Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Hầu Phu Nhân Và Đao Mổ Lợn

Chương 33

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ngôi nhà cũ so với nhà của Phàn Trường Ngọc còn dột nát hơn, rõ ràng là chưa được thu dọn, đồ đạc trong nhà lộn xộn, vì mùa đông trong nhà đốt lửa, không ít tro bụi phủ xuống bàn ghế nhưng cũng không lau chùi.

Nếu trước khi ngồi xuống không lau chùi, đứng dậy thì trên xiêm y phải dính không ít vết đen.

Đồ đạc trong nhà cũng toàn là những bình sành không đáng tiền, hai người phụ tử Phàn đại đều thích đánh bạc, đồ đạc có giá trị trong nhà đều đã bị họ cầm cố lấy bạc.

Đôi phu thê Phàn gia sống ở phòng phía tây, Phàn lão cha đứng ở cửa phòng phía Tây nói: "Lão bà tử, Trường Ngọc đến rồi."

Phàn lão bà tử đang nằm trên giường trở mình quay lưng về phía cửa, hiển nhiên là không muốn nói câu nào với Phàn Trường Ngọc.

Phàn lão cha hơi xấu hổ, giải thích với Phàn Trường Ngọc: "Sau khi Đại Ngưu bị gϊếŧ hại, trong những ngày qua bà ta đều là bộ dáng này."

Phàn Trường Ngọc căn bản không để trong lòng, cũng không muốn tự chuốc nhục đi ân cần hỏi thăm, từ khi nàng có ký ức, Phàn lão bà tử chưa bao giờ cho nhà nàng sắc mặt tốt.

Nàng dùng chiếc khăn Phàn lão cha đưa tới lau chiếc ghế, rồi ngồi xuống bên lò sưởi trong phòng chính để sưởi ấm.

Khi Phàn lão cha treo miếng thịt khô mà nàng mang qua lên trên lò sưởi tiếp tục hun khói, Phàn Trường Ngọc nhận thấy bát đũa trên bàn vẫn chưa thu dọn.

Lão phu thê sáng nay hình như nấu cơm nhão, trên bàn ăn ngày tết không có chút mùi thịt.

Phàn Trường Ngọc nhíu mày, sau khi Phàn lão cha ngồi xuống, nàng hỏi một câu: "Sau khi đại bá xảy ra chuyện, quan phủ đưa tới hai mươi lăm lượng bạc trợ cấp, sao không lấy số bạc kia dùng?"

Hai mươi lăm lượng cũng không phải là con số nhỏ, đối với người bình thường nếu dùng tiết kiệm, trong nhà không ai phải đi xem bệnh bốc thuốc, mười lượng bạc cũng đủ chi tiêu một năm.

Phàn lão cha lắp bắp nói: “Bạc kia phải để dành cho đường ca của cháu cưới thê tử..."

Phàn Trường Ngọc nhướng mày: "Không bằng nói là đưa hắn thua sòng bạc hết rồi?"

Phàn lão cha nói: "Số bạc kia là đại bá mẫu của cháu giữ, đại bá mẫu của cháu sợ hiếu kỳ làm chậm trễ tuổi tác mai mối, dự định qua nhiệt hiếu kỳ* thì để đường ca của cháu thành thân, đã đi nhìn cô nương kia rồi."

*trong vòng một trăm ngày, những người con trai hiếu thảo, con gái hiếu thảo và con dâu hiếu thảo phải mặc bao gai và hiếu thảo, không cạo tóc, không tiếp đãi và không đi chơi.

Phàn Trường Ngọc nghe xong thì cũng không nói gì thêm.

Họ sống cuộc sống của chính họ, lão phu thê lúc trước có thứ gì tốt đẹp đều đưa cho Phàn đại, nhưng bây giờ nhi tử không còn nữa, tất cả những điều tốt đẹp họ đều tự nhiên đưa cho tôn tử.

Chỉ cần nhà cũ bên ngày không giở trò quỷ với nhà nàng, nàng nguyện ý tiếp tục duy trì trạng thái hai nhà nước sông không phạm nước giếng.

Nàng hỏi: "Lúc nãy ngài nói sự tình trước đây liên quan đến phụ thân của cháu, đó là chuyện gì?"

