí đột nhiên có chút xấu hổ.

“À, thế thì không sao, ngươi đi đi”

Nhưng hắn ta lại không di chuyển.

“Ngươi còn có chuyện gì à?” Ta cúi đầu hỏi hắn.

Trước ánh mắt sắc như dao của hắn ta chỉ có thể nhìn lung tung xung quanh, đột nhiên ta nhìn thấy trên tay áo Tần Dịch có một chiếc khăn tay màu trắng rất quen thuộc.

“Đây là gì?” Ta tiến lên hai bước, lấy nó ra khỏi tay áo hắn. Tần Dịch muốn ngăn cản nhưng chậm một bước.

Ta chỉ vào đám mây thêu trên chiếc khăn hỏi: “Ngươi giấu khăn tay của ta à?” Đồ vật riêng tư của ta bị người khác lấy được, trong lòng ta có chút tức giận, ngẩng đầu nhìn hắn.

Lúc này, ta không còn sợ hãi khi nhìn vào mắt hắn nữa. Ngược lại là trong mắt Tần Dịch có chút lúng túng. Nhưng hắn lập tức bình tĩnh lại, thoải mái nói: “Đó đúng là khăn của nàng nhưng không phải ta trộm lấy mà là nàng đã đưa cho ta.”

“Không có khả năng!” Ta làm sao có thể đưa một đồ vật riêng tư như vậy cho một nam nhân bên ngoài chứ?

“Đây chính là chiếc khăn nàng dùng để giúp ta hạ sốt trong hang động năm năm trước, nàng vội vàng rời đi nên đã quên lấy lại.”

Năm năm trước?

Ta cẩn thận nhìn nó dưới ánh trăng, vải quả thực không phải mẫu năm nay, góc khăn cũng có chút ố vàng, có vẻ đã dùng được mấy năm.

“Dù là vậy ngươi cũng không nên mang theo bên mình như thế. Nếu để người khác thấy, thanh danh của ta sẽ bị ảnh hưởng” Thực ra trên khăn tay chỉ thêu hình đám mây, kiểu dáng cũng bình thường, nếu người khác có thấy cũng sẽ không liên tưởng đến ta.

Nghĩ đến chuyện lúc bé cứu hắn đã bị hắn dọa, lớn lên cứu hắn lại bị hắn mặt lạnh làm cho sợ hãi. Ta cảm thấy rất uất ức.

“Là ta sai rồi” Hắn nhận sai nhanh đến mức ta còn chưa kịp tức giận.

Tưởng mặt lạnh như vậy thường tính tình cũng sẽ rất cứng rắn, ta không nghĩ tới hắn lại nhanh chóng nhận sai làm ta khó có thể tức giận nữa.

“Thôi không sao, ngươi đi đi. Nhưng khăn tay ta sẽ lấy về, không tiễn” Ta quay người chuẩn bị đi về phòng.

“Vân Vân” Hắn gọi ta

Ta không quay đầu lại, hỏi: “Còn chuyện gì nữa?”

“Chiến khăn này đã ở bên ta năm năm, nó là bùa bình an trong lòng ta.”

Ta không nói gì, dù hắn có nói thế nào đi nữa thì khăn tay này ta cũng sẽ không trả lại.

“Bệ hạ đã phái ta đi cứu trợ thiên tai, ngày mai ta sẽ lên đường.”

Đi thì đi thôi, liên quan gì đến ta?

“Chuyến đi này lành ít dữ nhiều, ta không biết liệu có thể sống sót trở về hay không.”

Hơn nửa đêm, nói chuyện này làm gì? Làm người ta trong lòng hoảng hốt, gió đêm khẽ thổi, ta quấn chặt y phục vào người.

“Nếu lần này ta c..hết ở bên ngoài, có lẽ trước khi c..hết ta sẽ nghĩ là do ta không còn chiếc khăn tay nữa.”

A a a a a a! Cho ngươi, cho ngươi, cho ngươi hết.

