Phàn Trường Ngọc tìm cái gầu để vớt lòng heo kho thơm phức và để ráo cho khô, mùi hương của gia vị và thịt hòa quyện vào nhau rất hoàn hảo, màu sắc của nước thịt kho cũng rất đẹp, so với thịt kho trong các cửa hàng thực phẩm nấu chín ban ngày nàng thấy thì hấp dẫn hơn nhiều.
Trường Ninh mong đợi háo hức nhìn trên bếp lò, phát hiện nồi kho đều chỉ còn lại nước, có chút thất vọng: "Không có tai lợn. . ."
Bé con chỉ thích ăn tai lợn.
Phàn Trường Ngọc dùng đũa chọt nhẹ vào ruột lợn, ngay lập tức chọt ra một cái lỗ, biết đã nấu mềm và ngấm vị.
Nàng nói: "Tối nay ăn mì ruột lợn, ngày mai kho tai lợn."
Ánh mắt Trường Ninh lại sáng lên.
Thừa dịp bếp lò còn đang cháy, Phàn Trường Ngọc múc nước thịt kho ra, sau đó rửa sạch cái nồi, lại nấu thêm một nồi nước, làm đủ phần mì cho năm người ăn.
Nàng căn dặn Trường Ninh: "Muội sang nhà Triệu đại nương, bảo buổi tối đại nương nương đừng nấu cơm, lát nữa ăn mì ruột lợn."
Trường Ninh ngoan ngoãn đồng ý, chạy những bước ngắn sang nhà bên cạnh truyền lời.
Nấu mì không tốn bao nhiêu công sức, Phàn Trường Ngọc đã cho vào bốn chén nước và một chén nhỏ gia vị vào nồi, vì để tăng thêm hương vị, nàng còn cho mỡ lợn và gia vị trong một cái bát, sau đó rót nước nấu mì vào, mỡ lợn và gia vị cùng hòa tan vào, mùi thơm ngay lập tức bay lên.
Phàn Trường Ngọc làm rất đơn giản, múc mì vào trong bát, trải một lớp ruột lợn mềm đã được cắt thành từng miếng nhỏ, rắc thêm một ít hành lá băm nhỏ là xong.
Nếu mẫu thân nàng nấu mì, còn phải nấu một nồi nước súp, dùng nước súp thay cho nước mì, hương vị kia mới gọi là tuyệt đỉnh.
Nàng đặt bát của muội muội lên trên bàn, nhường cho bé con ăn trước, còn nàng thì bưng ba bát mì ruột lợn sang nhà bên cạnh.
-
Thang lầu bằng gỗ nối giữa gác xếp với tầng dưới nhà chính, khi tiếng bước chân nhẹ nhàng đều đều trên sàn gác truyền đến bên tai, Tạ Chinh liền mở mắt ra.
Giây lát sau, ngoài cửa vang lên giọng của nữ tử kia: "Huynh tỉnh chưa?"
Tạ Chinh nói: "Cửa không khóa."
Giọng hắn vẫn còn khàn, nhưng so hôm qua đã đỡ hơn rất nhiều. Phàn Trường Ngọc dùng cánh tay đẩy cửa ra.
Cửa mở, một tay nàng cầm đèn dầu, một tay bưng một bát mì nước nóng hỏi đi đến, "Ta mới nghe đại nương nói, sáng nay một con chim ưng lớn từ trên trời rơi xuống, đâm đầu vào cửa sổ một căn phòng ở nhà dưới, làm cho cửa sổ bị bể nát, sao lại có chuyện lạ như vậy nhỉ."
Tạ Chinh mím chặt môi, trầm mặc không đáp lời.
Hắn cũng không ngờ tới con Hải Đông Thanh kia lại ngu xuẩn như vậy, chỉ vừa mới nghe hắn huýt sáo một tiếng đã hung mãnh lao đầu xuống.
Phàn Trường Ngọc xem xét sắc mặt của hắn một chút, phát hiện mặc dù vẫn còn tái nhợt, nhưng khí sắc cả người đã tốt hơn nhiều so với hôm qua.
Nàng đã quen với tính tình ít nói của đối phương, đem ngọn đèn dầu đặt lên trên bàn nói: "May mà con chim hung hãn kia không làm hại đến ai, cửa sổ phòng ở nhà dưới phải đợi đến khi đại thúc rảnh rỗi mới tu sửa lại, gác xếp bây giờ huynh ở tuy có hẹp một chút, nhưng cũng thanh tịnh."
Tạ Chinh cuối cùng "Ừm" một tiếng nhẹ, xem như là trả lời.
