Chương 3: Thiếu nữ chăn lợn

Sáng sớm hôm sau, Phàn Trường Ngọc đem Trường Ninh gởi ở chỗ Triệu đại nương, còn mình thì ra cửa với hơn ba trăm văn tiền và một cây trâm bạc giấu ở trong người.

Cây trâm bạc này là năm đó nàng đến tuổi cập kê, phụ mẫu nàng đã bỏ ra hơn hai lượng bạc mua nó cho nàng. Nay nàng đem cây trâm này đi cầm cố, có thể có đủ bạc mua lợn về bán.

Nàng tiến vào tiệm cầm đồ, nào ngờ khi chưởng quỹ cầm cây trâm bạc của nàng, lại nhếch mắt dò xét nửa ngày, sau đó chỉ duỗi ra ba ngón tay: "Ba trăm văn."

Phàn Trường Ngọc suýt chút nữa không thở ra hơi, nàng trợn trừng mắt: "Cây trâm này là bạc nguyên chất, sao chỉ đáng giá ba trăm văn thôi?"

Chưởng quỹ nói: "Cây trâm tuy làm bằng bạc, nhưng phân lượng không nặng, kiểu dáng cũng đã lỗi thời, ta hiểu được gia cảnh nhà cháu khó khăn, thế này đi, thúc cho cháu năm trăm văn vậy, không thể nhiều hơn nữa."

"Một lượng, thiếu một văn cháu cũng không chịu."

Chưởng quỹ để cây trâm lại lên trên quầy: "Vậy cháu cầm về đi."

Phàn Trường Ngọc còn đang trông cậy vào việc cầm cây trâm này đi mua lợn, không nghĩ tới chưởng quỹ này vô lương tâm ép giá thấp như vậy, nàng không muốn tốn nhiều lời với chưởng quỹ nữa, nàng cất cây trâm đi rồi đi ra ngoài.

Chưởng quỹ cũng không ngờ tới khuê nữ nhà này đúng thật ngoan cố, nói không trả giá liền không trả giá, đành phải hô: "Ai... quay lại, quay lại nào, một lượng thì một lượng, coi như thúc đây thương hại cháu, lấy bạc đi rồi đưa cây trâm lại đây, mới sáng sớm, chịu làm ăn với cháu cũng coi như là mở hàng. . ."

Bước ra khỏi tiệm cầm đồ, trên người của Phàn Trường Ngọc có thêm một lượng bạc.

Để xem xét giá cả thịt kho tàu trên thị trường, đầu tiên nàng đi dạo vòng vòng ở các con phố bán thực phẩm đã nấu chín.

Hôm nay vừa đúng là ngày xuống chợ, tuy còn hơi sớm nhưng phiên chợ đã khá sôi động, không ít người dân từ miền núi mang theo sản vật ở trên núi xuống chợ để bán, đổi được bạc lại chọn mua đồ tết trở về.

Phàn Trường Ngọc đi dạo một vòng thì thấy cửa hàng bán thịt nấu chín chủ yếu chỉ bán gà quay và ngỗng quay, món thịt kho tàu được bán nhiều nhất là đầu lợn và tai lợn, còn lòng lợn thì rất ít nhà nào bán.

Một vị đại nương mập mạp thấy Phàn Trường Ngọc đang đứng ngoài quầy hàng của mình dò xét thì gào to: "Cô nương muốn mua gà quay sao?"

Phàn Trường Ngọc hỏi: "Thịt đầu lợn này bán thế nào?"

Đại nương mập mạp nói: "Cô nương nhãn lực tốt quá đấy, thịt đầu lợn này ta vừa mới kho hôm qua, kho cả đêm đấy, rất là thơm! Giá năm văn một lạng, cô nương muốn bao nhiêu?"

Vậy là năm mươi văn một cân, nhưng nhiều khi tiểu thương đều cố tình tăng giá cao để có chỗ mặc cả.

Vì muốn thăm dò đối phương, Phàn Trường Ngọc cố ý nói: "Đắt như vậy. . ."

