Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 36: (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong mười sáu năm của triều Đại Dận, mặc dù có không ít chiến sự, nhưng hầu như không có lan đến Tế châu.

Phàn Trường Ngọc chỉ nghe từ trong miệng của những lão nhân kể lại rằng chiến tranh tàn khốc như thế nào, dù sao đánh trận không chỉ cần trưng dụng lương thực mà còn cần trưng binh, nhi tử của Triệu đại nương là năm đó đã bị trưng binh bắt đi, rốt cuộc không bao giờ quay trở lại.

Một lão nhân nói: “Trường Tín vương làm phản ở Sùng châu, triều đình phái binh dẹp loạn, cuộc chiến này đánh tới nay vẫn không có kết quả, ta nghĩ có lẽ là do Đại Dận khí số đã hết, đã đến lúc phải thay đổi. "

“Vũ An Hầu đã chết, Ngụy Nghiêm còn có thể dùng cái gì để ổn định tây bắc?”

Một người khác nói: "Hoàng đế là ai lão tử thấy không quan trọng, miễn là đừng cướp tiền và lương thực của lão tử, rồi bức lão tử lên chiến trường là được."

Nhiều người lắc đầu thở dài: “Những quan binh này đã bắt đầu cưỡng đoạt lương thực từ các thôn trấn lân cận, trận chiến này đánh tới cuối cùng, những người làm quan kia đều có tiền đều có quyền, chỉ có bách tính chúng ta nhà tan cửa nát..."

Nghe vậy, Phàn Trường Ngọc cảm thấy trong lòng hơi nặng nề, nói với Tạ Chinh: "Triều đình đánh Sùng châu, không phải nên do triều đình cung cấp quân lương sao, vì sao lại muốn chinh lương của người dân?"

Ngữ khí của Tạ Chinh trào phúng: "Đường lương thực bị đoạn mất, một số người chó cùng rứt giậu thôi."

Huy châu từng là địa bàn của hắn, bây giờ nghĩ lại, lúc trước Ngụy Nghiêm có lẽ đã bắt đầu kiêng kỵ hắn, quân doanh của hắn luôn được triều đình cấp phát tháng ba một lần, tự riêng châu phủ cũng không có kho lương.

Bởi vì là nơi đóng quân, điều kiện địa lý sẽ không phải nơi thuận lợi, lương thực cũng không phong phú.

Một khi con đường lương thực bị cắt đứt, đó là một đòn chí mạng.

Phản loạn lần này ở Sùng châu nằm ngay phía nam Huy châu, vừa lúc cắt đứt con đường đưa lương của triều đình đến Huy châu. Khi trận chiến giữa Sùng châu và Huy châu kéo dài, hắn liền đoán được cuối cùng sẽ có một ngày cạn kiệt lương thực, biện pháp nhanh nhất đương nhiên là vào bách tính chinh lương.

Sau khi hắn bị đuổi gϊếŧ, trở về từ cõi chết, liền dự định liên lạc với thuộc hạ cũ, bảo thuộc hạ cũ âm thầm trước mua lương thực dự trữ trong dân gian.

Sau khi Triệu Tuân xuất hiện, việc mua lương thực chỉ là hòn đá thử vàng của hắn đối với Triệu Tuân, bây giờ lương thực đã ở trong tay hắn, Ngụy Tuyên thất tại ở chiến trường Sùng châu, cũng không chinh được lương thực trong dân gian.

Dựa vào hiểu biết của hắn đối với Ngụy Nghiêm, Ngụy Nghiêm nhất định sẽ không cho đứa nhi tử này sắc mặt tốt.

Trước có thể khiến Ngụy Tuyên nhận hình phạt từ Ngụy Nghiêm, cũng coi như là phần lễ cho vị biểu ca này trước khi hắn chính thức báo thù.

Tây bắc không có ai, Ngụy Nghiêm chỉ có thể để Hạ Kính Nguyên tiếp nhận chiến cuộc ở Sùng châu, Hạ Kính Nguyên là một nho tướng nổi danh, cũng không thể làm được chuyện ngu xuẩn như để cho quân binh dưới trướng trắng trợn cướp đoạt lương thực của bách tính.

Huống chi, với thanh danh hiện tại của Ngụy đảng, nếu thật sự muốn để thuộc hạ cướp đoạt lương thực của bách tính, điều này chắc chắn sẽ khiến đảng đối địch với Ngụy Nghiêm nhúng tay xử lý.

Trong tay với hai mươi vạn lương thực, hắn có đủ thời gian để bắt đầu kế hoạch tiếp theo.

Trước mắt quan binh đột nhiên cưỡng chế chinh lương, tám phần cũng do vị biểu ca thích hám công kia của hắn làm ra, vì binh quyền vừa mới đổi chủ muốn làm ra chút thành tựu, lại nghĩ ra một chủ ý ngu xuẩn này.