Ta quay lại, nhét chiếc khăn tay vào tay hắn rồi chạy vào phòng bằng tốc độ nhanh nhất. Khoảnh khắc ta đóng cửa lại, ta vẫn cảm thấy có gió lạnh sau lưng. Không phải nó chỉ là một chiếc khăn tay thôi sao? Làm gì mà sống sống c..hết c..hết?

Người này đúng là Diêm vương sống.

27.

Ba ngày sau, Tần Dịch đến mấy châu huyện xảy ra thiên tai nghiêm trọng nhất.

Trước khi đến, hắn yêu cầu người của mình đến các vùng lân cận dư giả hơn một chút mở đường vận chuyển lương thực đến đây, miễn cưỡng ứng phó được trong vài ngày nguy cấp.

Sau này, có bạc của mẫu thân ta như bông tuyết chuyển đến tay hắn. Bọn hắn dùng danh nghĩa quan phủ thu mua lương thực khắp nơi, các cửa hàng lương thực không dám tăng giá nên rất nhanh đã mua được một lượng lớn lương thực vận chuyển đi qua. Số bạc còn lại được phân phát cho dân chúng để duy trì cuộc sống hàng ngày.

Một tháng sau, thiên tai ở các châu huyện đó dần dần được kiểm soát, ta cùng mẫu thân ở cổng thành cũng đã phát cháo hơn một tháng. Dân chạy nạn ngoài thành từ dòng người xếp hàng không thấy cuối đến bây giờ chỉ còn vài chục người.

Nếu có thể sống sót hầu hết bọn họ không ai muốn rời bỏ quê hương. Vì vậy, sau khi Tần Dịch khống chế được thiên tai, phần lớn bọn họ đều lựa chọn trở về quê cũ. Những người muốn quay về, mẫu thân ta cho mỗi người mười lạng bạc, đủ để họ về nhà.

Lúc đầu, mẫu thân ta không yên tâm khi ta cũng đến đây, nhưng ta thực sự không thể chịu nổi khi thấy mẫu thân mỗi ngày làm việc vất vả trong khi ta chỉ nằm nhà ăn ăn uống uống.

Sau khi ta cầu xin nhiều lần thì mẫu thân cũng chiều theo ý ta.

Về phần Tần Bạch có sử dụng thủ đoạn ám sát hay không, chúng ta đã sớm quên mất. Nếu hắn dám tấn công ta và mẫu thân trong giai đoạn này thì hắn thực sự là một vị vua ngu ngốc.

Hơn nữa, luôn có rất nhiều cao thủ võ lâm trong giang hồ bảo vệ chúng ta trong bóng tối nên rất nhanh ta và mẫu thân không còn quan tâm đến Tần Bạch nữa, trong đầu chỉ lo tính toán có bao nhiêu dân chạy nạn, phải nấu bao nhiêu nồi cháo mới đủ, lương thực tích trữ có đủ dùng không.

Thêm nửa tháng qua đi, kinh thành đã không còn dân chạy nạn nữa. Khi trong kinh khôi phục lại bình an, ta cũng hiểu được cách mẫu thân ta lật đổ Bạch Tâm Nhu.

Đúng như mẫu thân ta dự đoán, Bạch Tâm Nhu đã bán tất cả các cửa hàng trong tay để lấy rất nhiều bạc và dùng toàn bộ số bạc đó để mua lương thực.

Bà ta ra sức tích trữ lương thực, chỉ đợi giá lương thực được đẩy lên cao nhất rồi bán ra. Nhưng khi giá lương thực tăng lên gấp năm lần giá ban đầu, mẫu thân ta liền ra tay, bà đã đưa một số lượng lớn lương thực trở lại thị trường để bình ổn giá cả. Lại lấy ra rất nhiều lương thực để cứu tế những người dân chạy nạn ngoài thành.

Chỉ trong thời gian ngắn đã khiến lương thực mà nhiều người tích trữ đều bị tồn đọng trong kho, bọn họ mua vào với giá cao nhưng bây giờ họ lại không thể bán ra được.

Có rất nhiều người nhanh nhạy nhận biết được hướng đi của thị trường nên đã sớm xả kho để không bị thua lỗ nhiều.

