Thị thϊếp chỉ là tiện thϊếp cấp thấp, mà thiên phòng là quý thϊếp gần với chính thất phu nhân.
“Loảng xoảng…" Trình Cẩm Sơ lỡ tay làm đổ chén trà.
Nàng ta biết hôm nay sẽ có chuyện lớn xảy ra, nhưng nàng ta không nghĩ tới lại là chuyện nạp thϊếp cho Thẩm Trường Trạch!
Nàng ta mới về Hầu phủ không lâu, chỗ đứng còn chưa ổn định. Một Khương Thư cũng đủ cho nàng ta đau đầu rồi giờ lại thêm một thϊếp thất, nàng ta căn bản không thể đối phó được.
Khương Thư thờ ơ lướt nhìn nàng ta một cái, tiếp tục nói: "Chuyện hôm nay đã được các tiểu thư phu nhân chứng kiến tận mắt, Trưởng Công chúa cũng ở đấy, Hầu gia chọn ngày lành đón người đi.”
Nói xong, Khương Thư đứng dậy rời khỏi Thọ Vĩnh đường.
“Chờ một chút." Trình Cẩm Sơ đuổi theo.
Khương Thư ở trong viện dừng bước quay đầu lại.
“Muội muội thật sự có thể dễ dàng để cho một nữ nhân khác ở bên cạnh phu quân mình sao? "Trình Cẩm Sơ không cam lòng chất vấn.
Nàng ta không muốn cho Thẩm Trường Trạch nạp thϊếp, nhưng chỉ một mình nàng ta phản đối tất nhiên vô dụng, cho nên nàng ta muốn lôi kéo Khương Thư.
Nhưng nàng ta lại không rõ, vì sao Khương Thư phải dẫn sói vào nhà.
Nhìn Trình Cẩm Sơ trợn mắt nghiến răng, Khương Thư nở nụ cười: "Với ta mà nói, một hay hai người cũng không khác nhau.”
Không có nữ tử nào có thể dễ dàng chấp nhận để một nữ nhân khác bên cạnh phu quân của mình, nhưng từ giây phút Trình Cẩm Sơ xuất hiện, đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi.
Sắc mặt Trình Cẩm Sơ cứng đờ, cứng họng.
Đêm nay, Thẩm Trường Trạch cùng Trình Cẩm Sơ đồng sàng dị mộng khó có thể an giấc, nhưng Khương Thư lại ngủ rất say, ngon giấc.
Chuyện lần này gây ra náo loạn rất lớn, ngày hôm sau lời đồn đã lan truyền khắp nơi. Lúc lâm triều Thẩm Trường Trạch còn bị tra hỏi mấy lần.
Thẩm Trường Trạch hiểu, thϊếp này không thể không nạp.
Sau khi bãi triều về phủ hắn ta tìm Khương Thư, chán nản nói: "Từ tiểu thư đã xin nàng, việc này giao cho nàng lo liệu, chọn một ngày tốt đón nàng ấy vào phủ đi.”
“Lấy danh phận gì?" Khương Thư bình tĩnh cắm hoa.
Thẩm Trường Trạch làm như rất mệt mỏi, xoa mi tâm nói: "Theo lời nàng nói.”
Thấy vẻ mặt Thẩm Trường Trạch như không muốn mà bị ép buộc, Khương Thư khuyên nhủ: "Từ đại nhân mặc dù chỉ là ngũ phẩm Đại học sĩ, nhưng trực thuộc Nội các là cận thần của thiên tử, có ích cho con đường làm quan của Hầu gia.”
Một câu đánh thức người trong mộng.
Thẩm Trường Trạch khϊếp sợ nhìn Khương Thư, ánh mắt dần dần nóng rực. Nàng là nữ nhi của một thương nhân lại hiểu triều chính, thật sự làm người ta kinh ngạc.
Khương Thư nói không sai. Hắn ta tuy có tước vị quan chức trong người, nhưng địa vị võ tướng kém xa quan văn. Sau này có Nội các Đại học sĩ giúp đỡ, việc hắn ta ở trong triều tất nhiên thuận lợi hơn rất nhiều.
“Phu nhân nói rất đúng." Vẻ không vui trên mặt Thẩm Trường Trạch tiêu tan, trong lòng cũng nhẹ nhõm.
Khương Thư rũ mi: "Hầu gia hiểu rồi thì sau này nên đối xử với Từ tiểu thư tốt hơn.”
“Ta hiểu rồi." Thẩm Trường Trạch bình tĩnh nhìn nàng, có thâm ý khác.
Người hắn ta nên hậu đãi nhất chính là nàng.
Nạp thϊếp không có lễ nghi rườm rà như lập thê, chọn ngày lành cho một chiếc kiệu nhỏ khiêng vào phủ là được.
Nhưng nghĩ đến chuyện mấy năm nay Từ Linh Nghi bị chỉ trích nhục nhã, Khương Thư cố gắng cho nàng ấy đủ thể diện.
Bởi vì nàng xử sự chu đáo Từ gia vốn nhịn một bụng tức cũng không tìm ra được chút lỗi nào, hoan hoan hỉ hỉ chấp nhận hôn sự này.
Trình Cẩm Sơ nhìn thấy hạ nhân quét dọn sạch sẽ Tùng Lam uyển bị bỏ trống, treo lụa đỏ dán chữ hỷ, ngực nghẹn đến phát hoảng.
Mấy ngày nay Yến Dương sinh bệnh, nàng ta không yên tâm giao cậu bé cho hạ nhân chăm sóc, nhưng tửu phường khai trương cũng cần nàng ta.