Đại nương mập mạp lập tức nói: "Gần sang năm mới, phiên chợ này món thịt nào mà không tăng giá? Thịt nhà ta bán xem như là vừa túi tiền nhất rồi, nếu cô nương thật sự muốn mua, ta sẽ lấy hai lạng chín văn tiền."

Phàn Trường Ngọc đoán rằng phần lớn đều bán với cái giá này, nếu tính như thế một cái thịt đầu lợn kho ước chừng giá là bốn mươi lăm văn một cân.

Cũng dùng cách này, nàng lại đến các cửa hàng bán thịt đã nấu chín khác để tìm hiểu giá cả tai lợn kho và lòng lợn kho, giá tai lợn kho là đắt nhất, giá sáu mươi văn một cân, nhưng gϊếŧ một con lợn chỉ được có hai cái tai lợn, có lẽ hiếm nên đắt tiền hơn.

So ra thì lòng lợn kho cũng không rẻ lắm, hai mươi văn một cân.

Vốn dĩ không có nhiều người ăn lòng lợn, người giàu thì không thích ăn, người nghèo thì không biết chế biến, cũng bởi không có chuẩn bị đủ gia vị cho nên vẫn còn vương mùi hôi.

Các cửa hàng bán thịt lợn tươi đều không bán món này, nhưng nếu thật sự muốn mua thì cũng có thể mua được một thùng lớn mà giá thì chưa đến mười văn.

Phàn Trường Ngọc trong lòng nảy ra một ý tưởng, sau khi rời khỏi con phố bán thực phẩm nấu chín thì có một chợ thịt, xa hơn nữa ở một phía là chợ ngói có buôn bán gia súc.

Chợ thịt náo nhiệt hơn nhiều so với con phố bán thực phẩm nấu chín, gia đình Phàn Trường Ngọc có một cửa hàng thịt lợn ở vị trí đắc địa, tất cả các cửa hàng thịt khác đều đang mở cửa, thớt và móc sắt đều chất đầy thịt lợn, chỉ có cửa hàng nhà nàng cửa vẫn đang đóng chặt, không gian trước cửa cũng đã bị những người bán hàng rong khác chiếm dụng.

Phàn Trường Ngọc cảm thấy hơi khó chịu khi nhìn thấy cảnh này, nàng dừng bước và nhìn chằm chằm cửa hàng thịt lợn đang đóng cửa của nhà mình một lúc, trong lòng tự nhủ chẳng mấy chốc cửa hàng sẽ sớm được mở trở lại.

Nàng quay đầu lại và mang bạc đi đến chợ ngói, nơi buôn bán động vật gia súc.

Chợ ngói ở đây hỗn loạn hơn nhiều, lợn dê, trâu bò và ngựa đều được bán ở đây, nếu không để ý dưới chân thì sẽ dẫm phải một đống phân và nướ© ŧıểυ của loại gia súc nào cũng không biết, mùi cũng rất tởm lợm.

Hầu hết các chủ quầy hàng ở đây đều là nam nhân trung niên mặc áo ngắn vải thô, bên người có buộc vài con lợn hoặc dê, lúc mặc cả cùng chỉ dùng ngôn ngữ trong nghề, người ngoài nghề tuỳ tiện nghe sẽ không hiểu.

Bộ dáng nữ tử trẻ tuổi như nàng xuất hiện ở đây rất là bắt mắt.

Một số người buôn bán gia súc hét lớn hỏi nàng muốn mua cái gì, nhưng Phàn Trường Ngọc luôn phớt lờ bọn họ, trước đây nàng đã từng đi theo phụ thân đến đây mua lợn, biết được nếu phải mua từ những người buôn gia súc này hơn phân nửa sẽ không có đồ tốt.

Hôm nay ra chợ, không thiếu nông dân ở nhà có nuôi lợn, lại không muốn bán giá thấp cho những người buôn lợn, tự bản thân đuổi lợn đến chợ để bán, giá cả đưa ra rẻ hơn so với những người buôn gia súc.