Ngược lại, Bạch Tâm Nhu lòng dạ cứng rắn. Thà giữ lương thực trong tay cũng không muốn bán giá thấp, một mực kiên nhẫn chờ đợi giá lương thực tiếp tục tăng lên. Nhưng ông trời không cho bà ta cơ hội này.

Bây giờ, thiên tai đã qua, giá lương thực còn thấp hơn so với trước kia, có thể nói là Bạch Tâm Nhu đã mất sạch tất cả.

“La Vân Cẩm, là người bẫy ta!” Vào ngày mẫu thân đi kiểm tra cửa hàng, tình cờ gặp Bạch Tâm Nhu và bị bà ta chặn lại.

“Ồ? Ta chính là bẫy ngươi đấy, làm sao nào?” Mẫu ta thoải mái thừa nhận.

“Ngươi…” Tay Bạch Tâm Nhu run lên vì tức giận.

“Không ngại nói cho ngươi biết, hiệu cầm đồ mà người bán cửa hàng là của ta, hiện giờ tất cả cửa hàng của ngươi đều nằm trong tay ta. Thế nào? Vui không?

“Không phải ngươi nói ông trời có mắt, làm chuyện xấu sẽ gặp quả báo sao? Quả báo của ngươi không phải đã đến rồi sao? Bây giờ ngươi ở trước mặt ta tức giận cái gì?

“Năm đó khi ta mới mở cửa hàng ở kinh thành suýt nữa bị người chèn ép đóng cửa, may mắn ta có thể vượt qua được. Như bây giờ là do ngươi phán đoán sai lầm, tự mình hại mình, liên quan gì đến ta?

“Ta không bảo ngươi quyên góp tiền cho Hộ bộ, ngươi bán cửa hàng cũng không phải do ta xúi giục, tích trữ lương thực càng không phải ta sai ngươi làm.

“Chẳng qua ta không thể nhìn người dân chạy nạn chịu khổ nên giúp một chút. Trong kinh thành rất nhiều cửa hàng lương thực đều bị ảnh hưởng bởi ta nhưng bọn họ cũng không đến trước mặt chỉ trỏ này kia, ngươi lấy tư cách gì trách móc ta?

“Thắng làm vua, thua làm giặc. Trong kinh thành có bao nhiêu cửa hàng đã từng bị ngươi làm cho đóng cửa, mình làm thì được lại không cho người khác làm. Đừng có đến trước mặt ta tìm kiếm sự tồn tại. Đừng có tiêu chuẩn kép” Mẫu thân ta khinh thường nói.

"Ngươi... ngươi chờ đó cho ta! Ta nhất định sẽ khiến cho Vân gia các ngươi thê thảm, c..hết không toàn thây!” Bạch Tâm Nhu gào lên.

“Thê thảm? C..hết không toàn thây?” Mẫu thân ta như nghe thấy một chuyện cười nào đó, đi tới trước mặt Bạch Tâm Nhu, nắm lấy cổ áo của bà ta: “Ngươi dựa vào cái gì đây? Dựa vào phu quân ngươi, kẻ cả đời chỉ là một quan nhỏ Ngũ phẩm, đến Lễ bộ Thượng thư còn làm không nổi? Hay là dựa vào cái nhà chỉ còn vỏ rỗng của ngươi? Hay lại dựa vào hai tên nhi tử vô dụng của ngươi?”

Nghe mẫu thân ta nói xong, Bạch Tâm Nhu tức đỏ cả mặt.

“À, ta suýt nữa thì quên mất, ngươi còn có nữ nhi là hoàng hậu, nhưng đến bây giờ còn chưa giúp ngươi được cái gì, thậm chí còn lấy đi của ngươi một nửa tài sản. Ngươi thử bảo nữ nhi ngươi thổi gió một chút bên gối bệ hạ thử xem ngài có thể vì ngươi mà trừng phạt Vân gia hay không?”

Mẫu thân ta nói xong, đẩy Bạch Tâm Nhu, dùng khăn tay lau từng ngón tay với vẻ mặt ghê tởm.