Bách tính bình thường không biết nhiều nội tình như vậy, có người cũng hoang mang như Phàn Trường Ngọc, nghị luận: “Mười sáu năm trước trong trận chiến Cẩm châu, chính là đại gian thần Mạnh Thúc Viễn áp giải lương thực làm lỡ trận chiến, khiến cho Thái tử Thừa Đức cùng Tạ tướng quân mang theo mười vạn tướng sĩ chịu đói năm ngày ở Cẩm châu, các tướng sĩ đói đến mức khi lên tường thành đều đứng không vững, mới bị Bắc Ngất công phá cửa thành, còn lương thực lần này đã có vấn đề gì, lại muốn cạo từ da đầu của chúng ta?”

Về phần thủ phạm gây ra thảm bại của trận chiến Cẩm châu năm đó, cái tên Mạnh Thúc Viễn này, tại triều Đại Dận người người đều muốn tru diệt.

Lập tức có người mắng: "Tên Mạnh Thúc Viễn kia dù có chết cũng chưa hết tội, vậy mà Tạ tướng quân coi trọng ông ta, đem chuyện hộ tống lương thực giao hết cho ông ta, nếu không phải ông ta làm lỡ chiến sự, Thái tử Thừa Đức sao có thể đến mức bỏ mình ở Cẩm châu, để cho Ngụy cẩu nắm giữ triều chính nhiều năm như vậy!"

"Người Mạnh gia đều chết hết, đó cũng là báo ứng!"

"Hy vọng quan lại phụ trách điều chuyển quân lương lần này đến Sùng châu không xảy ra khinh suất gì!"

Trận mười sáu năm trước, Tạ Chinh đã biết rằng điểm chí tử dẫn đến thất bại của Cẩm châu chính là chậm trễ quân lương.

Năm đó phụ trách hộ tống lương thực chính là Mạnh Thúc Viễn, một lão tướng dưới trướng của phụ thân hắn, thuộc hạ cũ còn lại của phụ thân hắn cũng từng nói, dưới gầm trời này ai cũng có khả năng phản bội phụ thân của hắn, nhưng riêng Mạnh Thúc Viễn thì không.

Mạnh Thúc Viễn vận chuyển lương thực chậm trễ chiến sự, cũng không phải là do phản chủ, mà là nửa đường đi cứu viện lại đi cứu mười vạn nạn dân bị người Bắc Ngất vây ở La thành, cuối cùng không cứu được nạn dân, Cẩm châu cũng bị công phá.

Khi Mạnh Thúc Viễn biết được tin phụ thân của hắn qua đời, đã quỳ xuống hướng về Cẩm châu rút kiếm để tự sát.

Bi kịch ở Cẩm châu cũng hạ màn với cái chết của Mạnh Thúc Viễn, chỉ là hơn mười năm, mỗi khi bách tính nhắc đến ông ta vẫn là lên án dữ dội không thôi.

Đội quan binh đã đi xa, Tạ Chinh thu hồi ánh mắt, nói với Phàn Trường Ngọc: “Đi thôi.”

Nhưng Phàn Trường Ngọc dường như bị lời nghị luận của những người kia về Mạnh Thúc Viễn làm cho xuất thần.

Hắn hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Phàn Trường Ngọc một tay nắm lấy Trường Ninh, mím môi nói: "Mạnh Thúc Viễn là vì cứu mười vạn nạn dân cho nến mới chậm trễ chiến sự, cũng không phải đáng ghét như thế nhân nói như vậy, phải không?"

Tạ Chinh lạnh giọng nói: "Quân lệnh ông ta nhận được chính là vận chuyển lương thực, nếu không thể đưa lương thực đến Cẩm châu trong kỳ hạn, chính là không làm tròn trách nhiệm. Nếu ông ta có đủ bản lĩnh, cứu được mười vạn nạn dân cũng không làm chậm trễ hộ tống lương thực, mười vạn nạn dân được cứu sẽ tán dương ông ta. Nhưng ông ta đã thất bại trong việc giải cứu nạn dân, lại chậm trễ đưa lương, mười vạn tướng sĩ bỏ mình trong thành Cẩm châu, đây cũng là tội không thể tha."

Hắn ngẩng đầu nhìn Phàn Trường Ngọc: “Kiểu người bất tài như vậy, nàng đồng tình sao?”

Phàn Trường Ngọc lắc đầu, nàng không hiểu binh pháp, cũng không biết quân quy, nhưng nàng cảm thấy Mạnh Thúc Viễn thật sự có thể là thủ phạm trong trận chiến Cẩm châu, nhưng không đến mức trở thành gian thần như trong miệng thế nhân đã nói, nhiều lắm chỉ là một người người bất tài như trong miệng của Ngôn Chính mà thôi.

Lúc ba người đi ngang qua một cửa hàng xiêm y may sẵn, nàng hỏi Tạ Chinh: “Áo choàng của huynh bị bẩn rồi, mua cái mới đổi đi?”

