"Chủ tử nhà tại hạ, cũng có cùng mối thù không đội trời chung với Ngụy Nghiêm."
Triệu Tuân trời sinh có một đôi mắt biết cười, khiến người ta có ảo giác thân thiện dễ bắt chuyện, nhưng trong đôi mắt đó lại ẩn chứa sự xa lánh: “Tiếp cận Hầu gia không phải là muốn mượn thế lực của Hầu gia, mà là chủ tử nhà tại hạ cảm thấy, nếu như Hầu gia biết được chân tướng trận chiến Cẩm châu mười sáu năm trước, hẳn là cũng muốn tận tay gϊếŧ chết Ngụy Nghiêm, lúc trước cố ý che giấu thân phận, cũng không phải cố ý, chỉ là chủ tử nhà tại hạ muốn đợi thời cơ chín muồi mới bày ra thân phận với Hầu gia."
Ánh mắt Tạ Chinh lạnh như băng, trong lòng hắn đã sớm đoán được, nhưng vẫn là hỏi: "Chủ tử nhà ngươi là người phương nào?"
Triệu Tuân nói: "Người may mắn còn sống sót sau trận hỏa hoạn ở Đông Cung mười sáu năm trước."
Khóe miệng Tạ Chinh lạnh lùng nhếch lên: "Hoàng tôn? Nếu Hoàng tôn còn tại nhân thế, vì sao không đi tìm người của Lý Thái phó hợp mưu? Sao còn đợi đến hôm nay, tìm một người bại khuyển bình dương* như ta?"
*bại khuyển bình dương: xuất phát từ câu Hổ lạc bình dương bị khuyển khi, nói chung là chỉ người thất thế.
Triệu Tuân lộ ra vẻ lúng túng: "Ngài cũng đã điều tra manh mối về trận chiến Cẩm châu mười sáu năm trước để lại, cho nên cũng biết lão tặc Ngụy Nghiêm này làm việc luôn nhổ cỏ tận gốc, không lưu lại bất cứ bằng chứng nào, năm đó thái tử bỏ mình, Đông Cung bốc cháy, Tiên đế yêu cầu Hình bộ liên thủ với Đại Lý Tự tra rõ, đều không thể tra ra kết quả, huống chi mọi người mọi vật trước nay đã khác. Lý Thái phó xưa nay đứng đầu trong triều là thanh liêm, nhưng cũng sẽ không vì chủ tử nhà tại hạ mà liều hết thảy chống lại Ngụy đảng, nhưng Hầu gia thì khác, mối thù Tạ tướng quân tử trận sa trường, bị Bắc Ngất treo trên thành lầu phơi thây ba ngày, Ngụy Nghiêm cũng có phần, Hầu gia không muốn báo mối thù này sao?"
Năm ngón tay của Tạ Chinh thu lại, một thân khí tức đẫm máu giống như từ vết nứt trong xương chảy ra, khiến cho hô hấp của người bên trong nhã gian không chật chội này trở nên khó thở: "Nói cho ta biết, mười sáu năm trước đến cùng đã xảy ra chuyện gì."
Triệu Tuân nói: "Chủ tử nhà tại hạ đã ẩn nấp nhiều năm, cũng không thể tra ra được một chút manh mối liên quan đến trận chiến Cẩm châu, năm đó Đông Cung bốc cháy, sau khi Hình bộ và Đại Lý Tự tra rõ quy tội cho cung nhân ngủ say không cẩn thận làm ngã ngọn nến, nhưng theo lời người trung bộc của chủ tử nhà tại hạ nói, năm đó có thích khách ban đêm xông vào Đông Cung. Thái tử phi đã ra lệnh cho trung bộc mang theo tiểu điện hạ đi trốn, chính mình cùng với người bạn chơi cùng của điện hạ lưu lại tâm cung, cỗ thi thể do Đại Lý Tự tìm được bên trong tẩm điện kia, chính là người bạn chơi chung thời thơ ấu của điện hạ."