Chỉ là Phàn Trường Ngọc nhìn khắp nơi cũng không thấy vừa ý, phụ thân nàng mổ lợn được vài chục năm đã đút kết được kinh nghiệm, khi chọn lợn nhất định phải chọn con có mông tròn, đuôi ngắn, loại này da dày và béo, khi gϊếŧ thịt mới cho ra loại thịt ngon nhất.

Phàn Trường Ngọc dự định đi dạo một vòng trước, khi đi đến một chỗ hơi vắng thì nàng thấy được một lão bá gầy gò và đen sạm đang ngồi trong một góc.

Cạnh dưới chân lão bá là một con lợn tốt to béo, chân trước và cổ bị buộc dây như là đang chờ bán, thân lợn trông rất bẩn thỉu, lúc này trời vẫn còn sớm nên ở chợ ngói vẫn chưa có nhiều khách nhân qua lại, hầu như không có ai đến hỏi giá cả.

Lão bá ánh mắt tha thiết nhìn người qua lại, nhưng lại không dám mở miệng rao hàng, giống như là không giỏi ăn nói lắm.

Phàn Trường Ngọc tiến lên hỏi: "Lão bá, con lợn này giá bán thế nào?"

Cuối cùng cũng đã có người đến hỏi giá, lão bá có chút khẩn trương, chỉ nói: "Trong nhà đang chờ bán con lợn này để ăn tết, những người buôn lợn đi nông thôn thu lợn, chỉ kêu mười văn một cân, bộ xương già này của ta đành tự mang lên trấn để bán, nếu cô nương muốn mua, ta bán mười hai văn một cân."

Phàn Trường Ngọc không ngờ những người buôn lợn kia lại ép giá thấp tới như vậy, những người buôn lợn ở phía trước đã thét giá lên tới mười tám hoặc mười chín văn một cân, phải phí nhiều công sức mới mặc cả được với giá mười lăm văn một cân.

Lão bá đưa ra cái giá tiền này, thật sự là chiếc bánh từ trên trời rớt xuống.

Cũng may là hiện tại ở chợ ngói vẫn chưa có nhiều người tới lui, nếu không con lợn này sớm đã bị người khác mua mất, Phàn Trường Ngọc vội nói: "Cháu mua nó!"

Chợ ngói có một cái cân rất lớn, con lợn kia sau khi leo lên cân thì trọng lượng được khoảng chừng chín mươi cân, Phàn Trường Ngọc đưa cho lão bá một lượng bạc lẻ tám muiow văn, sau đó vội vàng đuổi con lợn kia đi về nhà ở phía tây thị trấn.

Chợ thịt bên này sớm đã mở, lúc này nếu nàng mổ lợn đem đi bán cũng chỉ kịp bán chợ cuối, lúc đó người cũng không còn nhiều, lại phải hạ giá.

Không bằng hôm nay trở về chuẩn bị kỹ lưỡng, sáng mai lại gϊếŧ lợn đem đi bán thì tốt hơn.

Sau khi rời khỏi chợ ngói, Phàn Trường Ngọc lại dắt theo con lợn đi trên đường, đi khắp nơi trông hơi rêu rao, thu hút nhiều người nhìn theo nàng.

Nhờ Phàn Trường Ngọc da mặt dày, gặp phải người quen đến hỏi thăm, nàng còn thoải mái lôi kéo khách hàng về cho mình, nói rằng đây là con lợn ngày mai nàng sẽ gϊếŧ thịt đem vào cửa hàng trong chợ thịt để bán, đến lúc đó nhớ ghé qua chiếu cố.

Tình cờ nàng gặp được đầu bếp của một tửu lâu trước đây thường mua thịt tại cửa hàng của phụ thân nàng, ông ấy đang chọn mua nguyên liệu để trở về nấu ăn, đối phương nghe nói cửa hàng bán thịt lợn của nhà nàng ngày mai sẽ khai trương trở lại, thấy con lợn nàng dắt về rất béo tốt, ông ấy đã đặt trước hai mươi cân ngay tại chỗ, còn đưa cho nàng hai trăm văn tiền đặt cọc.

