Nàng ta vừa phải chăm sóc Yến Dương vừa chăm lo tửu phường, bận rộn đến mức chân không chạm đất, người mệt mỏi gầy đi một vòng.
Lại thêm tích tụ tức giận đến mức thổ huyết.
Nhưng dù vậy, chuyện đã định cũng không cách nào thay đổi.
Nàng ta bỗng nhiên hiểu được, muốn đứng vững chân ở Hầu phủ, người nàng ta nên dựa vào là Yến Dương.
Cho dù Thẩm Trường Trạch cưới bao nhiêu nữ nhân, sinh bao nhiêu hài tử, Yến Dương vẫn sẽ là trưởng tử của hắn ta.
Nàng ta nhất định phải dạy dỗ Yến Dương thật tốt, để cậu bé sớm ngày lấy được vị trí thế tử!
Mà Yến Dương được nàng ta coi như là nơi ký thác kỳ vọng cao, lúc này đang cầm kéo cắt cắt hoa hướng dương Khương Thư tặng cho mình.
Khi Trình Cẩm Sơ trở lại Lãm Vân viện, hoa hướng dương đã bị cắt nát.
“Yến Dương, con đang làm gì vậy!" Trình Cẩm Sơ quát to.
Yến Dương làm chuyện xấu bị bắt nên run rẩy, cây kéo rơi xuống đất.
Hoa hướng dương, ý tốt biết bao, lại bị chính tay cậu bé hủy!
Trình Cẩm Sơ tiến lên, nhìn thấy hoa hướng dương trên mặt đất, giơ tay tát Yến Dương một cái.
Đây là lần đầu tiên Trình Cẩm Sơ đánh Yến Dương.
Yến Dương che mặt, nước mắt tủi thân tràn mi.
Mấy ngày nay cậu bé được ở nhà vui vẻ muốn làm gì làm, nhưng vừa rồi gã sai vặt nói cho cậu bé biết, ngày mai phải tiếp tục đi học, trong lòng cậu vô cùng buồn bực, vì vậy đã trút giận lên hoa hướng dương.
Chỉ là cậu bé không nghĩ tới chỉ cắt một gốc hoa mà thôi lại làm mẹ tức giận đến như thế.
“Mẹ..." Yến Dương che mặt, ngửa đầu nhìn Trình Cẩm Sơ, trong mắt đẩy vẻ hoang mang và tủi thân.
Nhìn đứa bé nhỏ nước mắt không ngừng tuôn rơi, tim Trình Cẩm Sơ như bị dao cắt, nhưng nàng ta vẫn hung dữ răn dạy: "Hoa hướng dương đại diện cho tiền đồ của con, tương lai con nhất định phải đứng số một. Từ ngày mai trở đi phải chăm chỉ học tập, dù có mệt mỏi ta cũng sẽ không nương tay đâu.”
Yến Dương nghe không hiểu tiền đồ là gì, nhưng cậu bé nhìn thấy sự nghiêm khắc trên mặt Trình Cẩm Sơ, trong lòng sinh ra sự sợ hãi.
Thẩm Trường Trạch dưới hành lang nhíu mày nghi hoặc, không rõ Trình Cẩm Sơ xưa nay vẫn luôn yêu thương cưng chiều đứa nhỏ, vì sao lại đột nhiên trở nên nghiêm khắc như thế.
Ngày hôm sau, Yến Dương được đưa đi tộc học.
Chuyện nạp thϊếp do Khương Thư xử lý, Trình Cẩm Sơ không thèm để ý, an tâm bận rộn chuyện ở tửu phường.
Hai mươi tám tháng năm, một chiếc kiệu hoa vào Hầu phủ từ cửa hông.
Khương Thư chuẩn bị tiệc rượu, người một nhà ngồi cùng một chỗ dùng bữa tối, coi như là chúc mừng.
Sau khi tan tiệc, Thẩm Trường Trạch cùng Từ Linh Nghi trở về Tùng Lam uyển.
Khương Thư cũng đứng dậy về Thính Trúc lâu nghỉ ngơi.
Trình Cẩm Sơ nhìn chằm chằm bóng lưng Thẩm Trường Trạch rời đi, trong mắt đỏ bừng đầy oán giận cùng không cam lòng.
Khương Thư sợ nàng ta sẽ gây chuyện, căn dặn hạ nhân trông coi Tùng Lam uyển, có chuyện gì tới cho nàng biết ngay, không được quấy rầy Thẩm Trường Trạch.
Đều là nữ nhân, chút tâm tư này của Trình Cẩm Sơ sao nàng không thể hiểu rõ được.
“Muội muội thật rộng lượng, chỉ mong sau này sẽ không hối hận." Thấy vẻ mặt Khương Thư lạnh nhạt không thèm để ý, trong lòng Trình Cẩm Sơ cực kỳ thấy bất công.
Khương Thư liếc nàng ta một cái, chậm rãi nói: "Hắn ta là Tĩnh An Hầu, tam thê tứ thϊếp là chuyện không thể tránh khỏi, ngươi từ lúc gả cho hắn ta đã phải hiểu điều này rồi.”
Nhưng hiểu thì hiểu, có thể chấp nhận hay không lại là một chuyện khác.
Đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng, gấm uyên ương lật sóng đỏ.