"Hoàng thân của Thái tử Thừa Đức qua đời, tiên đế băng hà, chỉ có một Ngụy Nghiêm hiệp trợ thiên tử triệu lệnh chư hầu hơn mười năm, trận chiến Cẩm châu năm đó, rất khó không khiến người hoài nghi là Ngụy Nghiêm động thủ. Tạ tướng quân cùng tử trận, đơn giản chính là để thay Ngụy Nghiêm rửa sạch hiềm nghi.”
Đôi mắt đen như mực của Tạ Chinh nửa nhướng lên, hai đầu lông mày có chút không kiên nhẫn: “Bản hầu muốn chính là chứng cứ, không phải suy đoán của ngươi.”
Trên môi Triệu Tuân nở một nụ cười: “Trường Tín vương tạo phản ở Sùng Châu, bên cạnh có một mưu sĩ chính là người của chủ tử nhà tại hạ, hướng Trường Tín vương dựng lên cờ hiệu ‘Thanh quân trắc, trừ Ngụy đảng’, trong dân gian tạo uy thế, lại tung tin đồn thảm kịch Cẩm châu năm đó là do một tay Ngụy Nghiêm bày kế. Chuyện về sau, chắc hẳn Hầu gia hẳn đã biết, nhưng Hầu gia vừa mới điều tra tin tức án Cẩm châu, Ngụy Nghiêm liền động sát tâm với Hầu gia.”
Tạ Chinh híp mắt, ánh mắt sắc bén, cười lạnh nói: "Xem ra, bản hầu cũng là một phần trong kế hoạch của các ngươi."
Triệu Tuân sắc mặt ngưng trọng: "Hầu gia nói quá lời, chủ tử nhà tại hạ chỉ muốn lôi kéo Hầu gia làm đồng minh."
Không rõ thần sắc của Tạ Chinh, vội vàng nói tiếp: "Ngụy lão tặc kia bị bộc phát, thật sự lộ ra sơ hở, tử sĩ trong tay ông ta vượt qua một kinh mười bảy phủ, gϊếŧ hơn mười người, sau khi chủ tử nhà tại hạ tra ra thân phận, trong đó đều là gia đình tướng sĩ từng làm việc dưới trướng Ngụy Nghiêm, về sau đã quy ẩn."
Tạ Chinh hỏi: "Một nhà của đồ tể họ Phàn kia, các ngươi cũng đã tra rõ thân phận rồi?"
Triệu Tuân lộ ra vẻ lúng túng: “Đồ tể họ Phàn kia, thân phận của ông ta thật sự che giấu rất chặt chẽ một giọt nước không lọt, chủ tử nhà tại hạ đã phái người tra kỹ, vô luận là đất tổ của Phàn gia hay là trên trấn này, ngầm điều tra quả thật có một người như vậy, thậm chí chuyện liên quan đến ông ta mười mấy năm trước áp tiêu bên ngoài trong ghi chép áp tiêu của quan phủ đều có, nhìn giống như là có người trong quan phủ cố ý hỗ trợ che giấu thân phận của ông ta.”
Trong đầu Tạ Chinh hiện lên dáng vẻ của Phàn Trường Ngọc khi nói với hắn về quá khứ của phụ mẫu mình, có một lúc thất thần, một mảnh tuyết rơi lên mu bàn tay của hắn, ý lạnh khi bông tuyết hòa tan trong nháy mắt khiến hắn tập trung lại suy nghĩ.
Thân thể của hắn hơi ngửa người về phía sau, một cánh tay gác lên tay vịn của chiếc ghế bành bằng gỗ lê vàng, tư thế tùy tiện nhất của hắn lại cho người ta cảm giác áp bức cực độ: “Chỉ dựa vào lời nói của ngươi thôi, cũng muốn khiến bản hầu tin rằng người phía sau ngươi chính là Hoàng tôn đã táng mệnh trong biển lửa mười sáu năm trước, thật nực cười."