“Ngươi…ngươi…ngươi…” Bạch Tâm Nhu chỉ tay vào mẫu thân ta nhưng không thể nói được một câu đầy đủ. Cuối cùng phun ra m..áu rồi ngất xỉu.

[Các bạn đang đọc “Hậu phương vững chắc, chỉ cần nằm thắng” được edit và đăng tại Nhân Trí page, nếu thấy xuất hiện ở nơi khác nghĩa là đã bị reup trộm]

28.

Thanh danh của Tần Dịch sau khi cứu trợ thiên tai trở về oanh động chưa từng thấy. Hắn trong quân đã có uy quyền, nay có thêm được lòng dân.

Tuy nhiên, sau khi hồi kinh, hắn lại bị Tần Bạch giam lỏng trong cung.

Ba ngày sau, một làn sóng tai họa khác lại bắt đầu. Kinh thành và các thành trấn lân cận đột nhiên xuấn hiện một loại dịch bệnh mới.

Bắt đầu từ một thị vệ hoàng cung, hắn ban đầu bị cảm lạnh, sau đó sốt cao, toàn thân đau nhức, được thái y chẩn đoán là mắc phong hàn. Nhưng sau khi uống thuốc, bệnh tật không những không thuyên giảm mà còn bắt đầu nôn mửa, tiêu chảy. Không được mấy ngày người đó đã c..hết.

Vị thái y đã chẩn trị và những người từng tiếp xúc với tên thị vệ đó cũng bắt đầu có những triệu chứng tương tự. Viện trưởng Thái y viện lập tức phán đoán đây không phải bệnh phong hàn mà là một loại dịch bệnh.

Sau khi phụ thân ta biết chuyện, ông đã ngay lập tức gửi thư cho đại ca ta. Không ngờ rằng, thư vừa gửi đi thì đại ca ta đã trở về.

Phụ thân ta kể cho huynh ấy nghe chuyện đã xảy ra ở kinh thành, đại ca ta ngay lập tức xác nhận rằng dịch bệnh ở kinh thành cùng một loại với dịch bệnh ở thị trấn nhỏ phía nam.

“Dịch bệnh cùng lúc xuất hiện ở kinh thành và các thành trấn lân cận, trùng hợp như vậy ta nghi ngờ có người ngàn dặm đầu độc” Đại ta ca suy đoán.

“May mắn là Tiểu Tiểu đã tìm ra phương thuốc trị được loại dịch bệnh này, từ phía nam trở về con cũng có một ít kinh nghiệm trong việc đối phó dịch bệnh, không cần quá lo lắng, dịch bệnh sẽ sớm được khống chế.”

Đại ca ta lập một danh sách những thứ cần thiết để phòng ngừa và điều trị dịch bệnh cho mẫu thân ta.

“Những người nhiễm bệnh cần được cách ly ở thôn trang ngoại thành, tránh lây lan dịch bệnh, dùng đơn thuốc này ba lần một ngày, nhanh thì nửa tháng, chậm thì một tháng là có thể khỏi bệnh hoàn toàn.

“Những thứ này là để phòng dịch bệnh, có thể đảm bảo ngăn ngừa lây nhiễm được chín phần. Ngoài việc cung cấp miễn phí cho những người chăm sóc bệnh nhân ở thôn trang, chúng ta có thể bán cho những quyền quý đang hoảng sợ trong kinh” Đại ca ta nói.

Bên này, mẫu thân ta từng bước tích trữ đồ dùng theo kế hoạch của đại ca, bên kia trong hoàng cung lại đang rơi vào tình trạng hỗn loạn.

Ngày càng có nhiều người trong cung bị chẩn đoán mắc bệnh khiến đám đại thần hoảng sợ. Một số thành trấn xung quanh thượng tấu cầu xin Tần Bạch phái người qua để ổn định lòng dân. Trong kinh thành mọi người đều thấp thỏm lo sợ.

Cuối cùng, Tần Bạch lại phái Tần Dịch ra ngoài. Chuyện này hợp ý của phụ thân ta.

Sau khi phụ thân ta biết chuyện, ông đã nhờ đại ca ta đưa Tiểu Tiểu đến giúp Tần Dịch. Trị bệnh cứu người là không thể chậm trễ.