Phàn Trường Ngọc đưa bát mì tới: "Ta có nấu mì, huynh lấy ăn đi."
Tạ Chinh đã ngửi thấy được hương vị, món ăn đang trải ở mặt trên bát mì hắn chưa từng thấy bao giờ, nó tỏa ra mùi thơm của thịt giống như mùi thơm thoang thoảng khắp ngõ lúc trước.
Hương vị kia khiến cơn đói bụng của hắn càng lúc càng dữ dội, mấy ngày liên tiếp hắn chỉ uống thuốc đắng và cháo trắng, cũng không ngoa khi nói trước bát mì trước mặt này là cao lương mĩ vị.
Hắn nói một tiếng cảm tạ, sau đó nhận lấy bát mì và gắp một đũa lên ăn.
Sợi mì mềm mịn, tuy không phải dùng loại bột ngon nhưng trong lúc này hắn cảm thấy nó ngon hơn so với bất kỳ món mì nào hắn đã từng ăn trước đây, đồ ăn trên bát mì mềm và đàn hồi, khi hắn cắn vào một cái hương vị càng đậm đà.
Mặc dù hắn tự cho là đã từng ăn qua không ít sơn hào hải vị, nhưng lại không nếm ra được đây là món gì.
Tạ Chinh hỏi: "Đây là món gì?"
Phàn Trường Ngọc đang chuẩn bị trở về ăn bát mì ruột lợn của mình, nghe thấy câu hỏi của hắn, liền đáp: "Ruột già."
Tay đang gắp mì của Tạ Chinh chợt dừng lại, khi nghe được cái chữ ruột kia, trong lòng của hắn đã có một dự cảm không lành.
Phàn Trường Ngọc thấy hắn hình như không biết ruột già là món gì, nên nói thẳng ra: "Chính là đại tràng của lợn."
Sắc mặt hắn lập tức thay đổi.
Phàn Trường Ngọc đã từng nhìn thấy một người không thích ăn lòng lợn, nhưng biểu cảm của người này mới thập phần đặc sắc, vừa mới ăn xong thì dáng vẻ cho biết là món này không phải không ngon, nhưng bây giờ sắc mặt hắn lại khó coi đến trình độ này, nàng thật sự không nhìn ra lý do trong đó, bối rối nói: "Huynh thế nào?"
"Không có việc gì." Câu hỏi này rất khó trả lời.
Tạ Chinh bất động thanh sắc hít sâu vài hơi để làm dịu cơn buồn nôn.
Phàn Trường Ngọc còn đang suy nghĩ về món mì ruột lợn của mình, nếu không quay lại ăn thì sợ mì sẽ bị nở mềm nhũn, nhân tiện nói: "Vậy ta về trước đây, khi nào huynh ăn xong thì để bát ở trong hộc tủ, lát sau đại nương sẽ đến lấy."
Cửa phòng nhẹ vang lên, tiếp theo là âm thanh đối phương bước xuống gác.
Tạ Chinh nhìn bát mì ở trên tay, cau mày, do dự có nên ăn tiếp hay không. Hắn cũng không phải là được nuông chiều từ bé, trước đây hành quân đã từng gặp nhiều gian nan, đôi khi vỏ cây sợi cỏ cũng đã từng gặm qua, nhưng chỉ có đại tràng của động vật là chưa từng ăn.
Đại tràng của lợn? Đó không phải là nơi chứa phân lợn sao?
Chỉ vừa ngẫm lại, liền thấy khó mà nuốt nổi.
Nhưng xét đến thân thể mình đang bị tổn thương, bát mì này lại là thứ ngon nhất mà bọn họ bưng lên cho hắn trong hai ngày qua.
Tạ Chinh giãy dụa mãi, cuối cùng lại ngẩng mặt lên, cứng ngắc đưa đũa lên miệng.
Được ông trời giao cho trọng trách, trước hết phải nỗ lực bằng ý chí và cơ thể của mình...
Nó rất thơm.
–
Đêm hôm đó, Tạ Chinh, người hiếm khi nằm mơ đã mơ thấy nữ tử đã cứu hắn kia, trong giấc mơ, nữ tử kia vui vẻ chăn đuổi một con lợn, cứ đuổi cứ đuổi rồi đột nhiên rút một thanh đại đao ra rạch bụng của con lợn, kéo ra một cái ruột lợn dài thật dài, nhìn hắn và nói: "Đây chính là ruột già, ta làm cho huynh ăn nha."