Sắc mặt Triệu Tuân biến hóa, vừa định mở miệng thì nghe hắn nói: "Chân tướng của trận chiến Cẩm châu mười sáu năm trước, bản hầu sẽ tự mình thăm dò, bản hầu mặc kệ chủ tử nhà ngươi là Hoàng tôn thật hay Hoàng tôn giả nếu không muốn trận liên minh này đến đây là kết thúc, tốt nhất vẫn để đích thân hắn đến gặp bản hầu."
Triệu Tuân sắc mặt khó coi, chỉ có thể chắp tay nói: "Triệu mỗ sẽ đem lời của Hầu gia truyền đi."
Thời điểm Tạ Chinh đứng dậy, mí mắt hơi rũ xuống, lười nhác nói: "Thuận tiện để hắn suy nghĩ kỹ, điều kiện trao đổi hai mươi vạn thạch lương thực này là gì."
Triệu Tuân vốn đã hơi khom người, lại cúi thấp thêm ba độ: "Vâng."
Khi Tạ Chinh rời đi, lấy ngọc bội vốn là tín vật kết minh kia bỏ vào lên trên kỷ án gỗ lê vàng.
Cùng với tên họ Triệu này lá mặt lá trái lâu như vậy, đơn giản là muốn tra rõ hắn ta có thế lực gì, nếu như đáp án Hoàng tôn này là thật thì quả thật ngoài ý muốn của Tạ Chinh.
Hắn không lo không nắm được động tĩnh của đối phương, lúc nhờ tên họ Triệu đi mua lương thực, hắn đã để cho người của mình âm thầm chú ý đến cọc tình báo ẩn dưới danh nghĩa Triệu gia, từ những chỗ này thăm dò lột tơ rút kén, coi như chủ tử đứng phía sau hắn ta không hiện thân, rất nhanh hắn cũng có thể tìm ra người.
Hắn đúng là có thù oán với Ngụy Nghiêm, nhưng chưa kịp lắng xuống thì đã có người dám tính toán lên người của hắn, chỉ vì muốn hắn trở thành trợ thủ đắc lực cho đối phương, bọn họ thật sự cho rằng hắn quá lương thiện rồi.
-
Tạ Chinh ra khỏi cửa hàng sách, thấy tỷ muội Phàn Trường Ngọc vẫn chưa đến, hắn khẽ cau mày, đi về hướng mà Vương bộ đầu ở.
Đi không bao xa liền đυ.ng phải Phàn Trường Ngọc và Trường Ninh, Trường Ninh đang ngậm kẹo trong miệng, hai má phồng lên, nhún nhảy từng cái đi tới, Phàn Trường Ngọc nắm lấy một bàn tay nhỏ mũm mĩm của bé, trên mặt của nàng cũng tinh thần phấn chấn tươi cười rạng rỡ.
Nhìn thấy Tạ Chinh, nụ cười trên mặt nàng không có chút nào giảm bớt, nàng ở cách phía xa trước tiên vẫy vẫy tay, sau khi tới gần mới nói: "Đêm nay chúng ta đừng trở về trấn."
Tạ Chinh nhìn nụ cười trên mặt nàng, trong lòng u ám cùng không vui nhanh chóng giảm đi một ít, hỏi: "Vì sao?"
Phàn Trường Ngọc nói: "Du chưởng quỹ có mở một Dật Hương lâu ở trong huyện thành, có một viên ngoại có nhi tử thành thân, đã đặt trước tiệc rượu ở đó, ngày mai muốn chuẩn bị số lượng lớn thịt kho, Du chưởng quỹ sợ không về kịp, nhờ ta sáng ngày mai đến tửu lâu hỗ trợ làm thịt kho. Vừa vặn năm nay trong thành có tổ chức lễ hội đèn l*иg, buổi tối chúng ta còn có thể đi dạo chơi hội đèn l*иg."