Khuôn mặt nhăn nheo của Phàn lão cha phản chiếu ngọn lửa, cả người càng lộ ra vẻ gầy còm, ông ta chậm rãi thở dài: "Chuyện Đại Ngưu gặp phải, có khả năng là báo ứng của ta."

Phàn Trường Ngọc nghe nói như thế thì cảm thấy hơi kỳ lạ, vì vậy không lên tiếng, chờ Phàn lão cha nói tiếp.

“Phụ thân của cháu tuy không phải là con ruột của ta, nhưng cũng là con của huynh đệ ruột của ta, năm đó mất mùa xảy ra nạn đói, tổ phụ ruột của cháu đi theo người trong thôn đi đoạt kho lương của quan phủ, bị quan binh đánh chết. Tổ mẫu của cháu trông nom việc nhà, mọi lương thực còn lại đều để cho phụ thân của cháu ăn, bản thân thì để cho mình chết đói, trước khi chết đưa phụ thân của cháu giao lại cho ta..."

Khi Phàn lão cha nhắc đến điều này, có những giọt nước mắt lấp lánh trên đôi mắt già đυ.c ngầu của ông ta: “Ta vốn muốn đem đứa nhỏ nuôi như cốt nhục của mình, nhưng vào những năm thiên tai, những người chết đói bên đường còn dỡ cái nồi để ăn, đất quan âm* cũng bị người cướp sạch. Trong nhà nếu có thêm một miệng ăn, tất cả mọi người đều phải chia một phần cho phụ thân của cháu, cháu còn có hai cô cô chưa từng gặp mặt, đứa lớn mới mười ba tuổi, đưa cho một lão viên ngoại làm thϊếp, đổi lấy nửa túi bột mì trắng…”

*đất quan âm: cao lanh, đất sét trắng, dùng làm đồ sứ, có thể no bụng, nhưng ăn nhiều cũng sẽ bị thiếu dinh dưỡng còn bị bệnh.

Giọng nói của Phàn lão cha run run, nước mắt tuôn đầy mặt: "Sau đó lão viên ngoại kia dời đi sang châu phủ khác, ta cùng với lão bà tử cũng không gặp lại được đứa nhỏ kia, không biết con bé còn sống hay đã chết. Đứa nhỏ thì chỉ mới tám tuổi, bán cho người môi giới lấy ba trăm văn, cũng hoàn toàn không có tin tức. Khi đó con cái trong nhà chỉ còn Đại Ngưu Nhị Ngưu và phụ thân của cháu, vẫn không thể lấp đầy bụng. Phụ thân của cháu cùng với Nhị Ngưu lớn xấp xỉ nhau, nhưng Nhị Ngưu yếu ớt, trên đường chạy nạn cũng đã ngã bệnh nặng, vì để cho Nhị Ngưu tìm đại phu, bất đắc dĩ, mới đem phụ thân của cháu bán cho người môi giới..."

“Phụ thân của cháu từ nhỏ đã rất hiểu chuyện, bị người môi giới mua đem đi, còn dập đầu ba cái trả lại ta.” Lúc này, Phàn lão cha không kìm được nghẹn ngào nức nở: “Lần bán đó được ba trăm văn, khiến ta áy náy cả đời. ... Nhị Ngưu là đứa phúc mỏng, mấy thang thuốc uống hết cũng không thể cứu được. Ta nghĩ rằng đời này sẽ không gặp lại được phụ thân của cháu, ai biết mười sáu năm trước, hắn lại mang theo mẫu thân của cháu hồi hương trở về trấn này."

"Hai khuê nữ bị bán kia, trong những năm đó hắn vẫn một mực nhờ hỗ trợ tìm kiếm tin tức, đứa lớn hắn tìm không được, nhưng tìm được đứa nhỏ, nghe nói là đã gả cho một quân hộ, bất quá sau đó đã chết trong chiến loạn. Thiên tai chiến loạn, mạng người đều rẻ như cỏ …”

Phàn Trường Ngọc không ngờ phụ thân mình năm đó “lạc mất” lại có nhiều ẩn tình như vậy, trong lúc nhất thời cảm xúc lẫn lộn, một lúc lâu mới nói: "Sau khi phụ thân của cháu trở về, liền dùng tên của nhị nhi tử của ngài?"

