- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Cường
- Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn
- Chương 38: (2)
Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn
Chương 38: (2)
Phàn Trường Ngọc ngẩng đầu lên, thấy một vài công tử đang đoán câu đố đèn, vén bức tranh chữ lên, từ phía sau bức tường đi ra, một trong số họ là Tống Nghiễn.
"Tống huynh quả thật thâm tàng bất lộ, thiên kim của huyện lệnh phục tài học của Tống huynh, ngay cả vị hôn thê trước đã thành thân này, bởi vì Tống huynh mà bất hòa với phu tế của nàng!”
Một nam tử đầu đội quan mặc bộ trường sam màu vàng hơi đỏ, dùng tay khép quạt chỉ vào Phàn Trường Ngọc, trên mặt lộ ra một ý cười lỗ mãng.
Rõ ràng hắn ta cũng là người vừa lên tiếng cười nhạo ở sau bức tường đèn.
Khuôn mặt của Phàn Trường Ngọc lập tức trở nên khó coi, nàng không ngờ rằng sau bức tường đèn lại là Tống Nghiễn và đám đồng môn của hắn ta.
Khóe môi nàng trong nháy mắt mím chặt, để cho tên họ Tống kia hiểu lầm nàng vẫn còn thích hắn ta, đối với nàng không có gì khó chịu hơn chuyện này.
Tạ Chinh đã từng nhìn thấy Tống Nghiễn, đối với hắn ta vẫn có mấy phần ấn tượng, khi ánh mắt trầm lạnh áp bức của hắn quét về phía những sĩ tử phong lưu kia, lại nán lại trên người Tống Nghiễn thêm vài tức.
Tống Nghiễn mặc một chiếc áo choàng màu chàm, trời đang se lạnh nhưng trên tay vẫn cầm một chiếc quạt xếp, khi bắt gặp ánh mắt của Tạ Chinh, sau khi đối mắt thì hắn ta vô thức né tránh đi.
Mấy người đồng môn của hắn ta cũng không để ý, cảm thấy mỗi người bọn họ đều có công danh trên người, lên công đường còn có thể không quỳ, làm sao đến mức sợ một người ở rể nhà của nữ đồ tể.
Nam nhân mặc áo vàng kia lập tức chê cười nói: "Vị huynh đài này, ngươi cùng đừng mất bình tĩnh, Tống huynh chính là người duy nhất trúng cử trong kỳ thi hương ở huyện Thanh Bình, nương tử nhà ngươi nhớ kỹ Tống cũng là điều dễ hiểu."
Một nam nhân khác bên cạnh cũng dò xét nhìn Phàn Trường Ngọc một lúc lâu, rồi đột nhiên vỗ tay cười nói: “Ta nhớ ra rồi, có một năm vị tiểu nương tử này còn đặc biệt đến trường huyện đưa xiêm y mùa đông cho Tống huynh, khi đó ta còn hỏi Tống huynh đây là ai, Tống huynh trả lời là muội muội trong nhà!"
"Xem ra tiểu nương tử này quả thật là thâm tình với Tống huynh, khó trách vị huynh đài kia nhắc tới Tống huynh liền tức giận..."
Lúc này, lễ hội đèn l*иg đang vô cùng náo nhiệt, mấy người này một xướng một họa, dẫn tới không ít người qua đường đều dừng bước đứng xem náo nhiệt, người hiểu một chút chỉ trỏ vào Phàn Trường Ngọc.
"Vậy ra đây là vị hôn thê đã lùi hôn của Tống cử nhân."
"Nhưng bộ dáng nhìn rất tốt, nếu đã thành thân rồi, còn nghĩ đến Tống cử nhân làm gì, quả thật chỉ có con rể đến cửa mới có thể chịu được sự tức giận như vậy ..."
"Tại sao chúng ta lại trùng hợp gặp nhau ở đây như vậy, chẳng sẽ biết được đêm nay Tống cử nhân sẽ đến lễ hội đèn l*иg này, cho nên đặc biệt đến đây để gặp Tống cử nhân sao?"
Nghe những lời này, Tống Nghiễn đảo mắt qua nhìn Phàn Trường Ngọc, sau đó thu hồi tầm mắt nói với đồng môn của mình: "Đi thôi, câu đố đen bất quá chỉ như thế thôi, không có gì để đoán."
Phàn Trường Ngọc lắng nghe những âm thanh nghị luận kia, rồi bắt gặp ánh mắt của Tống Nghiễn, chỉ cảm thấy một ngọn lửa thiêu đốt từ trái tim dọc theo máu đến tứ chi, toàn thân đều cảm thấy buồn nôn.
Tạ Chinh nhìn nàng một cái, lại liếc mấy người kia: "Đứng lại."
Giọng điệu lười biếng nhưng ra lệnh.
Với lời nói của hắn, khuôn mặt của những người xem trở nên hứng thú dạt dào hơn.