Khi Phàn Trường Ngọc về đến nhà, gương mặt của nàng đã có chút ửng hồng, ngõ nhỏ chật hẹp, nàng cầm gậy trúc đuổi lợn, tiêng lợn kêu rêи ɾỉ hầu như khắp ngõ nhỏ đều có thể nghe thấy.

Một con chim ưng có bộ lông gần giống màu tuyết trắng lướt từ phía nhà nàng bay nhanh lên bầu trời, Phàn Trường Ngọc ngẩng đầu nhìn lên, cảm thấy có chút kỳ lạ.

Trong ngày đông tuyết phủ, ở nông thôn thì có thể thường thấy chim ưng trộm gà và thỏ do nông dân nuôi, còn ở trên trấn thì sẽ không ai nuôi những thứ này, vậy con chim ưng kia bay đến xung quanh gần nhà mình để làm cái gì?

Nhà cửa hai bên ngõ hẽm này rất đông đúc, được quan phủ thống nhất từ những năm đầu, nhà nào xây cũng có hai tầng lầu gác.

Lúc này, trong một gác xếp ở cuối con hẻm, nam nhân nửa ngồi trên giường cạnh cửa sổ, trên người khoác một áo khoác cũ bụi ẩm, vẫn không che giấu được khí chất cao quý của mình, có một thanh than dài đã tắt gác trong một chậu nằm ở dưới chân giường.

Một góc áo trong của hắn đặt ở bên cạnh giường đã bị xé đi. Cửa sổ hé mở một nửa, gió lạnh thổi vào, thổi tung vạt áo và mái tóc dài của nam nhân.

Khuôn mặt như trăng non trong tuyết kia, không phải là nam nhân do Phàn Trường Ngọc cứu về thì là ai.

Trong ngõ nhỏ truyền đến tiếng ồn ào khiến hắn ghé mắt nhìn ra ngoài.

Một nữ tử có dáng vẻ mỹ lệ, gương mặt đang tươi cười đi vào ngõ nhỏ đầy tuyết bắt đầu tan dần, trên người nàng đang mặc bộ váy màu hạnh mà hắn đã nhìn thấy ngày hôm qua, giống như là một điểm sáng ấm áp đột nhiên xuất hiện trong bức tranh an tĩnh cổ kính.

Nhưng nhánh trúc đang chuyển động trên tay nàng bất quá là... chăn một con lợn sao?

Tiếng kêu của con lợn một lần nữa nghiệm chứng cho thân phận của nó.

Thần sắc nam nhân trở nên tế nhị một chút.

Hắn đã từng gặp qua danh môn thục nữ bụng đầy thi thư, cũng đã từng gặp qua hổ nữ tướng mạo hiên ngang, còn nữ tử chăn lợn, quả thật là lần đầu tiên trong đời hắn được nhìn thấy.

Nữ tử kia đã về tới phía bên này, từ cửa sổ nhìn ra sẽ không nhìn thấy nàng nữa, nhưng hắn đã nghe được tiếng gọi vui mừng của muội muội nàng khi ra ngoài nghênh đón: "A tỷ, ở đâu ra mà có con lợn lớn như vậy thế?"

Giọng nói của nữ tử mang theo ý cười lại tràn đầy sức sống: "Tất nhiên là mua rồi!"

Bên ngoài có rất nhiều âm thanh ồn ào, hình như đại nương bên này cũng đi sang chăn lợn giúp.

Nam nhân không tiếp tục nghe tiếp những âm thanh ồn ào đó mà nhắm mắt lại nghỉ ngơi, hắn cần phải nghỉ dưỡng để nhanh chóng hồi phục những vết thương này càng sớm càng tốt.