Tiếng kêu của lợn trong giấc mơ và ngoài giấc mơ trùng điệp chồng lên nhau, Tạ Chinh bỗng dưng giật mình tỉnh lại, lúc này hắn mới phát hiện mình đang nằm ở trên giường.
Tiếng lợn kêu ở sát vách vẫn còn đang tru lên, Tạ Chinh nhìn thoáng ra ngoài cửa sổ, trời mới tờ mờ sáng. Nhưng dưới nhà đã truyền đến động tĩnh, chắc là đôi lão phu thê đã thức dậy sang giúp đỡ nữ tử kia mổ lợn.
Nghĩ đến giấc mơ mình vừa nằm thấy, sắc mặt Tạ Chinh cực kỳ khó coi.
Chăn lợn, mổ lợn, lòng lợn... tất cả những gì liên quan đến nữ tử kia dường như không thể thiếu con lợn.
Hắn lại nhíu chặt lông mày, một lần nữa nhắm mắt lại, cố gắng hết sức không chú ý tới tiếng lợn kêu chói tai bên ngoài.
Chỉ cần nhẫn nại thêm vài ngày nữa, Hải Đông Thanh đã mang theo tin tức trở về, thuộc hạ cũ của hắn rất nhanh sẽ tìm đến, không bao lâu nữa hắn có thể rời khỏi nơi này.
Đổi lại, hắn sẽ để lại một khoản tiền hậu hĩnh báo đáp cho nữ tử và đôi lão phu thê kia.
-
Ở hậu viện của Phàn gia, Phàn Trường Ngọc đã dùng một sợi dây thừng lớn cột con lợn vào ghế mổ, nàng giống với phụ thân nàng, trên người có một thân kỳ lực, mấy hán tử mới có thể giữ một con lợn, nhưng một mình nàng đã có thể đè ép con lợn lại.
Băng ghế mổ lợn ở trong nhà không phải được làm bằng gỗ, nó được làm bằng đá do phụ thân nàng đặc biệt nhờ người làm.
Lợn sau khi bị trói lại, cho dù có giãy giụa như thế nào cũng không xê dịch được một phân, cũng bớt phải phiền phức đi bấm đuôi lợn.
Con đao dài và sắc bén từ dưới đâm thẳng vào cổ lợn làm cho máu tiết ra, chưa chạm tới cán đao thì tiếng lợn tru chói tai lập tức biến mất, máu lợn từ lưỡi đao chảy xuống, chậu gỗ dưới băng ghế đá cũng hứng đầy máu lợn.
Một đao gϊếŧ được lợn coi là điềm lành, tiết ra càng nhiều máu lợn thì càng tốt.
Triệu đại nương đến hỗ trợ thấy chậu máu lợn thì lập tức cười nói: "Chậu máu lợn này đủ ăn được mấy ngày."
Phàn Trường Ngọc không đáp lại, rút con đao đẫm máu ra, thần sắc lạnh lùng hiếm thấy, vài giọt máu đã văng đến trên mặt và tay áo.
Mỗi khi phải dùng đao mổ lợn, nàng tựa như biến thành người khác, khiến cho mọi người sợ hãi không dám tới gần, có lẽ đó là cỗ lệ khí đặc trưng khi phải sát sinh.
Sau khi rút hết máu lợn, Phàn Trường Ngọc cởi dây trói, kéo con lợn đến bên nồi nước nóng, múc nước sôi cho dạt lông lợn một lần, sau đó mới bắt đầu dùng đao cạo để cạo lông.
Trường Ninh thò đầu qua cửa nhìn vào trong sân, Triệu đại nương nói: "Ninh Ninh ra bên ngoài chơi, trẻ con đừng xem những thứ này, không thì ban đêm sẽ gặp ác mộng đấy."
Trường Ninh nhỏ giọng nói một câu "Cháu không sợ đâu", nhưng vẫn lững tha lững thững đi ra ngoài.
Phàn Trường Ngọc sau khi cạo xong lông lợn lại dùng nước rửa sạch, hầu như không cần đến sự hỗ trợ của Triệu thợ mộc và Triệu đại nương, nàng kéo con lợn lên và treo nó lên cây cột có móc sắc ở trong sân, sau đó dùng đao phụ chia con lợn ra làm đôi.
Một nửa tiếp tục treo vào móc sắt, một nửa khác thì được nàng khiêng đến ô cửa có dựng hai chiếc ghế dài để chia thịt lợn.
Phu thê Triệu lão nhìn đến ngẩn ra, lúng ta lúng túng nói: "Khuê nữ này thật giống với phụ thân nàng..."