Nhóm người của Tống Nghiễn dừng lại, đồng môn của hắn ta lúc quay đầu nhìn lại, trên mặt còn mang theo một vẻ hơn người và trêu tức.
Nam nhân áo vàng trêu ghẹo nói: "Vị huynh đài này còn muốn động thủ với chúng ta sao? Chúng ta đều là người có công danh trên người, nếu ngươi động đến một sợi tóc của chúng ta, chỉ sợ cả đời này cũng không có được một ngày tốt lành."
Khóe miệng Tạ Chinh càng trào lên ý lạnh càng sâu, lạnh lùng nói: "Các ngươi đọc sách mười năm cả một bụng sách thánh hiền, lễ nghĩa liêm sĩ đều nằm trong bụng chó hết rồi? Đi chỉ trích một nữ tử là cách mà người đọc sách các ngươi có thể làm?"
Mấy người bọn họ lập tức có chút ngượng ngùng.
Đôi môi mỏng của hắn lạnh lùng phun ra hai chữ: "Nói xin lỗi."
Riêng chỉ có nam tử áo vàng kia nói: “Ta khi nào thì chỉ trích, bất quá chỉ nói sự thật mà thôi”.
Tạ Chinh uể oải nhướng mi, ngữ khí lạnh lùng cay nghiệt: "Các ngươi đi thi khoa cử, không phải ai ai cũng đều viết đề cao phẩm hạnh của nữ nhân sao? Lễ nghi của quân tử còn không nhớ rõ, nhưng ngược lại là có một bộ dáng khıêυ khí©h đấu võ mồm, là từ nam phong quán* đi ra?"
* nam phong quán: kỹ viện nam
Đám người phá lên cười vang.
Thậm chí có người còn lớn tiếng nói: "Nói hay lắm! Một đám người đọc qua sách thánh hiền người, lại giống như người nhiều chuyện không biết xấu hổ đi nghị luận một nữ tử! Những thỏ nhân gia* ở nam phong quán cũng sẽ không biết đấu võ mồm như bọn họ!"
* thỏ nhân gia cách gọi những nam nhân ở nam phong quán
Nghe thấy những âm thanh la ó này, khuôn mặt của nam nhân áo vàng trong nháy mắt biến thành màu gan heo, chỉ vào Tạ Chinh: "Ngươi... Ngươi..."
Bạn đồng môn của hắn ta bên cạnh chen vào nói giúp: "Toàn là những lời lẽ vô liêm sỉ hạ lưu! Là sỉ nhục tư văn!"
Tạ Chinh khẽ hừ một tiếng: "Tư văn? Các ngươi xứng với hai chữ này sao? Đọc sách thánh hiền mấy ngày con mắt liền mọc lêи đỉиɦ đầu đi, làm sao biết nhạn bắc bay về nam, phượng hoàng không chỗ đậu*?"
*nhạn bắc bay về nam, phượng hoàng không chỗ đậu: nhạn phương bắc không biết phương hướng bay về phía nam, không biết nơi đây có phượng hoàng.
Khi hắn nói điều này, ánh mắt thờ ơ vừa vặn rơi vào trên người Tống Nghiễn, rõ ràng lời này là hắn nói với Tống Nghiễn.
Mấy tên thư sinh kia kinh ngạc khi biết Tạ Chinh cũng là người đọc sách, lập tức trên mặt lộ ra vẻ tức giận, câu nói cuối cùng của hắn rõ ràng là làm nhục bọn họ, muốn phản bác lại không nghĩ ra cái gì để phản bác, sắc mặt trong lúc nhất thời thật sự rất khó coi.
Sau khi Tạ Chinh nói những lời đó, sắc mặt của Tống Nghiễn trở nên biến ảo khó lường, cuối cùng thở dài nói: "Là hai vị bằng hữu của Tống mỗ không biết giữ miệng, mạo phạm Phàn cô... Phàn nương tử, Tống mỗ thay mặt bằng hữu tạ lỗi với hai vị."
Mấy người còn lại thấy Tống Nghiễn đã tỏ thái độ, trong lòng vẫn không nguyện ý, nhưng vẫn làm theo cúi đầu vái chào: “Vừa rồi là ta không đúng, ở đây xin bồi tội với hai vị."
Tạ Chinh không lên tiếng, nhưng nhìn về phía Phàn Trường Ngọc.
Phàn Trường Ngọc biết tài năng văn chương của Tạ Chinh rất tốt, nhưng không ngờ hắn có thể tự mình đánh bại những thư sinh này, sau một thoáng kinh ngạc, lại lạnh mặt nói: “Ta cùng phu quân ta trêu đùa vài câu, còn cần mấy người đọc sách thánh hiền đến nói ba dạy bốn? Phu quân ta muốn có ngoại hình có ngoại hình, muốn có tài học có tài học, ta một không ngốc hai không mù, vì sao lại đối với người khác nhớ mãi không quên?"