-

Phàn Trường Ngọc không biết gì về những chuyện này, sau khi đuổi lợn vào chuồng lợn phía sau nhà và đóng cửa chuồng lại, nàng cầm theo thùng lòng lợn đi ra giếng nước ngoài ngõ, là cái thùng lòng lợn do Trần gia hôm qua thuê nàng đến mổ lợn đã đưa cho, nàng lấy nước rửa thêm một lần nữa.

Thịt lợn phải được mổ ngay trong ngày, nàng mang con lợn kia về để đến sáng mai mới gϊếŧ thịt, đã quá muộn nên không làm thịt kho, đêm nay trước tiên lấy thùng lòng lợn này đem kho, ngày mai không chỉ bán thịt lợn, mà còn phải đưa thêm đồ kho kèm theo khi mua thịt lợn.

Nếu mua ở chỗ nàng một cân thịt lợn sống, nàng sẽ tặng thêm hai lạng lòng lợn kho.

Phàn Trường Ngọc hôm nay đã đi dạo quanh chợ, thấy không ít cửa hàng bán thực phẩm nấu chín, có rất nhiều cửa hàng có nghĩa là có rất nhiều khách nhân, thực khách cũng có nhiều sự lựa chọn hơn.

Nàng vội vã bắt đầu bán thịt nấu chín, không nhất thiết có người sẽ sẵn sàng bỏ ra số bạc này để ăn thử món thịt kho nhà nàng có ngon hay không, dù sao còn phải chú ý đến giá cả.

Phàn Trường Ngọc nghĩ nghĩ, lòng lợn kho rẻ, nấu xong coi như khuyến mãi để thu hút thêm khách không có gì thích hợp bằng, món này nếu phải trả tiền thì có thể sẽ không có người mua, nhưng nếu là miễn phí thì rất nhiều người sẵn lòng chịu lấy.

Khai trương cửa hàng lại theo cách này không chỉ thu hút người đến mua thịt lợn, mà có thể tạo đà cho việc bán thịt kho tàu sau này.

Sau khi nếm qua lòng lợn kho miễn phí thì sẽ biết được thịt kho nhà mình có ngon hay không, nếu sau này nàng bắt đầu bán sang món thịt kho, nếu ai thích ăn tất nhiên sẽ đến mua.

Sau khi rửa xong lòng lợn, Phàn Trường Ngọc xắn tay áo lên bắt đầu nhóm lửa, cho thêm nước vào nồi, tìm các loại gia vị khác nhau cho vào túi vải sạch, sau đó cho gừng và tỏi vào để nấu nước kho.

Trên bếp nhà nàng có đầy đủ gia cụ, mẫu thân nàng là người kỹ tính, trong việc ăn uống rất tinh tế tỉ mỉ, lúc trước gia đình còn khá giả nên chuẩn bị những thứ này cũng không khó.

Phàn Trường Ngọc đi theo mẫu thân học được rất nhiều món ăn, nhưng tất cả đều nấu rất thường thường, ngoại trừ món thịt kho này, có lẽ từ nhỏ nàng đã thích ăn giò lợn kho, vì vậy nàng học rất tốt.

Khi nàng giơ đao lên để cắt thịt đem ướp, bởi vì đã quen với việc mổ lợn chặt xương, động tác cũng có chút càn quét, đao phay thoăn thoắt nện xuống lát thớt gỗ, tư thế đó đến cả bọn trộm cướp cũng bị dọa sợ mà chạy trối chết.

Một canh giờ sau, mùi thịt kho nồng đậm bay ra từ trong phòng bếp của Phàn gia, hàng xóm trong nhà đều ngửi thấy mà hít lấy hít để, thầm nghĩ nhà ai kho thịt mà thơm như vậy.

Mùi thơm bay đến những nơi cao, nhà của Triệu gia và Phàn gia ở cạnh nhau, nam nhân trên gác xếp ngửi được một mùi vị đặc biệt nồng đậm.

Hầu kết hắn lăn lăn, nặng nề nhắm mắt lại. Là thân thể hắn quá hư nhược, từ khi hắn thụ thương đến bây giờ, vẫn chưa có được một bữa cơm tử tế.