Phàn Trường Ngọc chia thịt lợn xong, nàng vội vàng dùng xe ba gác kéo thịt đi đến chợ thịt để bán, hai mươi cân thịt hôm qua Lý đầu bếp ở Dật hương lâu đặt nàng đã nhờ Triệu thợ mộc giúp đưa đến đó.
Nàng suy nghĩ một chút vẫn chuẩn bị lòng lợn kho đưa cho Lý đầu bếp, cũng không phải muốn sau này đối phương chiếu cố đến món thịt kho của mình, người ta là đầu bếp của tửu lâu, nàng không có tâm tư múa rìu qua mắt thợ, chỉ thuần túy muốn cảm tạ ông ấy đã ủng hộ công việc buôn bán của mình.
Khi đến chợ thịt, Phàn Trường Ngọc xem như đã đến sớm, chỉ có lẻ tẻ mấy cửa hàng mở cửa, những người đồ tể đang bày thịt lợn hôm nay bán lên trên quầy hàng.
Có người quen nhìn thấy nàng, không khỏi kinh ngạc: "Này, Trường Ngọc định mở cửa lại hàng thịt à?"
Phàn Trường Ngọc rất thẳng thắn mà xác nhận.
Nàng mở ra cánh cửa của cửa hàng thịt đã đóng chặt hơn một tháng của nhà mình, bên trong được thu dọn rất gọn gàng, mọi thứ vẫn ở vị trí quen thuộc mà phụ thân nàng thường bày trí khi còn sống, bất quá chỉ bị phủ thêm một lớp bụi mờ nhạt.
Nhớ tới phụ thân, lòng Phàn Trường chua xót, biết đây không phải là thời điểm để đau buồn, rất nhanh lấy lại cảm xúc, đi lấy nước lau cửa hàng từ trong ra ngoài một lần, sau đó mới bắt đầu bày thịt lợn đã gϊếŧ sáng nay lên trên thớt, lòng lợn đêm qua kho xong cũng bày lên.
Mãi cho tới giờ Thìn sáu khắc, lác đác mới có vài người đến chợ mua thức ăn.
Cửa hàng thịt của Phàn Trường Ngọc nằm ở vị trí rất tốt, những cửa hàng gần đấy đều là những đại hán thân hình béo tốt hoặc là đại nương, một cô nương gia như nàng đứng ở đó, những đại nương đi mua thức ăn thấy nàng đều nghĩ rằng nàng dễ mặc cả hơn, cho nên đi ngang qua đều sẽ hỏi một câu thịt này bán thế nào.
Phàn Trường Ngọc liền mỉm cười nói giá cả với đối phương, lại nói hôm nay cửa hàng mới khai trương lại, mua một cân thịt lợn được tặng hai lạng lòng lợn kho, chỉ là để ăn mừng.
Khi nhóm đại nương vừa nghe nói mua thịt tươi còn được thịt kho miễn phí, không khỏi động tâm và hầu hết đều sẽ mua một miếng thịt lợn của Phàn Trường Ngọc.
Chợ vừa mới mở cửa, trong mấy cửa hàng thịt xung quanh chỉ có cửa hàng thịt của Phàn Trường Ngọc là buôn bán được.
Đồ tể ở cửa hàng thịt đối diện nhìn đến đỏ mắt, la lên: "Khuê nữ nhà Phàn nhị này, làm ăn không thể phạm quy củ, chợ này bán thịt đều là một giá như nhau, ngươi bán thịt còn đưa thêm đồ miễn phí là có ý gì?"
Phàn Trường Ngọc biết người này lúc trước có mâu thuẫn với phụ thân nàng, nàng cũng không sợ đối phương, rói năng rành mạch: "Quách thúc, thúc đây chính là nói oan cho ta, thịt trong cửa hàng này của ta không phải bán đồng giá với mọi người sao? Sao lại gọi là phạm quy củ? Đưa thêm đồ là do hôm nay cửa hàng nhà ta vừa mới khai trương trở lại, chỉ muốn ăn mừng, đâu có luật lệ nào nói là không được? Quách thúc chẳng lẽ thấy ta không có phụ mẫu, cảm thấy ta là một cô nhi nên dễ bắt nạt sao?"
Đối phương không cãi lại Phàn Trường Ngọc, trương một bộ mặt vàng vọt đang kìm nén đến đỏ bừng: "Đúng là miệng lưỡi sắc bén, ta không nói lại ngươi!"
Đồ tể bên cạnh có giao hảo tốt với Phàn gia cũng giúp nói đỡ: "Được rồi lão Quách, nha đầu Trường Ngọc hôm nay chỉ bán một con lợn, ngươi tính toán chi li với tiểu bối làm cái gì?"