Phàn lão cha nói: "Lúc ấy phụ thân của cháu trở về đã nói với ta, hắn ở bên ngoài áp tiêu đã gây thù chuốc oán, hỏi ta liệu có thể dùng thân phận của Nhị Ngưu để sống ở trong trấn hay không, ta sao có thể không đồng ý, liền nói với bên ngoài năm đó chạy nạn đã lạc mất Nhị Ngưu. Lão bà tử nhiều năm như vậy vẫn oán hận phụ thân của cháu, cảm thấy cũng là vì phụ thân của cháu mới khiến hai khuê nữ bị bán. Sau khi phụ mẫu của cháu trở về trên trấn, cũng thường xuyên đến gây sự, luôn miệng nói vì phụ thân của cháu mới từ bỏ hai đứa khuê nữ, vì thế mà lấy được không ít lợi ích từ phụ mẫu của cháu. Về sau mẫu thân của cháu sinh muội muội của cháu lưu lại mầm bệnh, bà ấy thấy trong nhà không có nhi tử, lại nghĩ đến việc đưa nhị nhi tử của Đại Ngưu cho phụ thân của cháu làm con thừa tự, về sau sẽ kế thừa gia sản của phụ thân cháu."

Phàn lão cha nặng nề thở dài, trên mặt tràn đầy xấu hổ: “Bà ấy điều làm ra những chuyện điên rồ, năm đó đói kém, cho dù không có nhận nuôi phụ thân của cháu, hai đứa khuê nữ kia... Tám phần đều không giữ lại được. Con cái đều đi hết, cuối cùng chỉ còn lại Đại Ngưu, bà ấy hết lần này đến lần khác đều nuông chiều dung túng, mới nuôi dạy Đại Ngưu sai cách. Cũng phải trách ta, sớm không có bản lĩnh nuôi cả nhà, về sau biết rõ là bà ấy sai, nhưng bà ấy vừa nhắc tới chuyện của hai đứa khuê nữ, ta liền không thể nhẫn tâm giáo huấn Đại Ngưu..."

Phàn Trường Ngọc trước kia rất ghét Phàn lão bà tử, cảm thấy bà ta đối với nhà mình vẫn luôn chanh chua cay nghiệt, nghe Phàn lão cha kể lại một đoạn quá khứ này, chỉ cảm thấy người đáng thương nhất định phải có chỗ đáng hận, nhưng trong lòng vẫn đối với bà ta như vậy không có đổi khác gì.

Như Phàn lão cha đã nói, cuối cùng bán đi phụ thân của nàng nhưng vẫn không thể cứu được Phàn Nhị Ngưu, Phàn lão bà tử như thế nào vẫn tin rằng không nhận nuôi phụ thân của nàng, hai nữ nhi cùng với tiểu nhi tử của bà ta sẽ không rời bỏ bà ta?

Chỉ là, phụ thân của nàng vừa lúc trở thành mục tiêu để Phàn lão bà tử trút giận mà thôi.

Phàn Trường Ngọc nói: "Quá khứ cũng đã qua, chỉ cần các người không tới nhà cháu tìm phiền phức, trước kia phụ thân cháu đối với các người như thế nào, về sau cháu vẫn đối với các người như vậy."

Phàn lão cha nói: "Ta nói với cháu những chuyện này, không phải vì điều này. Trước khi phụ mẫu của cháu xảy ra chuyện, phụ thân của cháu đã tới tìm ta."

Phàn Trường Ngọc lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

Phàn lão cha áy náy lại xấu hổ nói: “Hắn đã an bài việc phân chia cửa hàng bất động sản xong hết, còn viết di thư, nói cửa hàng thịt lợn có thể đưa cho đại bá của cháu, những thứ khác đều giữ lại đưa cho cháu cùng với muội muội của cháu. Ta hỏi hắn có phải kẻ gây thù chuốc oán năm đó tìm tới cửa hay không, hắn lại không nói nhiều, chỉ nhờ ta sau này che chở một chút cho tỷ muội của cháu. Không liệu được lão bà tử là người lắm miệng, sau khi phụ mẫu của cháu qua đời đem việc này tiết lộ với Đại Ngưu, những năm này Đại Ngưu nghiện cờ bạc, càng ngày càng lún sâu, trực tiếp trộm di thư kia đem đi dốt, nghĩ muốn chiếm lấy toàn bộ gia sản nhà cháu. Bộ xương già của ta cũng không còn dùng được, căn bản không quản được hắn…”