Tần Dịch nghe theo lời khuyên của đại ca ta, lại nhờ huynh ấy viết ra phương pháp phòng chống dịch bệnh, sau đó bảo người sao chép ra nhiều bản đưa đến cho các quan viên thành trấn lân cận. Cũng cho Thái y viện một bản.

Sau đó, ba người mặc trang phục phòng hộ vào, cưỡi ngựa suốt đêm đến thành trì xa kinh thành nhất, bắt đầu công việc giám sát và cứu trợ.

Trong hoàng cung có người của Thái y viện quản, trong kinh thành thì mẫu thân ta tập hợp tất cả những người mắc bệnh đưa đến thôn trang ngoại thành. Cũng đưa những đồ dùng để phòng tránh dịch bệnh đã được chuẩn bị trước cho đại phu và những người chăm sóc bệnh nhân.

May mắn là dịch bệnh được phát hiện sớm và không có nhiều người mắc bệnh, chỉ cần hai ngày đã có thể đưa hết những người bị bệnh ra khỏi nội thành. Dù Thái y viện cũng đã nói, nếu dựa theo đơn thuốc này thì chậm nhất là một tháng bệnh sẽ khỏi hoàn toàn, nhưng thời gian chưa tới, mọi người còn chưa thấy hiệu quả, nên vẫn rất hoảng sợ.

Mẫu thân đã gom những đồ dùng cần thiết cho việc phòng tránh dịch bệnh thành gói phòng chống dịch. Nhiều người đổ xô đến cửa hàng của mẫu thân ta để mua chúng.

Mẫu thân ta kêu gọi mọi người đừng quá hoảng loạn. Người thân và hàng xóm của những người bệnh đang bị cách ly ở thôn trang ngoại thành đều được mẫu thân ta phát miễn phí gói phòng chống dịch. Chỉ cần bọn họ nghiêm túc thực hiện đúng quy trình phòng tránh bệnh dịch thì sẽ không có việc gì.

Nhưng nhiều người vẫn muốn mua, họ sợ những người đó ra ngoài mà không thực hiện các biện pháp phòng hộ, bản thân lại bị lây nhiễm nên phải mua cho bằng được.

Mẫu thân ta khuyên không được thì cũng không để ý nữa. Họ nhất quyết muốn tiêu tiền, cũng không ai ngăn cản.

Giá gốc của một gói phòng dịch là năm lạng bạc. Mẫu thân ta đã bán chúng với giá gốc. Việc mẫu thân ta không lợi dụng dịch bệnh mà tăng giá khiến những phú thương trước đó vì mẫu thân ta mà bị thua lỗ trong việc đầu cơ trục lợi lương thực đã có thái độ tốt hơn với bà, sau lưng không còn chỉ trích mẫu thân ta nữa.

Đối với quan viên trong kinh thành, ai có mối quan hệt tốt với mẫu thân ta đều được bà đưa tặng một gói. Là người của một trong năm gia tộc lớn, nhà của vị phu nhân Đô đốc kia, mẫu thân ta cũng tính theo đầu người đưa tặng đến quý phủ.

Những người không tham gia bịa đặt nói xấu gia đình ta trong bữa tiệc Bách hoa yến thì mẫu thân ta bán với giá gốc. Còn những người đã từng góp phần hạ bệ gia đình ta thì, hừ, một nghìn lượng bạc một gói. Muốn mua thì mua.

Mẫu thân ta đã đưa ra quy định mỗi người chỉ được mua một gói phòng dịch, ngươi bán cho người khác thì mất phần của mình. Muốn bạc hay muốn mạng đều do họ tự chọn.

Những gia quyến của mấy quan viên đã từng bịa đặt nói xấu gia đình ta, mấy ngày qua không ít người đã đến mua gói phòng dịch. Dù trong lòng bọn họ tức đến nghiến răng nghiến lợi những vẫn phải vừa mỉm cười với mẫu thân ta vừa bỏ ra cái giá gấp mấy trăm lần giá thị trường để mua gói phòng dịch, người xem mười phần hả dạ.