Lời này khiến không ít người vây xem đều bật cười.
Sắc mặt Tống Nghiễn lúc xanh lúc đỏ, năm đầu ngón tay chồng lên nhau đều kéo căng.
Tạ Chinh uể oải ngước mắt lên, mặc dù biết những lời nàng vừa nói phần lớn là lấy lại thể diện, bất quá hắn vẫn cảm thấy rất dễ nghe.
Dù sao... hắn cũng không thấy đó là lời nói dối.
Phàn Trường Ngọc trở lại chỗ cũ, nắm tay Trường Ninh, khẽ hừ một tiếng: “Chúng ta đi thôi.”
Tạ Chinh khẽ liếc nhìn mấy tên thư sinh đứng ngây tại chỗ, nhàn nhã đi theo giống như tản bộ.
Tống Nghiễn và mấy đồng môn của hắn ta cảm thấy mặt nóng đến đỏ bừng.
Những người vây xem còn đứng tại chỗ chỉ trỏ: "Nghe nói phần lớn mấy người thư sinh thường hay phụ lòng, Tống Nghiễn kia sau khi thi đỗ cử nhân liền đến lùi hôn, trên đường đυ.ng phải khuê nữ Phàn gia còn muốn mang người ra chê cười, quả nhiên là bỉ ổi!"
“Ta thấy người ở rể Phàn gia kia tài văn chương còn khá hơn những người này, không biết hắn có đi thi khoa cử hay không, nếu cũng trúng cử, cuộc sống Phàn gia sau này coi như cũng tốt hơn!"
Tống Nghiễn nghe vậy, sắc mặt ẩn trong chỗ tối của ánh đèn lộ ra một vẻ lo lắng.
Mấy người đồng môn của hắn ta vì để lấy lại thể diện, hét lên: “Chỉ là một tiểu bạch kiểm đi ở rể, nếu thật có bản lĩnh đi thi khoa cử, cũng không đi ở rể nhà người khác!"
"Theo ta thấy nha, nếu như hắn đi thi, chỉ sợ ngay cả đồng sinh cũng thi không đậu!"
Nghe những lời này, sắc mặt đóng băng của Tống Nghiễn không có chút dịu đi, chỉ nói: "Hôm nay chúng ta tới đây đi, ngày khác gặp lại."
Hắn ta đều đã lên tiếng, những người còn lại rất mất mặt, cũng không tiếp tục đi dạo hội đèn l*иg, đành ai trở về nhà nấy.
-
Tạ Chinh đi sau Phàn Trường Ngọc mấy bước, hai người một trước một sau đi tới, trầm mặc một lát, hắn đột nhiên nói: "Chuyện vừa rồi, là ta lỡ miệng trước."
Nếu không phải hắn đề cập đến Tống Nghiễn trước, cũng sẽ không bị những người đứng sau bức tường đèn nghe thấy để chế giễu nàng.
Bước chân Phàn Trường Ngọc hơi dừng một chút, nói: "Không có việc gì, huynh đã giúp ta rồi, huống chi ta lừa huynh trước."
Tạ Chinh nhướng mắt: "Lừa ta cái gì?"
Phàn Trường Ngọc vén tóc, có chút xấu hổ nói: "Lúc trước ta sợ huynh hiểu lầm ta có tâm tư với huynh, cho nên mới cố ý nói vẫn chưa buông bỏ hắn."
Khi Tạ Chinh nghe tới đây, trong đáy mắt có thêm mấy phần cảm xúc khác thường.
Hắn nói: “Ta coi như là... nàng đang khổ sở."
Phàn Trường Ngọc ném cho hắn một cái nhìn "làm sao có thể".
Hai người đã đi ra khỏi con phố tổ chức trình diễn đèn l*иg, xung quanh đột nhiên trở nên vắng vẻ, những con ngõ bọn họ ngẫu nhiên đi qua cũng tối tăm u ám.
Tạ Chinh hỏi: "Đây có phải là con đường đến Dật Hương lâu không?"
“Không phải.” Phàn Trường Ngọc nói xong liền đem Trường Ninh kín đáo đưa cho Tạ Chinh bé: “Lát nữa huynh che mắt Ninh Ninh lại, đưa con bé trốn xa một chút.”
Tạ Chinh trầm mặc một hồi, hỏi: "Nàng muốn làm gì?"
Phàn Trường Ngọc đưa hắn cùng đi tìm một góc âm u hẻo lánh, lấy ra chiếc túi vải lớn và côn bổng đã mua khi rời khỏi chợ, trên miệng nàng nhe ra chiếc răng hổ nhỏ: “Cái miệng của tên mặc áo vàng rẻ tiền như vậy, đương nhiên phải đánh hắn mới hả được cơn giận!"
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ hầu: ... Sớm nên nghĩ tới.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Cường
- Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn
- Chương 38: (2)