Khi Phàn Trường Ngọc nghe tin phụ mẫu mình đã chuẩn bị xong hết cho cái chết của chính họ, tay chân không khỏi lạnh toát, hai tay đặt trên đầu gối vô thức nắm chặt thành quyền, môi mím lại trắng bệch: “Ý của ngài là, trước đó phụ thân của cháu, có thể đã biết ngài ấy và mẫu thân của cháu không còn sống được lâu nữa?"

Phàn lão cha ngập ngừng gật đầu.

Phàn Trường Ngọc cảm thấy lạnh cả người, đầu óc rối bời.

Nếu như theo quan phủ giải thích là những tên sơn tặc kia vì tìm tấm tàng bảo đồ mà tìm đến phụ thân của nàng. Vậy tại sao phụ thân của nàng lại nghĩ rằng nếu mang theo mẫu thân của nàng cùng chết, sơn tặc sẽ không tìm đến gϊếŧ nàng và Trường Ninh?

Trừ phi... sơn tặc đã lấy được tàng bảo đồ.

Nhưng về sau, nhà nàng vẫn hai lần gặp phải cướp, rõ ràng là bọn họ vẫn chưa lấy được gì.

Bất quá hai đám sơn tặc sau này, rõ ràng không biết nhà nàng, đều là từ trong miệng của Phàn đại hỏi ra được gì đó mới biết được.

Phàn Trường Ngọc chỉ có thể nghĩ đến một khả năng, đám sơn tặc gϊếŧ phụ mẫu của nàng cùng với đám sơn tặc tìm tàng bảo đồ trong nhà nàng không phải cùng một nhóm người.

Nhóm trước lấy được tàng bảo đồ, vẫn còn gϊếŧ phụ mẫu của nàng, có lẽ là bởi vì phụ mẫu của nàng đã biết bí mật nào đó? Nhất định phải bị diệt khẩu?

Phàn Trường Ngọc vốn nghĩ rằng sau khi quan phủ diệt được cướp, đại thù của phụ mẫu nàng coi như đã được báo, lúc này đột nhiên cảm thấy, hung thủ sát hại phụ mẫu của nàng có lẽ vẫn còn chưa đền tội.

Dù sau trước đó tin tức truyền đến không lâu, nói tàng bảo đồ lại xuất hiện trong tay của phản tặc ở Sùng Châu, phản tặc còn chiêu mộ rất nhiều sơn tặc giặc cướp ở gần đó, những sơn tặc gϊếŧ phụ mẫu nàng không chừng có thể là người dưới trướng của phản tặc.

Suốt quãng đường về nhà, cả người Phàn Trường Ngọc đều tâm sự nặng nề.

Sau khi vào nhà, chỉ nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Tạ Chinh từ trong phòng truyền ra: "Mộc, hào, mộc, có một chữ lớn khác ở phía dưới, khi kết hợp lại, nó sẽ trở thành chữ Phàn."

Trường Ninh khổ sở nói: “Muội không muốn học chữ, muội muốn học mổ lợn giống như a tỷ.”

"A tỷ của muội mổ lợn nhưng vẫn biết chữ."

Trường Ninh khịt mũi một cái, giống như sắp khóc.

Nghe thấy tiếng mở cửa, lập tức chân ngắn nện bước nhỏ chạy ra, giang hai tay ôm lấy đùi Phàn Trường Ngọc, ngẩng đầu, mặt nhăn thành quả cầu: “A tỷ, vì sao mổ lợn mà còn phải biết chữ?"

Phàn Trường Ngọc trong lòng còn đang suy nghĩ, chỉ sờ búi tóc nhỏ trên đầu Trường Ninh: “Lúc trước mẫu thân đã nói, đọc sách biết chữ về sau có thể hiểu đại thể, hiểu đạo lý, đời này đối nhân xử thế sẽ không mắc sai lầm."