Qua chừng một ngày sau, Bạch Tâm Nhu mang ngân phiếu bốn nghìn lượng bạc đến nhưng mẫu thân ta không thu.

“Ngươi cùng những người khác không giống nhau, nhà các ngươi một vạn lượng một gói”

“Tại sao chứ?”

“Nữ nhi của ngươi không phải là hoàng hậu đương triều sao? Gia đình các người tất nhiên cao quý hơn những gia đình khác, muốn mua thì mua không thì đừng cản trở việc kinh doanh của ta.”

Bạch Tâm Nhu hùng hùng hổ hổ bỏ đi. Một ngày sau, Bạch Tâm Nhu mang ngân phiếu bốn vạn lượng bạc đến, toàn thân mềm nhũn, khi trả tiền mắt đỏ bừng, chỉ muốn xé đôi mẫu thân ta ra.

“Bạch Tâm Nhu, cảm giác nhà chỉ còn có bốn bức tường thế nào?” Mẫu thân ta mỉm cười hỏi.

Để mua được gói phòng dịch, cuối cùng bà ta không thể không bán đi số lương thực đã tích trữ lúc trước, nhưng hiện tại giá lương thực không cao nên bà ta chỉ thu về được hai vạn hai lượng bạc. Nghe nói số bạc còn lại bà ta tìm Sở Anh để vay nhưng Sở Anh không có để cho vay. Bà ta đành về nhà bán hết những thứ có giá trị trong nhà, kể cả ngọc bội gia truyền của tổ tiên mới miễn cưỡng gom đủ bạc.

Nhìn thấy mẫu thân ta mỉm cười Bạch Tâm Nhu lại tức ngất đi.

29.

Một tuần sau, Đại Lý Tự và Hình bộ liên hợp lại đã truy tra ra được nguồn gốc dịch bệnh.

Là bộ hạ cũ của Cung vương, vì trả thù đã cố ý đem y phục, đồ vật của những người nhiễm dịch bệnh từ thành nhỏ phía Nam mang về phát tán trong kinh thành và một số thành trấn lân cận.

Một tháng sau, dịch bệnh ở kinh thành đã hoàn toàn được kiểm soát.

Lại một tháng sau, dịch bệnh ở các thành trấn lân cận kinh thành cũng được khống chế, đại ca ta cùng Tiểu Tiểu và Tần Dịch, ba người chuẩn bị hồi kinh.

Rạng sáng, ta mơ mơ màng màng bị mẫu thân đánh thức. Mẫu thân che miệng ta, bảo ta đừng gây ra tiếng động rồi dẫn ta đến cửa sau. Ta kinh ngạc phát hiện tất cả các nha hoàn, bà tử, gã sai vặt trong phủ đều chờ ở cửa.

Đại ca ta đã về, huynh ấy và Tiểu Tiểu đang cùng ngồi trên ngựa. Tần Dịch cũng có mặt. Hắn cùng phụ thân ta đang đứng ở cửa cạnh xe ngựa.

“Phu nhân, nàng đưa Khanh nhi đến thôn trang bên kia ở vài ngày, rất nhanh mọi việc sẽ ổn thôi, đừng quá lo lắng” Phụ thân ta nắm tay mẫu thân ta dặn dò.

Cùng lúc đó, Tần Dịch đi tới chỗ ta. Trong ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày của hắn lúc này có thêm một loại cảm xúc khác.

“Đừng sợ” Hắn nói. Giọng nói nhẹ nhàng hơn bình thường rất nhiều.

Ta còn hơi lơ mơ nhìn hắn. Hắn nhìn ta rồi đột nhiên giơ tay muốn xoa đầu ta nhưng ta vô thức tránh đi. Tay hắn giơ lên không trung hơi nắm lại, chậm rãi hạ xuống với vào trong ngực áo. Một lát sau lấy ra một thanh đoản đao tinh xảo đưa cho ta: “Để phòng thân”

Ta lưỡng lự một chút nhưng vẫn nhận lấy.