Chiếc áo choàng dính đầy bùn của Tạ Chinh đã được hắn cởi ra, đoạn đườn này đều gấp lại vắt lên khuỷu tay.

Hắn lướt nhìn những nguyên liệu đủ màu sắc trong cửa hàng, nói: "Không cần, trời đã nắng rồi, bây giờ cũng không lạnh."

Phàn Trường Ngọc nói: "Vậy mua dây cột tóc đi? Lúc trước mua sợi dây kia ta thấy huynh không thích lắm, cũng không thấy huynh thường dùng."

Lời vừa dứt, không hiểu Tạ Chinh vì sao lại nhìn nàng chằm chằm.

Phàn Trường Ngọc không cảm thấy lời nàng nói có gì không ổn, dùng một đôi mắt hạnh nhìn hắn chằm chằm, đồng tử của hai người đều phản chiếu bóng dáng của đối phương.

Bất quá chỉ là một người thì trong trẻo sáng sủa, một người thì thâm trầm tĩnh mịch.

Sau một lúc, Tạ Chinh dời ánh mắt đi trước, nói: "Cũng không phải không thích."

Phàn Trường Ngọc cảm thấy lời nói này của hắn giống như trò đố chữ, không hiểu vì sao hắn đã nói không phải không thích, lại không dùng dây cột tóc kia, liền nói: “Huynh mua nhiều đồ cho Ninh Ninh như vậy, huynh cũng chọn một món lễ vật năm mới đi, ta mua cho huynh!"

Khóe miệng Tạ Chinh hơi nhếch lên: “Không phải nàng đã cho ta hồng bao rồi sao?”

Phàn Trường Ngọc nói: "Tiền mừng tuổi cùng với lễ vật năm mới sao giống nhau được?"

Tạ Chinh nhìn chằm chằm nàng một hồi, nói: "Với ta là giống nhau."

Phàn Trường Ngọc cảm thấy hắn đang từ chối nàng mua lễ vật năm mới cho hắn, vì vậy cũng không cưỡng cầu nữa.

Nàng nhìn thoáng qua sắc trời: “Cùng huynh đi đến cửa hàng sách mua giấy mực xong sợ đến nhà Vương bộ đầu thì muộn rồi, chậm trễ thì sợ cửa hàng sách đóng cửa, như vậy đi, tự huynh đi đến cửa hàng sách maa đồ, ta mang Ninh Ninh đi chúc tết Vương bộ đầu trước. Còn huynh mua sách xong trước thì ở cửa hàng sách bên kia chờ ta, ta đưa đồ vật đến nhà Vương bộ đầu xong liền dẫn Ninh Ninh đến tìm huynh."

Tạ Chinh gật đầu.

Hai người tách ra ở ngã rẽ, trước khi Trường Ninh rời đi, bé còn dùng sức vẫy tay với Tạ Chinh: "Tỷ phu, đi đường chú ý an toàn, muội và a tỷ sẽ mua một ít đồ ăn ngon cho huynh!"

Đuôi lông mày của Tạ Chinh nhướng nhướng, nhìn về phía Phàn Trường Ngọc nói: "Không cần, các người ăn đi."

Phàn Trường Ngọc tự nhủ lời nói này giống như nàng cố ý tách khỏi hắn, mang Trường Ninh đi ăn đồ ngon.

Dưới ánh mắt rối rắm của nàng Tạ Chinh dần đi xa, Phàn Trường Ngọc mới ngồi xổm xuống, giơ tay lau đi vết kẹo hồ lô còn dính trên miệng Trường Ninh, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười hỏi: “Con mèo nhỏ tham ăn, lại muốn ăn cái gì?”

Ngón tay mũm mĩm của Trường Ninh chỉ vào người bán bánh ngọt đường nâu trên đường phố.

Phàn Trường Ngọc bất đắc dĩ đỡ trán: "Đi thôi."

Sau khi mua bánh đường nâu xong, Phàn Trường Ngọc đến một tửu quán gần đó mua một bình rượu ngon, miếng thịt khô vốn định đưa cho Vương bộ đầu đã đưa cho thư sinh kia, chỉ mang một miếng thịt khô tới cửa thì Phàn Trường Ngọc cũng cảm thấy xấu hổ.

Vừa vặn Vương bộ đầu là người thích uống rượu, vì vậy mua một vò rượu cũng coi như thích hợp.

Nhà Vương bộ đầu sống ở phía nam huyện thành, khu vực cũng không phải tốt nhất, nhưng ít nhiều cũng là tòa nhà cấp hai, ở nơi nhỏ bé này của huyện Thanh Bình, cũng phải là một nhân vật có mặt mũi mới có thể ở nổi một tòa viện như vậy.

Sau khi Phàn Trường Ngọc và Trường Ninh gõ cửa, một phụ nhân đã ra mở cửa, nghe nói họ đến đây để chúc mừng năm mới cho Vương bộ đầu, vội vàng mời các nàng vào.
« Chương TrướcChương Tiếp »