Trường Ninh ngốc một chút, hiển nhiên nghe không hiểu ý tứ của câu nói này.

Tạ Chinh nửa nhướng mày, ngược lại tiếp lời: "Cũng không thấy nàng thích đọc sách."

Trong lời nói của hắn có mấy phần chế nhạo, đổi lại là thường ngày, Phàn Trường Ngọc nhất định sẽ quay lại cãi nhau một trận, nhưng hôm nay chỉ có chút mệt mỏi nói: "Sau này từ từ đọc."

Cuối cùng Tạ Chinh cũng nhận ra biểu hiện của nàng khác thường, hỏi: "Đi ra ngoài một chuyến về sao tinh thần uể oải như vậy?"

Phàn Trường Ngọc ngồi bên cạnh lò sưởi, khẽ thở dài, sau khi kể cho hắn nghe những gì Phàn lão cha nói, tinh thần chán nản nói: “Phụ mẫu của ta bị gϊếŧ không phải chỉ vì tàng bảo đồ, dù sao ta cũng phải tra ra nguyên nhân thật sự về cái chết của họ."

Tạ Chinh nghe xong, ánh mắt tối sầm lại, nếu phụ thân của nàng đã sớm đoán trước được điều đó, thậm chí còn chuẩn bị xong hậu sự, vậy đã nói rõ hung thủ gϊếŧ hại phụ thân nàng có lẽ đã sớm quen biết phụ thân nàng?

Suy đoán của nàng không phải vô lý, nhưng thứ mà những người đó đang tìm kiếm không phải là tàng bảo đồ gì, mà là một bức thư mà Ngụy Nghiêm vô cùng coi trọng.

Hung thủ gϊếŧ phụ mẫu nàng đã lấy được bức thư, nàng và muội muội của nàng thật sự không biết gì về quá khứ của phụ mẫu mình, nên đối phương mới tha cho các nàng?

Tạ Chinh từng là con đao của Ngụy Nghiêm, tất nhiên hắn biết Ngụy Nghiêm luôn muốn nhổ cỏ tận gốc.

Đối phương buông tha cho tỷ muội nàng, có thể là bởi vì có quan hệ với phụ mẫu nàng? Trước đó đã liên hệ qua rồi mới gϊếŧ hại phụ mẫu của nàng, phỏng đoán dường như có cơ sở hơn.

Sau đó, tử sĩ Ngụy gia đến nhà nàng gϊếŧ người cướp đồ, châu mục Hạ Kính Nguyên của Tế châu đột nhiên điều binh đến trấn Lâm An, điều này thật sự đáng để suy nghĩ.

Điều quan trọng nhất là, với thủ đoạn đẫm máu của Ngụy Nghiêm cữu cữu kia của hắn, nhiều tử sĩ đã chết ở trấn Lâm An như vậy mà vẫn ngồi yên, đó thật sự không phải là phong cách của ông ta.

Nếu như Hạ Kính Nguyên muốn bảo vệ hai tỷ muội này, trước mắt chiến cuộc ở tây bắc, dưới trướng Ngụy Nghiêm chỉ có Hạ Kính Nguyên là sử dụng được, hai người kia đã đạt được thỏa thuận gì, có lẽ mọi thứ đều đã thông.

Phàn Trường Ngọc vừa ngẩng đầu liền thấy ánh mắt thâm thúy của Tạ Chinh đang nhìn mình chằm chằm, nàng nghi hoặc hỏi: "Sao vậy?"

Tạ Chinh được hỏi một đằng, nhưng trả lời một nẻo: "Nàng muốn trả thù cho phụ mẫu của mình?"

Phàn Trường Ngọc gật đầu: "Muốn."

Lúc này nàng mới chú ý tới trên đầu của Tạ Chinh đa buộc sợi dây cột tóc lúc trước mình mua cho hắn, hình như đây là lần đầu tiên hắn buộc sợi dây cột tóc này.

Màu xanh đậm khiến mặt mày của hắn thêm lạnh lùng, cả người hắn có nhiều thêm cảm giác xa cách.

Tạ Chinh nói: "Nếu những lời kết án của quan phủ đều là giả, nàng muốn làm như thế nào?"
« Chương TrướcChương Tiếp »