Xe ngựa chạy rất nhanh, bóng dáng của phụ thân, đại ca và Tần Dịch càng ngày càng nhỏ, rất nhanh không còn thấy nữa. Ta thu lại ánh mắt và nhìn Tiểu Tiểu đang ngất xỉu trong xe ngựa.

Ban đầu nàng ấy định đi cùng đại ca ta, nhưng trước khi xuất phát huynh ấy đã đánh nàng ngất xỉu. Ta cảm thán thêm lần nữa, hành trình truy thê của đại ca ta có lẽ lại dài thêm một đoạn nữa.

Một lúc lâu sau, chúng ta đến thôn trang. Nhìn khoảng cách này có lẽ đã rời khỏi kinh thành. Người hầu nhanh chóng dọn dẹp phòng ngủ sạch sẽ, mẫu thân ta bảo đừng suy nghĩ nhiều rồi bảo ta trở về phòng đi ngủ.

Nhưng về phòng nằm xuống, cơn buồn ngủ dọc đường đã tiêu tán từ lúc nào, ta tự nhiên không ngủ được. Trong đầu ta cứ hiện lại hình bóng nhỏ dần của phụ thân và đại ca, ta cảm thấy rất bất an.

Ta vô thức ôm thanh đoản đao mà Tần Dịch đưa cho, mới cảm thấy an tâm một chút.

Tay ta đang vuốt ve thanh đoản đao, đột nhiên cảm thấy có gì đó lạ lạ, hình như trên chuôi dao có khắc gì đó. Dưới ánh nến ta thấy đó là một đám mây. Ai đó đã khắc lên, hình dáng cực kỳ giống đám mấy trên chiếc khăn của ta. Ta chậm rãi vuốt theo hình khắc đó, nhìn chằm chằm vào nó. Cứ nhìn nhìn như vậy không biết ta đã ngủ quên từ lúc nào.

Khi ta tỉnh dậy, bên ngoài trời đã sáng rồi. Ta nhanh chóng đứng dậy và đi ra ngoài cửa. Mẫu thân đang ngồi ở giữa sân, nhìn về phía cửa, không biết mẫu thân đã ngồi đó bao lâu rồi. Tiểu Tiểu cũng ở đó, đứng cạnh mẫu thân ta cũng nhìn chằm chằm vào cửa. Ta bước tới đứng cùng họ.

Đứng đó được một lúc thì bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa. Mẫu thân ta định đi ra mở cửa thì bị Tiểu Tiểu cản lại, nàng ấy tiến ra mở cửa. Sau cảnh cửa là thuộc hạ của Tần Dịch.

Mẫu thân ta liền thở phào nhẹ nhõm, ta cũng có cảm giác như vừa sống sót sau tai nạn.

30.

Người của Tần Dịch tiếp chúng ta vào cung. Mẫu thân ta được đưa đi tìm phụ thân, Tiểu Tiểu được người dẫn đi tìm đại ca ta, còn ta thì được người của Tần Dịch đưa đến Tuyên Chính điện.

Trên đường đến Tuyên Chính điện, ta đã hiểu được đại khái tình hình.

Dịch bệnh ở một số thành trấn lân cận kinh thành đáng ra cũng sẽ chấm dứt cùng lúc với dịch bệnh ở kinh thành.

Tuy nhiên, Tần Bạch thấy Tần Dịch được dân chúng ủng hộ quá nhiều nên lại sai người hạ độc thêm lần nữa, gây ra một làn sóng dịch bệnh mới, muốn lấy cớ để trừng phạt Tần Dịch.

Cách làm không màng sự an nguy của dân chúng, mờ mắt vì lợi ích cá nhân đã khiến đại ca ta và Tần Dịch tức giận. Hai người không mưu mà hợp, đều cảm thấy thời cơ đã đến nên quyết định tạo phản. Về phần phụ thân ta, chỉ đơn giản là không trâu bắt chó đi cày.

Nhưng thực ra ông cũng đã có sự chuẩn bị trước nếu không cũng sẽ không đánh vào cung nhanh như vậy.