Tạ Chinh nói: "Vậy trước tiên tìm khách điếm đặt chân?"
Phàn Trường Ngọc lắc đầu: “Du chưởng quỹ đã tìm cho chúng ta một chỗ rồi, các phụ bếp ở Dật Hương lâu ngày thường không chỉ được bao ăn uống ở trong tửu lâu, mà Du chưởng quỹ còn thuê một một tòa nhà trong ngõ ở gần đó, cho bọn họ vào ở miễn phí."
Tạ Chinh khẽ nhướng mày: "Vị chưởng quỹ này là một người kỳ lạ."
Phàn Trường Ngọc cười nói: "Đúng vậy, Du chưởng quỹ là một người khá tốt, những tiểu nhị bên trong tửu lâu đều tin phục Du chưởng quỹ. Ta nghe Lý đầu bếp nói, trước đó trong huyện thành có một chưởng quỹ ở tửu lâu khác đố kỵ với việc làm ăn của Dật Hương lâu, muốn câu đi một quản sự trong tửu lâu do Du chưởng quỹ một tay đề bạt, đối phương đã trả giá cao hơn Dật Hương lâu gấp hai lần, nhưng vị quản sự kia vẫn không rời đi.
Tạ Chinh chỉ nói: "Một số thời điểm, tình cảm thật sự tốt hơn tiền bạc một chút."
Phàn Trường Ngọc hứng thú nói với hắn rất nhiều về Du Thiển Thiển, nhưng hắn phản ứng nhàn nhạt, nàng cũng dừng câu chuyện, thấy hắn không có gì trong tay liền hỏi: “Không phải huynh đi mua giấy mực sao? Sao trở về tay không rồi?”
Nàng nghĩ đến một khả năng, vẻ mặt phức tạp nói: "Chẳng lẽ huynh mua đồ cho Ninh Ninh, bạc trên người tiêu hết rồi? Huynh không đủ bạc hẳn phải nên nói cho ta biết một tiếng..."
Tạ Chinh khẽ mỉm cười, vẻ lo lắng từ trong cửa hàng sách đi ra gần như rút đi hơn phân nửa, nói: "Không có."
Dưới ánh mắt nghi ngờ của Phàn Trường Ngọc, hắn nói: “Đồ ở cửa hàng sách trên huyện thành quá đắt, khi về trấn rồi mua.”
Phàn Trường Ngọc hỏi: "Vậy sao huynh ở cửa hàng sách lâu như vậy?"
Tạ Chinh trả lời: "Xem một số sách, cho nên quên thời gian."
Phàn Trường Ngọc tò mò hỏi: "Huynh xem sách lâu như vậy không mua cái gì, chưởng quỹ hiệu sách sẽ không cho huynh sắc mặt gì đó chứ?"
Tạ Chinh liếc qua: "Ai nói với nàng?"
Phàn Trường Ngọc muốn nói trước đây Tống Nghiễn cũng như vậy, bởi vì đến hiệu sách để xem chứ không mua, bị chưởng quỹ hiệu sách cho sắc mặt không tốt, đến mức sau khi trở về nhiều ngày chỉ nghiêm mặt, về sau khi nhắc đến việc này, hắn ta cũng sẽ chế nhạo chưỡng quỹ hiệu sách kia toàn thân đầy mùi tiền.
Nhưng nhớ lại mỗi khi nhắc đến Tống Nghiễn, cái miệng của Ngôn Chính liền độc đến không ngờ được, lời nói đến bên miệng nhưng nàng lại nuốt trở vào, thầm nói: "Ta đoán chừng."
Tạ Chinh liếc nhìn nàng vài lần, phần da dưới gáy của Phàn Trường Ngọc vô thức siết chặt, sợ rằng một giây tiếp theo hắn sẽ phun ra vài lời sát thương đến người khác.
Cũng may, suốt đoạn đường này cũng không bị hắn trào phúng.
