Đó là thê tử của hắn ta kia mà, lẽ nào lại để nam tử khác đỡ? Đến cả đệ đệ ruột thịt cũng không được.
Hắn ta muốn mở miệng nhắc nhở Khương Ninh nhưng lại bị Khương phụ Khương mẫu ngắt ngang.
“Bái kiến Hầu gia.” Khương phụ Khương mẫu hành lễ theo quy củ.
Thẩm Trường Trạch vội đáp lời: “Nhạc phụ nhạc mẫu mau đứng dậy.”
“Thư Nhi.” Khương mẫu nắm chặt tay Khương Thư, vừa nói nước mắt vừa chực chảy xuống.
“Mẹ, con về rồi.” Khương Thư cười dịu dàng một tiếng, nũng nịu với Khương mẫu.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, gia đinh tỳ nữ nhao nhao đỏ mắt.
Sáu năm rồi, cuối cùng cũng được thấy tiểu thư dẫn theo cô gia về lại mặt.
Hai bên đường dù đã được gia đinh dọn sẵn nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ có người đi ngang qua, nên Khương phụ nhíu mày, nói: “Vào phủ trước đã.”
Nếu là gia đình bình thường thì không sao, phu nhân Hầu phủ không tiện lộ mặt.
Cả đoàn người tiến vào trong đại sảnh ngồi xuống, tỳ nữ dâng nước trà lên rồi lui ra ngoài.
Khương phụ Khương mẫu mời Thẩm Trường Trạch ngồi ở ghế trên, Thẩm Trường Trạch khước từ, ngồi ở ghế dưới cùng Khương Thư.
Lúc này thân phận của hắn ta không phải Tĩnh An Hầu mà là tử tế, theo lễ đương nhiên phải để trưởng bối ngồi ở ghế trên.
“A tỷ, sao tỷ lại gầy như vậy.” Khương Ninh nhìn chằm chằm gương mặt nhỏ gầy gò của Khương Thư, tràn đầy đau xót, cuối cùng trừng mắt ý trách cứ Thẩm Trường Trạch.
Nhất định là do hắn ta dẫn theo phu nhân hài tử về nhà, làm tỷ tỷ đau buồn.
Thẩm Trường Trạch tự biết đuối lý, không so đo.
Trong lòng Khương phụ Khương mẫu cũng có oán giận, nhưng không trách mắng.
Khương Thư sợ bầu không khí càng tiếp tục càng căng thẳng, thế là nàng trêu chọc Khương Ninh: “Vậy hôm nay a tỷ sẽ ăn nhiều một chút, ăn tới khi nào trở lại như trước là được?”
Khương Ninh tính tình trẻ con, gật đầu: “Được. Mẫu thân đã sai phòng bếp chuẩn bị nhiều đồ ăn a tỷ thích ăn, lát nữa a tỷ ăn nhiều chút.”
Đêm qua nhận được thư Khương Thư gửi, cả nhà vui mừng không thôi. Hôm nay Khương phủ bận rộn từ sớm, vốn dĩ Khương Ninh phải đến thư viện cũng xin nghỉ phép.
Khương mẫu muốn nói vài câu với Khương Ninh, nên để Khương phụ và Khương Ninh tiếp chuyện với Thẩm Trường Trạch, nàng ta gọi Khương Thư đến vườn hoa.
“Hầu gia, hắn ta đối xử với con có tốt không?” Khương mẫu vừa đi vừa hỏi.
Khương Thư kéo tay của mẫu thân, khẽ gật đầu.
Nàng không muốn để cha mẹ lo lắng vì nàng.
“Vậy các con… Đã động phòng chưa?” Khương mẫu nhìn chằm chằm vào mắt Khương Thư, vô cùng để tâm chuyện này.
Bị nhìn chằm chằm như vậy, Khương Thư không dám nói dối: “Vẫn chưa.”
“Như thế sao được!” Khương mẫu sốt ruột.
“Nghe nói Hầu gia lập bình thê, lại còn dẫn về một trai một gái. Con không biết nắm bắt cơ hội như thế, sau này Hầu phủ còn có chỗ cho con đặt chân hay sao?”
Xuất giá tòng phu, mẫu bằng tử quý. Chỉ khi nàng sinh hạ một nam một nữ, nàng mới có chỗ cắm dùi ở Hầu phủ.
“Con biết rồi, mẹ, người đừng lo. Con biết chừng mực.” Khương Thư vỗ nhẹ lên tay Khương mẫu, trấn an.
Nhưng Khương mẫu nào có chịu nghe, vẫn tỏ vẻ lo lắng, nói: “Nữ tử chúng ta không thể như nam tử, dù có nhìn xa trông rộng cũng không cách nào kiến công lập nghiệp được, đành phải ru rú trong trạch viện giúp trượng phu dạy con.
Nếu là gia đình bình thường thì đành thôi, với tài lực của Khương gia cũng có thể giúp con yên lòng ngủ ngon. Nhưng chốn mà con gả chính là Tĩnh An Hầu phủ, trước dòng dõi quyền quý tiền tài chẳng đáng một xu. Nếu con không có con cái thừa tự, cả đời này phải sống làm sao!”