Ta được người của Tần Dịch đưa vào Tuyên Chính điện, nhưng khi nhìn thấy tình hình bên trong ta hơi sửng sốt.

Giữa đại sảnh, Tần Dịch đứng thẳng tắp. Có một nữ nhân đang nằm rạp dưới chân hắn, là Sở Anh.

“Trấn Bắc vương, Anh Anh đã ngưỡng mộ người từ lâu rồi. Xin đừng g..iết Anh Anh. Người muốn Anh Anh làm gì cũng được.” Sở Anh vừa nói vừa rưng rưng khóc, nàng ta đang đưa tay muốn túm lấy y phục của Tần Dịch, nhưng bị hắn tránh đi.

“Ngươi sẽ làm bất cứ cái gì ta muốn sao?” Tần Dịch nhàn nhạt hỏi, ánh mắt lạnh băng.

“Đúng, đúng, đúng thế” Sở Anh như cầm lấy cọng rơm cứu mạng vội nói.

“Được, vậy ngươi đi g..iết Tần Bạch thì ta sẽ không động đến ngươi.”

“G..iết... G..iết bệ hạ?”

“Một mạng đổi một mạng. Muốn sống thì phải g..iết một người theo ý ta không phải sao?” Tần Dịch lạnh lùng nói.

Sở Anh nhìn khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị của Tần Dịch, sau một lúc có vẻ như đã quyết tâm, thì thầm thốt ra một chữ: “Được.”

“Nếu Anh Anh thay Vương gia làm một chuyện lớn như vậy, sau khi xong xuôi mọi chuyện, Vương gia lên ngôi có thể cho Sở Anh một vị trí trong hậu cung được không?”

Tần Dịch cúi đầu nhìn nàng ta, bỗng nhiên mỉm cười.

“Những người xung quanh Tần Bạch quả nhiên đều giống hắn!”

Vừa nói hắn vừa vỗ tay, cửa hông lập tức mở ra, Tần Bạch bị hai Cấm vệ quân áp giải vào. Trong miệng bị nhét khăn, hắn ta nhìn trừng trừng về phía Sở Anh, mắt đỏ bừng như muốn ăn thịt nàng ta. Nhìn thấy hắn như vậy, Sở Anh toàn thân phát run.

Tần Dịch ra hiệu cho thị vệ thả Tần Bạch ra. Hắn lập tức lao về phía Sở Anh.

Sở Anh sợ đến mức liên tục lùi lại, cố gắng trốn ở phía sau Tần Dịch. Tần Dịch đã nhanh chóng tránh ra, đứng ở bên cạnh long ỷ.

“Bệ hạ... Bệ hạ...” Sở Anh khóc nức nở, run rẩy mở miệng.

Nhưng nàng ta còn chưa kịp nói xong. Tần Bạch đã đi tới, đập đầu nàng ta xuống đất: “Tiện nhân! Ta đối tốt với ngươi như vậy, ngươi lại dám phản bội ta? Tiện nhân!”

Chỉ trong chốc lát, Sở Anh đã không còn hô hấp.

Sau khi phát tiết tức giận, Tần Bạch thoát lực ngã ngồi ra đất. Có lẽ hắn biết rõ hôm nay mình sẽ c..hết, mặt xám như tro. Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, hắn vô tình liếc thấy ta đang đứng ở cửa, ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên.

“Khanh nhi! Khanh nhi! Nàng đã đến rồi! Nàng đến cứu ta đúng không? Ta biết mà! Nàng là người đối xử tốt nhất với ta, đều là lỗi của ta, lúc trước ta không nên bị Sở Anh mê hoặc. Nếu ta cưới nàng mà không phải nàng ta, có phụ thân của nàng, có gia gia của nàng, ta sẽ không bị rơi vào tình cảnh ngày hôm nay”

Tần Bạch thấy ta, sắc mặt điên cuồng. Hắn ta đột nhiên bật dậy muốn chạy tới bắt ta.

“Ngăn hắn lại!” Tần Dịch quát lớn, Tần Bạch lập tức bị hai thị vệ dùng sức ấn đầu xuống đất
« Chương TrướcChương Tiếp »