Sắc trời đã tối, bọn họ quyết định tạm thời ở lại huyện thành một đêm, buổi tối Phàn Trường Ngọc vẫn quyết định mang theo Tạ Chinh và Trường Ninh đi xem lễ hội đèn l*иg, vì thế không trở về nơi mà Du Thiển Thiển đã sắp xếp cho họ, trước đi đến một tiệm ăn để ăn tối.
Những người ở bên ngoài ăn trong ngày đầu tiên của năm mới, đều là những người trong nhà tương đối khá giả.
Một cặp phu thê trẻ ở bàn bên cạnh có lẽ đã dùng bữa xong, khi tiểu nhị đến tính tiền, trên mặt nở nụ cười nói với nam nhân: "Vị công tử này, tổng cộng là một lượng hai văn tiền."
Thân hình của nam nhân kia trông nhã nhặn gầy gò, sắc mặt có chút khúm núm, dáng vẻ tựa hồ có vài phần bứt rứt xấu hổ.
Phụ nhân ngồi bên cạnh nói: "Trên người hắn không có tiền, để ta."
Giọng nói của phụ nhân khá lớn, thu hút nhiều thực khách trong tiệm nhìn sang nàng ta.
Có người thấp giọng bình luận: "Một đại nam nhân, ra ngoài ăn cơm còn bắt nữ nhân trả tiền, thật là mất mặt!"
"Chậc chậc, sợ là không phải tiểu bạch kiểm đi!"
"Người kia ta biết, hắn ở rể ở An gia, là một kẻ ăn bám, cũng không biết nương tử An gia nhìn trúng quả trứng mềm kia cái gì!"
Mặt của nam nhân tức giận đến đỏ bừng, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Sau khi phụ nhân thanh toán xong, hắn ta gần như cúi gằm mặt trốn đi ra khỏi tiệm.
Tạ Chinh sớm đã ăn xong, thần sắc lạnh lùng xem trò hề vừa rồi.
Phàn Trường Ngọc ngồi đối diện hắn đã ăn hết bát cơm thứ ba, bát đĩa trên bàn không thể sạch sẽ hơn, lúc này mới hài lòng đặt bát đũa xuống, gọi tiểu nhị tới: “Tiểu nhị, tính tiền."
Phàn Trường Ngọc có sức ăn rất lớn, đêm nay lại là đầu năm mới, đồ ăn nàng gọi rất phong phú, bất quá không gọi đồ uống, nên cũng không quá đắt.
Tiểu nhị đến kiểm kê một phen, sau đó nói: "Tám quan tiền."
Khi Phàn Trường Ngọc chuẩn bị trả tiền, Tạ Chinh như ngọc tạc ngồi ở đối diện nói: "Để ta."
Hắn và Phàn Trường Ngọc đều có dung mạo xuất chúng, trong tiệm ăn nhỏ này đã rất bắt mắt, bây giờ hai người đang nói chuyện, thỉnh thoảng sẽ có nhiều người thỉnh thoảng nhìn sang.
Thấy hắn muốn trả tiền, Phàn Trường Ngọc nhớ tới chuyện vừa rồi của hai người, vì vậy nàng dừng động tác móc hầu bao.
Khi Tạ Chinh thò tay vào trong ngực sờ soạng, sắc mặt hơi thay đổi.
Thấy vậy, Phàn Trường Ngọc vội vàng đưa mắt dò hỏi ý kiến.
Một lúc sau, Tạ Chinh rút tay lại, nhìn Phàn Trường Ngọc: "Để nàng đi."
-
Tác giả có lời muốn nói:
Bát quái tại quán cơm nhỏ:
Đám người ăn dưa: Kinh! Trong vòng một ngày vậy mà thấy được hai tiểu bạch kiểm!
Tạ hầu: . . .
Trường Ngọc (nhỏ giọng): Quả thật là không có tiền mua giấy mực. . .