Mang tiếng bắt nạt tiểu bối không hay chút nào, Quách đồ tể quát: "Được, hôm nay ngươi có thể tiếp tục cho đồ thêm, nhưng ngày mai thì không cho phép!"
Phàn Trường Ngọc vốn cũng chỉ dự định đưa thêm đồ trong một ngày đầu, nhưng đến ngày mai nàng sẽ đem thịt kho ra bán, nàng nói: "Tất nhiên."
Quách đồ tể lúc này mới coi như thôi.
Chỉ chờ người đến hỏi cho nên thịt bán được hơi chậm, mặc dù nhìn mặt của Quách đồ tể đối diện gần như muốn điên lên, những ai có ý định đến cửa hàng thịt của ông ta hỏi giá cũng bị bộ dáng hung thần ác sát của ông ta dọa mà không dám đến hỏi.
Chỉ đưa thêm đồ ngày đầu, vì vậy Phàn Trường Ngọc muốn tận lực lan truyền danh tiếng của mình càng nhiều càng tốt.
Đến khi chợ ngày càng có nhiều người ra vào, nàng nhanh chóng gào to: "Bán thịt đây —— mua một cân thịt lợn được tặng hai lạng lòng lợn kho!"
Tiếng rao hàng này rất có hiệu quả, lúc này lập tức có nhiều người xúm lại hỏi xem thịt lợn bán thế nào.
Phàn Trường Ngọc một bên cò kè mặc cả với khách nhân, một bên tay chân lanh lẹ chặt và cắt từng miếng thịt, lại làm ra bộ dáng nhịn đau mà bớt cho khách nhân mấy văn tiền, khi chợ sáng còn chưa qua được một nửa, thịt bên trong cửa hàng của nàng đã được tranh mua gần hết, hiệu quả so với dự đoán của Phàn Trường Ngọc tốt hơn rất nhiều.
Đối diện với Quách đồ tể bên kia, khuôn mặt ông ta đã thối đến nỗi có thể so với vách nhà xí.
Phàn Trường Ngọc làm như không thấy, thu dọn lại cửa hàng thịt của mình, nhanh chóng cất bộ đao vào trong túi rồi vác lên, sau đó đóng cửa cửa hàng, cất đi túi bạc dự định đi sang chợ ngói mua thêm hai con lợn.
Đi ngang qua cửa hàng của Quách đồ tể, đối phương hung hăng nói: "Ngày mai nếu còn cho thêm đồ, cũng đừng nói lão tử khi dễ ngươi là cô nhi!"
Phàn Trường Ngọc hừ lạnh trong mũi, không rảnh để ý.
Ngày mai nàng cũng không cho thêm, nàng sẽ bán!
Đi trên đường, Phàn Trường Ngọc làm một phép tính đơn giản, con lợn chín mươi cân, không tính đầu và lòng lợn, thịt còn lại được chừng bảy mươi cân, tất cả đều được bán với giá thịt tươi, tính tổng phần lãi hôm nay được hơn hai trăm văn.
Ngay mai sẽ kho đầu lợn và lòng lợn đem ra bán, sẽ được thêm tiền lời!
Trừ đi chi phí tiền vốn, con lợn này đã kiếm được rất nhiều!
Cảm thấy được sức nặng của túi bạc ở trong ngực, bước đi dưới chân của Phàn Trường Ngọc đều trở nên nhẹ nhàng hơn, chuyện Quách đồ tể bới lông tìm vết có chút khó chịu cũng đều bị nàng ném đến tận chín tầng mây.
Nhưng nàng vừa đi ra khỏi chợ thịt, còn chưa kịp bước vào chợ ngói, nàng đã nghe được phía sau có tiếng người khẩn thiết gọi tên mình: "Trường Ngọc! Trường Ngọc!"
Phàn Trường Ngọc quay đầu nhìn lại, là Triệu thợ mộc, ông đang vội vã chạy nhanh tới, mặt đầy vẻ lo lắng.
Phàn Trường Ngọc vội hỏi, "Triệu đại thúc, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Triệu thợ mộc thở không ra hơi: "Cháu mau nhanh về nhà nhìn xem, đại bá cháu mang theo người của sòng bạc đến đập phá nhà cháu, lục tung khắp nơi để tìm khế đất, bộ xương già như thúc và đại nương cháu không thể nào ngăn cản được!"
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Tạ Chinh: Lần đầu tiên trong đời mơ thấy một cô nương, nhưng không quan hệ với tình yêu, mà liên quan tới lợn. . .